Nhìn thấy mông phá há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó với mình, lão ta liền đẩy
một cái bong bóng khí tới bọc y vào trong, cách ly y với nước. Hụ hụ! Sau khi
khụ sạch máu trong khí quản, mông phá lên tiếng hỏi, vì sao? Là văn côn bảo
người giết ta ư? Không, nếu muốn giết ta, hắn không cần phải phiền phức như
thế. Là người sao? Là người lén làm sau lưng văn côn? Kha mật túng vạt áo y,
cười gần nói.
Không hổ là tiền ti tiên sinh của ti Nam Phủ, thật thông minh nha, chỉ là bây giờ
mới hiểu ra thì đã muộn. Vì sao để cho người đi áp dải, đúng là vân côn sắp
xếp, nhưng đó là ý tưởng của ta, không chỉ để cho Ô Ô trốn thoát không gây
nghi ngờ, lại còn có thể nhân tiện diệt chứ người. Mong tiên sinh, người chưa
từng nghĩ rằng mình sẽ phải chết trong tay ta, đúng không? Mong phá vẫn
không thể tin được, đúng là Kha Lãng Ma, người có thể trốn thoát khỏi tay Đinh
Giáp Thanh.
Quả thực rất thông minh. Rơi vào kết quả thế này, ta cũng chập nhận. Bản thân
ta đã giết nhiều người như vậy, ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, kẻ sát nhân sớm
muộn gì rồi sẽ bị người giết, ta cũng đoán rằng có lẽ mình sẽ có ngày này.
Nhưng ta không rõ, hiện tại người và ta cùng một phía, giữa ta và người cũng
không có thâm cừu đại hận gì, vì sao người lại hạ độc thủ với ta. Kha mật cười
hát hát, chỉ vì người giống cừu hạp, đều không muốn dễ dàng khuất phục dưới
người khác.
đặc biệt là dưới ta. Các người cho rằng, mình sinh ra là đạp được lên ta. Hướng
Lan Huyên đã cứu người ra, vì sao người còn phải kiếm chuyện chạy về lại.
Người cho rằng chúng ta ngu ngốc không nhận ra sao. Một chút ý nghĩ đó của
người đã quá rõ rằng, nhưng Phổ Nhạ lại hoàn toàn không có ý định xử lý
người, chứng tỏ cô ta muốn dùng người. Người và Cửu Hạp đều cùng một ruột,
tất sẽ muốn lấy lòng Phổ Nhạ. Một tên Cửu Hạp đã đủ khiến lão tử khó chịu rồi.
Hắn là cự nhân, hành động có chút bất tiện, ta còn dễ lưu tâm. Nhưng có thêm
người, nếu một lớn một nhỏ liên hợp với nhau để chơi ta, ta còn có đường sống
sao. Loại người các người am hiểu nhất chính là giết người không thấy máu, ca
mỗ không thể để cho người có thành quả trước, tự nhiên phải tiên hạ thủ vi
cường. Mong phá trợn tròn mắt, có phần, không nói nên lời, giết mình chỉ bởi vì
điều này sao. Thảo nao mình không đề phòng được, hoàn toàn không ngờ đến.
Thật khó được cơ hội lấy hơi như thế này, Y sẽ không ngồi chờ chết, thì ra là
thế. Khà Huynh, người hiểu lầm rồi, ta tuyệt đối không? Để kép sau rồi hãy giải
thích. Khà Mật cắt lời, làm biếng nhiều lời với Y, đề phòng có chuyện xảy ra.
