Bán Tiên

Chương 1468: ‘Giặc’ trong khó phòng (1)




Ô ô vẫn với bộ dạng ngây ngốc chảy nước rãi, chỉ cần không chọc gã tức giận,

cho gã ăn chút hoa quả là có thể ngoan ngoan nghe lời. Mong phá đứng ở sau

cùng nhìn chầm chầm một đám người phía trước, Y phụ trách áp giải và đã đưa

ra lời đảm bảo với Vân Côn nên tất nhiên không muốn xảy ra chuyện gì.

Phương hướng bọn Y đang đi nghe nói là địa điểm hiện tại của con Côn khổng

lồ kia. Y không biết đường, có người dẫn đường ở phía trước. Nhưng Y âm

thầm cảm thấy chuyến đi này có chút quá lạ.

Y không muốn xảy ra chuyện cho nên muốn phong tỏa tu vi của mấy người bị

áp giải, nhưng sau đó phổ nhạ lại đặc biệt dẫn dò Y, không được hạ cấm chế lên

thân mấy người này, việc này nghĩa là sao? Phổ Nhạ không hề giải thích gì cả,

bảo Y cứ bày tỏ thiện Y với mấy người bị áp giải là được. Nói cách khác, Y

cũng là người cùng nhau bị bắt, bởi vì ấy náy cho nên tỏ ra thiện Y trong việc

này là tương đối bình thường. Vì vậy,

Có lẽ Y đã đoán được lý do tại sao lại để cho Y đi hộ tống. Đương nhiên Y

cũng đoán được chuyến đi này E rằng không đơn giản như đã nói. Nhưng nếu

để mất người thì sẽ truy cứu trách nhiệm Y, khiến Y không thể không cảnh giác

cao độ. Càng ngày càng rời xa đất liền, Y cũng càng lúc càng không dám thả

lòng, một mực cảnh giác, luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện. Trong lúc Y đang

suy nghĩ, ánh mắt trợt động, đột nhiên phát hiện thấy Ô Ô có điểm khác lạ, Y

còn chưa kịp phản ứng.

Ô ô đã vùng trưởng vỗ lên lưng hải quái. Ơm. Máu thịt tung tuế trên mặt biển,

bò sóng bắn tung lên cao sen lẫn máu đỏ, mọi người hỗn loạn. Những tia nước

bắn ra như mũi tên nhọn, chỉ tránh qua ba người long hành vân, hầu hết những

người còn lại đều bị xuyên qua. Đây đâu phải là chuyện mà một kẻ ngu dại có

thể làm ra, mong phá kinh hãi, y không tránh né đám tia nước bắn tới, vùng

trưởng đánh bay tia nước, rồi cách không chục tới ba người long hành vân, định

trước.

Tiên không chế ba người đã rồi tính tiếp. Đại vượng dường như đã dự tính trước

được điều này, ngay khi đánh lên người đại hải quái thì đồng thời há mồm phun

ra một vật, vừa bay tới tay thì chục lấy. Một ngọn doi như được rút ra khỏi bụng

rồi thuận tay rung lên, nhìn thấy một lưỡi dao thép ba cạnh dựng đứng như vay

cá, gã vặn người quất một doi lên sóng, trực tiếp vụt về phía mông phá. Mông

phá không thể không tự cứu mình trước, y lắc mình kích động lên sóng biển,

mượn thế trượt lui ra sau.

Đại vượng sông tới vùng trường ấn về phía ba người long hành vân đang kinh

hoảng thất thổ, trong nhái mắt liền đè ba người xuống biển, chính gã cũng chìm

xuống biển theo. Mong phá từ mặt nước lao nhanh lên, hơi nước giống như đôi

cánh, một đường đẩy sóng nước lên cao, sóng nước tựa như một thanh cự kiếm

dựng thẳng. Lấp loáng sáng dưới ánh nắng trông như băng, y cũng trượt lên

theo, chụp lấy chuôi kiếm, vùng cự kiếm dẫn giữ chảm xuống, đồng thời gầm

lên, chạy đi đâu. Ô ô!

