Phổ Nhạ, thi thể đâu? Kha mật cười khổ, ta có tìm thi thể, nhưng đừng nói là thi
thể con người, ngay cả con đại hải quái vận chuyển cũng bị bầm thay vạn mảnh,
có lẽ là nhất quyết không muốn cho mông phá được sống sót. Ai? Nếu biết sớm
như thế, ta nhắc nhở mông phá trước thì hay rồi. Nếu có chuẩn bị, hắn sẽ không
đến mức bị như thế. Nghe lời này, Phổ Nhạ không có nói tiếp, vốn chính là vì
để trông rất thật nên mới để cho mông phá đi áp dài.
nếu có chuẩn bị trước chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao. Ngoại chứ phái người theo
dõi ra, bên này hoàn toàn không có chuẩn bị bất kỳ sự hỗ trợ nào, hoặc nói cách
khác. Bọn họ vốn hy vọng rằng Ô Ô đang giả ngu, vốn hy vọng Ô Ô sẽ cứu
người đưa đi, làm sao có thể để lộ tẩy. Vân Côn không quan tâm đến sự sống
chết của những người này, y chỉ quan tâm đến việc mục đích của mình có đạt
được hay không, Kha Mật có thể tìm được bọn Hán không? Kha Mật vội trả lời,
có thể cảm ứng được.
Chắc hẳn việc tìm ra bọn hắn không phải là vấn đề, vấn đề là ta không thể xác
định bọn hắn có chắc chắn trở về chỗ hướng Lan huyên hay không. Vâng cô
nhìn chằm chằm vào Phổ Nhạ, lần này đừng nên hưng sư động chúng, cũng
đừng chậm chạp lề mề, hãy đơn giản sức khoát. Dẫn theo một nhóm nhỏ có
năng lực trực tiếp xong đến kiểm tra, chỉ cần xác định tất cả bọn hắn đều ở đó,
lập tức báo ta. Vâng, Phổ Nhạ nhận lệnh. Chẳng bao lâu.
Hoắc lãng Vốn vẫn luôn chú tâm quan sát tình hình phát hiện thấy một cảnh
hiếm có, phổ nhạ để cho một đám người ở trên người cô ta, cô ta đảm nhiệm tỏa
kỹ chở bọn họ bay đi. Cửu Hạp, Kha Mật cũng đi theo, không ai đến đây gọi
người. Gã nghi ngờ có hành động lớn nào đó, nhưng không biết đến cùng là
chuyện gì, cũng không biết có liên quan đến nhóm người hướng Lan Huynh hay
không. Vấn đề là đầu to đã lại rời đi trước một bước rồi, Gã muốn báo tin nhắc
nhở cũng không có cách nào.
Đầu to đi tới đi lui mấy chuyến, vẫn theo thói quen cũ trước tiên luồn về chỗ
Dữu Khánh, kết quả tự nhiên là không thể giấu được hướng lan huyên, bây giờ
đã ở chung một chỗ với bọn hắn. Nhanh như vậy đã quay trở lại. Sương năng
chạy lui chạy tới như vậy sao? Ba người đều ý thức được nhất định là có chuyện
gì đó, mục ngạo thiết vội đi hái một chiếc lá đem về. Sau khi đầu to viết ra tin
tức lên lá cây, ba người xem xong đều sửng sốt. Ô ô đang yên ổn ở đây.
bị bắt là thế nào? Hoắc lãng làm cái quái gì vậy, gửi thông tin lung tung làm gì?
Dữ khánh vuốt vuốt diễm ép, miệng lẩm bẩm, câu mày, cảm thấy sự việc có
phần nghiêm trọng, tại sao lại bắt đầu gửi tin tức giả rồi chứ? Ánh mắt lớp lóé
một hồi, hướng lan huyền đột nhiên thay đổi sắc mặt, bất chợt, lác người, thân
hình lóé lên lướt ra khỏi hang. Hai sư huynh để nhìn nhau, nhận ra được sự việc
không bình thường, cũng cùng nhau lướt đi ra ngoài.
