Bán Tiên

Chương 1471: Trúng kế (1)




“Long thiếu!” Thanh Nha rất bất ngờ, không nghĩ tới Ô Ô thật sự có thể cứu

được người khỏi tay vân côn, năng lực này quả thực khiến Y kinh ngạc. Trong

lúc không chú ý, Y quả thực không thay đổi được cách sừng hô với Long Hành

Vân, mấu chốt là Đức Hạnh và năng lực của Long Hành Vân chưa sứng, thực

sự rất dễ quên Gã đã là các chủ. Nhìn thấy Thanh Nha vẫn ở đây, Ô Ô liền biết

những người khác cũng có mặt, Gã khẽ thở phào nhẹ nhóm, vào thời điểm này,

nếu chỉ dựa vào chính mình để đứng vững.

quả thực có phần thế đơn lực bạc, không bằng nương tựa vào nhau cùng sửa ấm.

Hơn nữa, qua thời gian ở chung cùng với thông tin đám người Hoàng Tu Hùng

cho biết trên đường đi, gã nhận ra được mấy người hướng Lan Huyên có thể đã

lập được con đường tin tức bên phía Vân Côn, tiếp tục đi cùng với bên này là

lựa chọn tốt nhất. Quả nhiên, sự xuất hiện của bọn họ và tiếng kêu kinh ngạc

của Thanh Nha lập tức thu hút mọi người đi ra khỏi hang. Hướng Lan Huyên và

Giữ Khánh cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ, sau khi ra ngoài.

Minh Tăng có vẻ thở phào nhẹ nhóm. A-Lang Đại Cô, Mục Ngạo Thiết, Bách

Lý Tâm, An Gi và Tô Thu Tử vù vù bay trở về, nhìn thấy đám người O-O thì

cũng rất ngạc nhiên. Hướng Lan Huyền lướt đến trước mặt O-O, kinh nghi bất

định hỏi, người cứu được bọn họ trở về. O-O có chút ái nái nói, ta không phải

cố ý dấu dếm. Hướng Lan Huyền dơ tay chặn lại, chuyện đã xảy ra rồi, lúc này

Moi ra cũng không vô ích.

Huống chi loại chuyện phân rõ đúng sai này rất vô nghĩa. Điều nàng quan tâm

là cái khác, ý của ta là, chỉ một mình ngươi liền có thể cứu bọn họ ra khỏi tay

vân côn ư. Rõ ràng là nàng không tin điều đó. Ô ô, ta biết người đang lo lắng

điều gì, kỳ thực lần này ta có thể thuận lợi thành công cứu bọn họ ra là điều

trùng hợp. Nói đến chuyện này cũng may mà ta ở đây giả ngốc, làm cho mông

phá không có đề phòng, nên ta mới lợi dụng được sơ hở.

Trong mắt hướng Lan huyên vẫn có vẻ nghi ngờ, nàng nhìn về phía đám người

A-Lang Đại Cô, hỏi, xung quanh có điều gì khác thường không? A-Lang Đại

Cô nói, tạm thời không phát hiện điều gì dị thường. Ô ô, người yên tâm, ta cũng

lo lắng bị lừa gạt nên trên đường đi đã nhiều lần thăm dò xem sao, cho dù có

người theo dõi cũng đã bị ta cắt đuôi. Đối với kinh nghiệm và năng lực của gã

về mặt này, hướng Lan huyên thật sự không có nghi ngờ gì, nhưng nàng vẫn

nói, cho dù có vấn đề gì hay không?

Tình thế không đứng về phía chúng ta, chúng ta vẫn phải xem xét theo sự việc,

không thể ở lại đây được nữa. Mấy người các người có thể ở lại đây, chúng ta

tạm thời tìm nơi tránh né. Nếu thực sự không có vấn đề gì, ta tất nhiên sẽ nghĩ

cách liên lạc với các người. Người thấy sao? Oh oh suy nghĩ một chút, biết sự

cẩn thận của đối phương không phải không có lý, nếu đứng ở góc độ của đối

phương, mình tất nhiên cũng sẽ nghi ngờ việc cứu được người.

Dễ dàng như vậy phải chăng là đã bán đứng bên này rồi hay không? Đó cũng

không phải là chuyện không có khả năng. Gá cũng không phải là người tính

toán nhỏ mọn, lập tức gật đầu, nên như vậy, chúng ta ở đây chờ các người. Đối

với người khác mà nói, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hướng lan huyên có chút cẩn

thận quá mức, nếu ô ô thật sự bán đứng bên này. Gá hoàn toàn không cần phải

mang mấy người long hành vân về đây, bọn hắn có muốn bỏ chạy chỉ sợ cũng

đã muộn. Nhưng cẩn thận một chút cũng tốt.

Dữu Khánh nói với ba người Bách Lý Tâm, có thứ gì không? Rõ nhanh để đi

nào! Hắn vừa mới nói xong, một tràng âm thanh tích tích lành lành trợt vàng lên

trên người Hắn. Người không biết thì có chút ngạc nhiên, nhưng Dữu Khánh thì

lập tức biến sắc, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía mấy người ô ô. Không

biết trợt nghĩ tới cái gì, vội vàng nói, không tốt, trên người các người không

sạch sẽ. Sắc mặt đám người hướng lan huyên hoặc biến sắc hoặc nghi hoặc.

Mấy người ô ô không hiểu ra sao.