Một con vật to lớn đấm ngược gào thét từ trong nước lao lên, một con thủy viên

to lớn lao ra khỏi mặt nước, vung lên đôi cánh tay như núi điên cuồng quét ra.

Ẩm, cựu kiếm cùng cánh tay khổng lồ đồng thời ngọc thạch câu phần, ẩm ẩm

chút xuống như lũ lụt. Thủy viên gầm lên xuyên qua màn nước lao ra ngoài,

nhảy lên khỏi mặt nước, vung cánh tay còn lại nghệ tới. Mông phá lóe lên như

huyễn ảnh rồi biến mất, đôi cánh hơi nước dung động trong không trung, tựa

như một con chim đứt cánh.

đôi cánh rời khỏi thân thể nó, bóng người như lưu tinh lao thẳng tới, trực tiếp va

chạm vào Thủy Viên. Ẩm, Thủy Viên nổ tung thành một bông hoa bọt nước

trắng khổng lồ ngay tại chỗ. Mong phá vừa lao vọt ra liền khẩn cấp dừng lại

giữa không dung, Y nhìn đóa hoa bọt nước bùng nổ ra kia, sắc mặt đại biến.

Qua lần va chạm vừa rồi, Y cảm nhận được có điểm không thích hợp, Thủy

Viên không có sức mạnh tương ứng nên có. Không tốt! Y lại lao vụt xuống dưới

như lưu tinh.

Sóng nước còn chưa có bắn tung lên, thân thể Y đã chui vào trong biển. Nhưng

trong vùng nước biển bị quấy lên đục ngầu đâu còn có thể thấy được bóng

người nào nữa. Y vội vã lượng quanh một vòng trong nước để kiểm tra. Một lúc

lâu sau, Y lao ra khỏi mặt biển, từ trên cao nhìn bao quát xuống mặt biển, vẻ

mặt nghiêm trọng. Trong tình huống bình thường, nếu Ô Ô muốn bỏ chạy Y

chưa chắc đã có thể ngăn cản được, Hùng Chi còn mượn nhờ nước biển che

chắn để chạy trốn. Đột nhiên,

Y quay đầu nhìn về phía mặt biển ở cách đây không xa, Y nhìn thấy một người

lao lên, cao rộng gọi mình, bên này, đã bị ta đã thương rồi. Đó không phải là ai

khác, chính là Kha Mật. Mong phá nhìn thấy là lão ta thì tinh thần phấn chấn,

nhanh chóng lao đến, lặn xuống đáy biển cùng với lão ta, rồi theo Kha Mật vọt

tới một chỗ. Trong lúc này, Y dò hỏi, sao người lại ở đây? Kha Mật nói, Thượng

Tiên nghi ngờ hắn giả ngốc.

nên cho hắn một cơ hội chạy trốn để thăm dò, bảo ta âm thẩm đi theo, nếu như

xảy ra biến cố thì lập tức ra tay hỗ trợ, ngươi. Tình cơ hắn lại chạy trốn về phía

ta, thấy hắn không để phòng, ta liền nhân cơ hội ra tay đánh lén, nhưng lại bị

hắn trốn vào trong lòng đất. Mong phá cười ha ha, ta đã thấy không thích hợp

rồi. Cũng đúng, xét mối quan hệ giữa Ôô và Long Hành Vân, hắn tất nhiên là cố

ý xa lưới để cứu Long Hành Vân, Thượng Tiên Anh mình.

Trong lúc nói chuyện, Kha-Mật đã dẫn y đến trước một khối đá khổng lầu tựa

như pháo dài dưới đáy biển. Lão ta chỉ vào một khe hở, nói, Hắn đã trốn vào

trong đó. Người và ta liên thủ lật tung nơi này, để xem Hắn chạy đâu cho thoát.