Bọn hắn nhìn thấy hướng lan huyền đang đứng tại trước cửa hàng động, nơi
Minh tăng ở, Thanh Nha chặn ở trước mặt. Hướng lan huyền lớn tiếng nói, quốt
đi. Thanh Nha ngượng ngùng đứng lên, không có lập tức tránh ra mà quay đầu
lại nhìn vào bên trong hàng động. Thấy Y vẫn cứ loai hoai củ đậu phộng trước
mũi, hướng lan huyền gai mắt lập tức nhắc tay, Thanh Nha giật nảy mình. Thân
thể Y không chịu khống chế bị hút tới, sau đó là hứng một cú bạt tai của hướng
lan huyền. Bốp A
Thanh Nha cất tiếng hết thảm, bay ra ngoài, miệng bắn máu tươi, củ đậu phộng
cuối cùng kia cũng bị đánh văng đi. Còn hướng Lan huyên thì rất nhanh lướt
vào trong hang, hai sư huynh địa không quan tâm đến Thanh Nha nằm lan trên
mặt đất, cùng lướt vào trong theo nảng. Trong hang tối tam, dường như chỉ có
một bóng người ngồi khoanh chân, hướng Lan huyên lấy hủynh thạch ra chiếu
sáng, chỉ thấy một mình minh tăng ngồi đó. Những đường ô kảy kim tuyến trên
áo ca sa phản quang lấp lánh, tay chậm rãi lần chuỗi tràng hạt.
Lẳng lặng nhìn bọn hán, nở nụ cười gượng. Mấy người vào đây không phải để
tìm ông ta, đảo mắt nhìn quanh, ngoài minh tăng ra, không thấy có nửa bóng
người nào khác. Nói cách khác, ô ô quả thực đã biến mất, tin tức hoắc lãng
chuyền về không sai, ô ô quả nhiên đã bị bắt. Như vậy, vấn đề nằm ở chỗ bọn
hán. Hướng lan huyền lạnh rộng hỏi, ngay phòng đêm phòng, giặc trong khó
phòng. Đại hòa thượng, ông không định giải thích gì cho ta sao.
Hai người rữ khánh đã nhận ra được, trong nhái mắt đó nữ nhân này đã động sát
cơ, không khỏi âm thầm cả kinh, đồng thời cũng nghi hoặc với hành động của
Minh Tăng. Minh Tăng hiển nhiên biết rõ ô ô đã rời đi, nhưng lại rữ kín không
nói ra là có ý gì, ông ta cũng trở thành gian tế hay sao. Vẻ mặt Minh Tăng
không thay đổi, nhẹ nhàng thở dài, ngày đó, sau khi người nói rằng Long Hành
Vân đã xảy ra chuyện, Hán liền không nhịn được nữa. Hán nói đó là đứa con
trai duy nhất của đại ca Hán.
Và cũng là điều duy nhất còn lại trên thế gian này giúp hắn nhớ tới đại ca, hắn
không thể thấy chết mà không cứu. Hắn nói sẽ tùy cơ ứng biến để nghĩ cách. Dù
sao đó cũng là con trai của cố nhân, bần tăng không giúp đỡ đã thẹn với lòng,
hắn kiên quyết như thế, bần tăng làm sao có thể cản, tất nhiên là để cho hắn đi.
Hướng Lan Huyên chầm giọng nói, nói cách khác, ô ô đang giả ngốc. Minh
tăng, lúc ban đầu là ngốc thật, linh hồn quả thực bị tổn thương.
Bần Tăng nói có lẽ mình có thể dùng Phật Pháp để chữa trị cho hắn cũng là sự
thật, và quả thực đã chữa trị khỏi, nhưng hắn cầu bần Tăng đừng để lộ việc hắn
đã khỏi. Bần Tăng hỏi hắn vì sao, hắn nói hắn không muốn trả lời vấn đề của
Long Hành Vân. Chúng ta kết giao đã nhiều năm tại ảo vọng, yêu cầu nho nhỏ
này chẳng là gì, cho nên bần Tăng tự nhiên là nghe theo hắn. Ha ha, hướng lan
huyền cười nhạt, vậy ông có biết, hắn đã bị phía bên vân Côn bắt được.
Minh Tăng bình thản nói, Hắn có nói, Hắn sẽ tự chui đầu vào lưới, nếu không
khó thể xâm nhập vào bên kia. Hắn đã quyết định tùy cơ ứng biến, vậy thì để
tùy Hắn làm đi. Thật hay cho câu để tùy Hắn làm đi. Hướng Lan Huyên cất lời
khinh thường, rút lời liền xoay người lại, nói với hai người dữ khánh, vậy thì
nghe theo Đại Hòa Thượng, để mặc Hắn đi đi, chúng ta không phụng bổi. Lập
tức triệu tập nhân thủ, không thể ở lại nơi này nữa, chúng ta lập tức chuyển đi.