Long Hành Vân sờ sờ lên người mình, hỏi, không sạch sẽ thế nào chứ? Dữu

Khánh nói thẳng ra, Linh Trùng, Linh Trùng của Kha Mật có thể đang ở trên

người các người. Hán vừa nói ra lời này, một con trùng nhỏ trốn nơi ống quần

Long Hành Vân lập tức tuột ra, rơi xuống ẩn nấp giữa đám rêu dưới chân gã. Ô

ô, không thể nào, vì để đề phòng bị động tay động chân, hoặc lưu lại mùi vị có

thể theo dõi, trên đường đi ta còn cố ý giết chết mấy tên tiểu yêu.

04:49

lấy mấy bộ y phục để thay đổi. Gã dơ ngón tay chỉ tới bộ quần áo nam nhân lạ

lùng mà phượng quan vân mặc trên người. Giọng nói của hướng lan huyên đột

nhiên trở nên xác bén, cái gì gọi là không thể nào, còn không nhanh tự kiểm tra

đi. Ô ô sừng sốt, cũng đúng, gã vội nói với mấy người lòng hành vân, nhanh thi

pháp kiểm tra trên người đi. Mấy người lập tức thi pháp tự kiểm tra trên người

mình ngay trước mặt mọi người, cuối cùng từng người dang tay ra, thể hiện

không có gì bất thường.

Hướng Lan huyên không yên tâm, Đích Thân thì pháp kiểm tra kỹ càng mấy

người từ trên xuống dưới một lượt. Kết quả đừng nói là Linh Trùng, ngay cả

một con bọ chét cũng không thấy, nằm không khỏi quay lại nhìn Giữ Khánh.

Quái lạ! Giữ Khánh lẩm bẩm một tiếng, chuyện này không phải tầm thường,

hắn không thể chú ý được quá nhiều nữa. Hắn lấy đầu to ra ngay trước mặt mọi

người, hỏi nó, con con trùng kia ở đây à? Phải thì tìm nó đi! Đầu to nhanh

chóng vỗ cánh bay lên.

Sau khi lượn quanh giữa mấy người ô ô vài vòng, nó đột nhiên lao thẳng tới

đám rêu trên mấy tảng đá. Giữa đám rêu lập tức có một con bọ cánh cứng nhỏ

màu vàng đỏ vẫy cánh bay vọt lên, tránh thoát đòn lao xuống của đầu to, rất

nhanh thoát khỏi đám người, lao về phía núi rừng để chạy trốn. Đầu to vù hụt

lại vù lao đi, đinh, trong không trung vàng lên một tiếng kim loại va chạm, con

tiểu trùng màu vàng đỏ bị đụng văng xuống đất. Nó lập tức lại bay lên, tiếp tục

muốn chạy trốn.

Ô ô nhắc tay cách không chục một cái con tiểu trùng, màu vàng đỏ dừng lại dãy

ruộ trong không trung, rồi lập tức bị hút trở về, lơ lửng giữa 5 nón tay của Ô ô.

Mọi người đến gần quan sát, phát hiện nó quả thực không phải là một con bọ

cánh cứng bình thường, dữ khánh nhé răng cười nói, chính là con con trùng này.

Con này còn có một chút huyết sắc, to béo hơn con linh trùng trước đây một

chút. Trên người lão già Kha Mật quả nhiên vẫn có lưu lại hậu chiêu, mẹ nó.

Hắn ngước mắt lên nhìn ô ô, nhị động chủ, người trúng kế rồi. Sắc mặt ô ô rất

khó xem, trên đường đã thay đổi quần áo rồi, tại sao còn chúng bẫy chứ? Nhưng

cũng không khó đoán được nguyên nhân, con con trùng này sở dĩ được gọi là

linh trùng, bởi vì nó đã có linh tính, hẳn là đã bỏ lên lại người bọn họ khi thay

quần áo. Trúng kế chỉ là thứ yếu, vấn đề là hầu hết mọi người nơi đây đều biết

lão ma đầu kha mật có thể cảm ứng được vị trí của linh trùng.

Không khó suy đoán mục đích của Kha Mật khi dùng tới chiêu này, chính là để

câu cá lớn. Bộp. Gã thi pháp bóp một cái, con linh trùng bị bóp nổ tung, gã đã

trực tiếp bóp chết nó. Đầu to cũng trở xuống trên vai Dữu Khánh. Còn chần trừ

gì nữa, đi mau. Hướng lan huyền lớn tiếng gọi. Mọi người lập tức nhanh chóng

chạy trốn vào trong núi rừng, không bận tâm tới việc oán trách mấy người ô ô.

Lần này thật sự là có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Tăm tốc ô Tiểu Thanh cùng bay theo. Sâu trong ngọn núi phía xa, Kha Mật

nhảy ra khỏi rừng cây, Rơi xuống trước mặt Phổ Nhạ và Cửu Hạp, Vui mừng

báo tin, Đúng rồi, bọn hắn đang ở phía trước. Hướng Lan Huyên, Minh Tăng,

Mấy người thám hoa lang đều ở đó. Nghe nói như vậy, Vẻ mặt Phổ Nhạ có chút

phức tạp, Không thể không nói, Lần này tên ma đầu này lại lập được Đại Công.

Cô ta chầm giọng hỏi, Người xác định tất cả người kẻ mông phá nhắc đến đều ở

đó chứ.

Kha mật, xác định, ta tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không sai. Phổ nhã lập tức dơ

tay ngoái ngoái lỗ tai mình, sau đó móc ra một miếng ngọc phù so với cơ thể cô

ta thì chỉ giống như hạt vừng. Bộp, bóp nát, tạm thơ không nên đánh rắn động

cỏ, chờ thượng tiên đến rồi hành động sẽ nắm chắc hơn. Miếng ngọc phù đó

thực tế là một loại pháp khí truyền tin của tiên gia, sau khi sử dụng, vân côn có

thể cảm ứng được vị trí cho dù đang ở bất kỳ nơi đâu tại trong giới này.