Bàn tay đang túm vạt áo của Y, trực tiếp biến thành trường, đánh ra. Ẩm. Mông
phá trợn mắt trong nháy mắt liền nổ tung thành nhiều mảnh, tung tuế trong nước
biển, máu loang ra một vùng.
có sương gãy giải rác rơi xuống đáy biển. Một đời cường hào lúc này ngã xuống
tại nơi hoang vắng này. Kha mật thậm chí còn không cho y có bất kỳ một cơ hội
nào nổi lên được mặt nước, dứt khoát giải quyết y ngay tại dưới đáy biển. Tất
nhiên cũng sẽ không để cho ai nhìn thấy mình giết chết mông phá, vì thế lão
Giang Hai tay ra, thi pháp không chế một vùng nước lớn mờ mịt nơi này. Mạnh
mẽ thi pháp vạn xoắn mọi thứ, giết chết toàn bộ sinh vật biển có thể di động
trong khu vực này.
nhằm đề phòng có hải thú nhìn thấy sẽ để lộ bí mật. Lão ta lạnh lùng đảo mắt
nhìn qua mấy lần, sau đó vung hai tay lên, phá nước lao vọt ra khỏi mặt biển, lơ
lửng trong không trung nhìn xuống cất tiếng cười nhạt, gù, rồi lao vuốt đi xa.
Tại một vùng biển khác, cũng có người phá nước lao ra, ô ô đã hóa thành hình
người, không còn bộ dạng ngu ngốc nữa. Một kéo ba, mang theo ba người lòng
hành vân bay vuốt lên cao, bay nhanh về phía đất liền. Nhị thúc
Ngài đã khỏe lại rồi sao? Long Hành Vân đã thoát khỏi cơn hoảng loạn, khi tinh
thần ổn định lại gã quan tâm hỏi một câu, không nhận được câu trả lời. Gã lại
lập tức nghĩ đến chuyện mà mình quan tâm nhất, khẩn trương hỏi tham, nhị
thúc, mẹ ta rốt cuộc chết như thế nào? Ô ô im lặng không trả lời, chỉ tập trung
bay tới trước. Long Hành Vân không nhận được trả lời, buồn bã nói, nhị thúc,
Ngài không chịu nói cho ta biết, có phải cái chết của mẹ ta có liên quan đến
Ngài hay không?
Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân gần như là cùng một lúc chụp lấy gã,
một người chụp vào một vai, một người chụp cánh tay, đều không muốn gã nói
tiếp nữa. Ít nhất, có một điểm rất rõ rằng, Ô Ô giả ngu ngốc trà trộn vào chỗ
Vân Côn, mục đích chính là để cứu Long Hành Vân. Chính là làm việc mạo
hiểm vì Long Hành Vân, người có tình nghĩa như thế, nếu nói rằng sẽ làm ra
điều gì có hại cho Sích Lan, chính bọn họ cũng không tin. Hùng Chi bọn họ
cũng rất biết ơn Ô Ô, tại thời điểm đó.
Ô Ô còn có thể nghĩ đến hai bọn họ và cùng cứu đi, đó đã là ân tình rất lớn.
Người ta không cần phải mang thêm hai gánh nặng, nói đến cùng cứu bọn họ
cũng là vì Long Hành Vân, muốn bảo vệ những phụ tá đắc lực của Long Hành
Vân. Long Hành Vân đau lòng cầu xin, nhị thúc, người hãy nói cho ta biết sự
thật đi. Điều đó khó lắm sao? Ô Ô cuối cùng cũng lên tiếng, đã nói cho người
biết sự thật rồi. Long Hành Vân, ta không tin, từ thái độ của hướng Lan, huyên.
Ta có thể nhận ra được, cái chết của mẹ ta có ẩn tình khác. Oh oh, ta lặp lại lần
nữa, người khác nói gì đều là giả, điều ta nói cho người biết chính là sự thật.
Sau này, đừng bao giờ hỏi lại về vấn đề này nữa, ta không muốn trả lời lần thứ
hai. Nếu người còn minh man suy nghĩ lung tung như thế, ta không thể nào cứu
được người lần nữa, lần này đã là may mắn. Còn hai người các người, về sau
hãy chú ý hắn thật kỹ.
Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân im lặng, không biết có nên đáp lời hay
không. Đầu to à đầu to, ngươi vẫn chưa thể nghỉ được rồi, cần phải làm phiền
ngươi đi thêm một chuyến nữa, ô ô bị bắt rồi. Bên trong sơn động, hoác lãng
cầm đầu to vừa quay lại, dặn rò nó một hồi rồi đi ra khỏi hang, đến một bãi cỏ
ngồi xuống, thuận tay để cho đầu to biến mất trong bụi cỏ. Sau khi xác nhận đầu
to đã rời đi, gã vừa mới đứng lên phủi mông, chợt ngẩn người.
Gã nhìn thấy một bóng người hạ xuống trước của hang, không phải ai khác,
chính là Kha Mật. Hoắc lãng vội vàng chạy đến, lại gần ân cần hỏi thăm, Tiên
Sinh, Ngài đã về rồi. Kha Mật hỏi, ở đây có chuyện gì xảy ra hay biến cố gì
không? Đối với lão ta, Hoắc lãng là tai mắt duy nhất mà lão ta có thể tin tưởng
khi lão không có mặt ở đây. Hoắc lãng, không có, hiện tại tất cả đều bình
thường. Tiên Sinh, Ngài đi đâu vậy?
Kha Mật không cho gã câu trả lời, sau khi xác nhận không có gì bất thường, lão
ta quay người lại bay đi, bay thẳng về phía đỉnh cột đá khổng lồ sừng sững giữa
biển. Hoặc lãng nhìn theo, trong lòng nghi hoặc, không rõ Kha Mật suốt cuộc
đang làm chuyện gì, đi đi lại lại có vẻ vụi vã. Có lẽ bởi vì nhìn thấy Kha Mật
nên từ một nơi khác có một bóng người bay ra, chính là Phổ Nhạ, cô ta cũng đi
theo lão ta. Trên thạch trụ, Kha Mật hạ xuống, chắp tay trước căn nhà gỗ đơn
giản.
Cất tiếng chào, Thượng Tiên. Vân Côn từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Kha Mật
gật đầu ra hiệu cho mình, tức thì nhướng mày, không nói gì cả, trước tiên lướt
đến phía đầu kia của đỉnh cột đá khổng lồ. Phổ Nhạ tới ngay theo sau, ánh mắt
nhìn về phía Kha Mật có phần phức tạp, hiển nhiên, tên này đã đoán chúng rồi,
ô ô quả nhiên là giả ngốc, quả thực là đến đây để cứu người. Việc đó cũng
không sao cả, vấn đề là Thượng Tiên sẽ xem trọng, ai cũng cần dùng người có
năng lực.
Cô ta cũng thích vậy, về sau có chuyện gì, Thượng Tiên tự nhiên sẽ nghĩ đến tên
này trước. Nghĩ đến đây, cô ta cảm thấy bực bội, nhưng vẫn bay tới, và vẫn lộ
mặt ngang đỉnh thạch chủ như trước, chật phát hiện thiếu một người, cô ta lập
tức hỏi, mong phá đầu. Nghe hỏi như vậy, Vân Côn mới chú ý tới. Kha mật thở
dài, hắn đã bị ô ô diết chết rồi. Phổ Nhạ kinh ngạc, diết chết. Không phải mấy
nhân sự chủ chốt của ba đại thế lực có thực lực ngang ngửa nhau sao?
Ngay cả chạy trốn cũng không kịp sao. Kha mật, có thể là bởi vì chúng ta không
có nói cho Hắn biết sự thật, Hắn không biết Ô Ô đang giả ngốc, dù sao khi, ở
phía chỗ hướng Lan Huyên, Hắn đã biết Ô Ô bị ngốc dại, Hắn là bị Ô Ô đánh
lén trong lúc không đề phòng. Ta không tiện bọc lộ nên chỉ có thể mở mắt nhìn
sự việc xảy ra, nhìn Ô Ô đắc thủ chạy mất.