Dữu Khánh do dự nói, ý của người là Ô Ô sẽ bán đứng chúng ta ư? Không đến
mức vậy chứ. Mặc dù không ngờ tới Ô Ô lại làm ra chuyện như vậy, nhưng ở
mức độ nào đó Hắn rất không phục sự có tình có nghĩa của Ô Ô. Hắn cảm thấy
loại người sẵn sàng mạo hiểm xâm nhập vào hang hổ để cứu người như thế sẽ
không bán đứng bọn Hắn. Hướng Lan huyên đến sát bên Hắn, ngươi hãy nghe
cho kỹ đây, có một loại tình huống gọi là thân bất do kỷ, khi ở trong một tình
huống nào đó, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Ta không biết Vân Côn thế nào, nhưng ta biết một chút về Cửu Hạp và Mông
Phá, đó đều không phải là kẻ ăn chay. Nếu không phải bị sức mạnh đè ép, bọn
họ đều là nhân vật có thể trở thành kiêu hùng một phương. Lúc trước, ta sử dĩ
có thể thắng Mông Phá không phải vì ta giỏi hơn hắn, mà bởi vì ta hơn về mặt
tình báo, chiếm được tiên cơ. Kha Mật cũng là nhân vật một thời, có thể chạy
thoát khỏi tay Đinh Giáp Thanh, lúc này còn có thể tung hoành trong cự linh
phủ.
Người cho rằng lão ta đơn giản ưu. Văn Côn tụ tập được mấy tên gia hỏa như
thế dưới tay, nếu chúng ta không lau sạch mông trước mặt bọn họ, chuyện gì
cũng có thể xảy ra. Huống Chi, chỉ cần có đủ điều kiện, chưa chắc không thể
xảy ra chuyện ô ô bán đứng chúng ta. Tiếp đó, nàng đột nhiên quay về phía
Minh Tăng, chừng mắt lạnh lùng nói, ví dụ như Đại Hòa Thượng, chẳng phải đã
lừa gạt chúng ta để giúp ô ô rời đi sao. Minh Tăng nhắm mắt chắp tay, niệm, Aji
Đà Phật.
Hướng Lan Huyên không muốn đối đáp gì với ông ta, quay người bỏ đi. Ra
khỏi cửa hàng, nàng liếc nhìn Thanh Nha với hai gò má sưng đỏ, miệng dính
máu yếu yếu thối lui, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh cáo, hiển nhiên tên địa đầu xa ảo
vọng cũng tham dự lừa gạt. Thanh Nha giật mình, biết rõ may mà không còn
răng, nếu không, Cù Tát vừa rồi chắc chắn đã đánh dụng mấy chiếc răng của
mình. Y cũng thật oan ức, Y lăn lộn tại ảo vọng, dám không nghe lời nhị động
chủ của Thiên Liêu Xuân sao.
Tứ động chủ đã có thể tát cho Y dụng sạch răng, huống chi là nhị động chủ.
Hơn nữa còn có thêm Minh Tăng, chưa nói tới địa vị của ông ta tại ảo vọng, tại
đây, ông ta cũng là chỗ rựa lớn nhất của Y, bảo Y làm sao có thể không nghe
theo. May mà hướng lan huyên không có một mực bám lấy không bỏ qua, rữ
khánh cùng đi ra với nàng, chỉ vào Y nói, thanh ra, người thật là, thật đáng đời.
Đừng đứng ngay ra đó nữa, người muốn ở lại một, mình sao?
nhanh thu dọn giúp Đại Sư rồi đi mau. Mục ngạo thiết cũng không để ý tới Y,
vội vã đi thông báo cho mấy người bách lý tâm biết tình hình. Nhìn theo mấy
người rời đi, Thanh Ha sờ sờ khuôn mặt sưng đỏ, miệng lẩm bẩm chùi bới, ta
biết mà, đi chung với người và cầu thám hoa luôn không có chuyện gì tốt. Rứt
lời liền quay lại đi tìm thứ gì đó, Y mò mẫm tìm kiếm khắp nơi, Y đâu có gì để
thu dọn, thứ duy nhất cần thu dọn là tìm được củ đậu phộng của mình đã bị
đánh văng đi.
Ngay khi y phát hiện ra, vừa mới mừng giỡ nhạt củ đậu phộng lên thì chợt quay
đầu nhìn, thấy có mấy người từ trên trời hạ xuống, đó chính là ô ô mang theo
đám người Long Hành Vân được cứu trở về.