Được, làm đi, cùng lên! Mong phá hết lên! Cả hai cùng lúc vung hai tay thì

pháp phát lực. Khi hai người đang vung tay đánh đến khối đá khổng lầu thì thừa

dịp hai tay mong phá đang toàn lực đánh tới phía trước.

Kha Mật Vốn đã có kìm lực đột nhiên xoay tay vung ra một vệt hàn quàng.

Thực sự khiến cho đối phương không thể đề phòng, hàn quàng đâm tới một bên

ngược mông phá, đó là một con rào ngắn, lập tức có máu phun ra. Kha Mật biết

rõ, những người như mông phá có tính cảnh giác rất cao, rất khó đến gần để

đánh lén thành công, đặc biệt là đối với người như lão ta, là ma đầu ở trong mắt

người khác. Họ sẽ luôn đề phòng theo bản năng, cho nên cần phải chọn đúng

thời cơ mới được, ví dụ như lúc này.

Thừa dịp Y đang giốc toàn lực đánh tới trước, lão ta lập tức tung ra một đòn ở

cạnh tất chúng. Một đòn này không phải ngẫu nhiên, vì để đánh ra được một

đòn này, lão ta đã mưu tính thật lâu. Mong phá kinh hãi, thu lực xoay tay lại thì

đã muộn, cơn đau nhói ở bên sườn như đã xuyên qua lồng ngược, cả người

trong nháy mắt liền như quả bóng xì hơi. Người! Y nổi giận gầm lên một tiếng,

xoay tay lại điên cuồng đánh chả khà mật, khuôn mặt sữ tận đến vận vẹo.

Thậm chí còn có một tia tuyệt vọng, y biết đòn đánh lén vừa rồi chí mạng cỡ

nào. Lúc này, Kha Mật không hề né tránh, lão ta tung ra một trường cứng chọi

cứng, xét về việc dùng tu vi để cứng chọi cứng, với tu vi cao huyền lâu năm của

mình, lão ta thật sự không sợ mông phá. Ơm, trên mặt biển sóng dâng tận trời,

dưới nước bùn các cuốn cuộn khuấy động bốn phương, bị chấn động mạnh cùng

với áp lực thi pháp.

Mong Phá có thể cảm nhận được máu trong cơ thể mình không còn khống chế

được nữa, chỉ trong thoáng chốc đã chàn đầy phế phủ, tổn thương càng nặng lên

thêm. Y khẩn cấp rút lui, miệng mũi sặc máu, biết rằng tình thế không ổn, Y

không dám ham chiến, từ phẫn nộ biến thành sợ hãi, say người bỏ chạy. Nhưng

Kha Mật đã lao tới, đuổi theo không tha, đã đánh cho đối phương bị thương như

vậy. Hào hết tâm tư mới có được kết quả này, lão ta không thể để thất bại trong

gang tắc.

không thể để cho Y chạy thoát. Chạy không được bao xa, mông phá đã bị đuổi

kịp, đang bị thương nặng Y thực sự không chạy thoát nổi. Bị dòng nước biển do

khà mật tung trường đánh da xô cho ngã nhào, tầng cương khí hộ thể bị phá vỡ,

nước biển ập vào người, há miệng sặc ra máu, miệng vết thương cũng, chàn

máu tươi, loang da đỏ sẫm. Y vội vàng khua tay khua chân, muốn thi pháp cho

ổn định lại, nhưng động tác có chút hoảng loạn, đây là sự hoảng loạn trong cơn

tuyệt vọng. ƠM

Kha-Mật vọt tới lại tung ra một quyền, tức thì đánh y bay đi như diều đứt dây,

rơi xuống đáy biển. Kha-Mật đuổi theo nở nụ cười gần, xuất thủ chụp lấy cánh

tay mông phá vặn một cái, răng rắc, không chỉ một cánh tay, hai tay hai chân

đều bị vặn gãi. Mông phá đau đớn không ngừng sạch máu ra nước biển. Còn

Kha-Mật thì dường như rất thích nhìn bộ dạng đau đớn của những nhân vật bình

thường cao cao tại thượng này.