Bên này lúc trước từng có đốc thúc hoác lãng, nhưng thông tin hoác lãng nhận
được là, ngay cả người của Vân Côn ở phía bên kia cũng không rõ hiện tại Nam
Béo và Văn Khúc ở đâu, không biết hai người đang làm gì, nói là đã trốn đi thì
không giống, bởi vì thỉnh thoảng sẽ chủ động xuất hiện gây ra động tĩnh không
nhỏ. Chờ đến khi người ở đó ngay tin chạy đến lại phát hiện họ đã chạy mất
người, thật sự không biết hiện nay hai người đang nấp ở đâu. Sau khi biết tin,
bên này cũng cảm thấy quá lạ.
chủ động gây ra động tĩnh, hai tên đó đang cùng nhau làm gì vậy chứ. Nhìn theo
đầu to bay đi, Dữu Khánh rất lo lắng cho Nam Trúc. Lo lắng những động tĩnh
thỉnh thoảng gây ra đó phải chăng là bởi vì Nam Trúc tái máy tay chân, lại đang
đi khắp nơi để tìm bảo vật hay không. Khi hai người quay trở lại trong sơn cốc
phía dưới, Trột phát hiện thấy Minh Tăng đang đứng ở cửa hang nhìn bọn hán.
Nơi đây có không ít khe hở giống như hang động, to có nhỏ có, có cái thích hợp
để ẩn nấp.
có cái không thích hợp. Chỗ Minh Tăng xem như là nơi có hoàn cảnh tốt nhất,
ông ta ở chung một chỗ với thanh nhà, còn trong trường ô ô có thân thể rất lớn.
Hai người đi đến, còn chưa kịp mở miệng do hỏi, Minh Tăng đã nói ra trước,
mấy người lòng hành vân tại sao còn chưa tới. Hướng Lan Huyên, không biết,
Minh Tăng, có phải bọn họ đã xảy ra chuyện hay không? Nếu như đã hỏi thẳng
và mấu chốt, Hướng Lan Huyên cũng không tiện lừa gạt ông ta, hẳn là đã rơi
vào tay vân côn.
chỉ có thể nói là tự làm tự chịu. Bọn họ xem xét thời thế, cảm thấy chúng ta
không có tương lai, tự tìm, hỏa phúc tự chịu. Đại hòa thượng, người cũng đừng
có hao tâm tổn chí nữa.” Nghe được lời này, Minh tăng cao mầy, Thanh Nha ở
trong hang cũng đi ra, mặt hiện nét kênh ngã. Hướng lan huyên đảo mắt nhìn
qua hai người, bởi vì cửa hang tương đối nhỏ, nằng dơ tay gạt Thanh Nha ra, đi
vào chỗ sâu nhất bên trong nhìn xem tình hình của Ô Ô.
Thấy gã vẫn còn chảy nước rãi, bộ dạng ngay dại, nàng không nhịn được lắc
đầu thở dài, rồi đanh xoay người đi ra ngoài. Trong màn đêm, trên đỉnh thạch
trụ khổng lồ giữa biển, sau khi nghe báo cáo tình hình, vân côn cất tiếng lẩm
bẩm, gian tế. Chỉ có một tiếng như vậy, trên mặt không hề có biểu hiện gì khác,
thậm chí còn không có sai người đi điều tra gian tế, theo kiểu hoàn toàn để mặc
cho người bên dưới tự xử lý. Y quan tâm nhiều hơn đến mông phá, gọi người
đưa mông phá tới.
kiểm tra nhiều lần rồi giữ lại hỏi kỹ tình huống. Không bày tỏ thái độ gì, để cho
tự làm mới là điều khiến người ta sợ nhất. Đám người không biết làm thế nào
mới có thể để cho Thượng Tiên hài lòng, nên chỉ có thể cố gắng biểu hiện thật
tốt. Cần phải điều tra nội gián thì nỗ lực điều tra, Dương Nghịt cần phải lùng bắt
thì cũng ra tăng mức độ lùng bắt. Mấy ngày sau, có một tin tức từ xa vượt trùng
Dương đưa đến, sau khi nghe tin, Phổ Nhã khẩn cấp đến báo cho Vân Cồn.
Vân Côn đứng ở trong cửa sổ căn nhà gỗ đơn giản hơi lộ vẻ kinh ngạc, chỉ trong
nhái mắt. Ba nghìn nhân mã trong vòng 10 dạm bị diệt hết. Phổ Nhạ lơ lửng
trước cột đá. Mặt hướng về phía nhà gỗ, gật đầu đáp, đúng vậy, bọn họ cố ý gây
ra ồn ào, thu hút lượng lớn nhân mã tiến đến bao vầy. Sau đó đột nhiên lóe lên
vô số kiếm quang, toàn bộ nhân mã trong vòng 10 dạm, bao gồm cả phi xí tư
cước xà trên bầu trời và trong núi.
Gần 3.000 tính mạng bất ngờ bị chém giết chỉ trong nhái mắt, kinh khủng là núi
rừng không bị hư hại gì, chỉ có nhân mã của chúng ta bị giết. Trong vòng 10
dạng không có một ai may mắn thoát khỏi. Đó là cảnh tượng những người ở
ngoài 10 dạng nhìn thấy, chỉ thấy kiếm quang, không thấy kẻ động thủ. Người
của chúng ta chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng đáng sợ như thế, tất cả đều rất sợ
hãi, không dám đến gần hơn. Lê hoa ở trong nhà gỗ nghe nói như vậy thì vô
cùng kinh ngạc.
Vân Côn hít một hơi thật sâu, Nam Béo vẫn đi chung với lão nhân đó sao? Phổ
Nhạ, chắc hẳn là vậy. Vân Côn thần tình nghiêm trọng, xuất thủ bất phàm. Xem
ra là tên mập đó xuất thủ. Hãy tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại
khiến hắn đại động can qua như thế. Theo quan điểm của Vân Côn, tên Nam
Béo đó vốn vẫn luôn giả ngây giả dại để ẩn dấu thực lực. Hiện tại xem ra quả
thực là như thế, quả nhiên là thâm tảng bất lộ. Tìm hiểu thì tìm hiểu.
Nhưng tâm trạng của Vân Côn vẫn nặng chiếu, Y phát hiện cho đến nay những
kẻ mình đối phó đều chỉ là đầu thừa đuôi thẹo, cao thủ chân chính vẫn chưa bao
giờ trực tiếp ra tay. Y biết rõ mình kẹt tại nơi này sớm muộn gì cũng phải đối
mặt, cho dù có nguy hiểm nhưng Y nhất định cần phải đối mặt, lỡ như đó chỉ là
thủ đoạn hù dọa gì đó thì sao? Bọn hắn một mực không muốn đối mặt với Y
chính là mối nghi ngờ lớn nhất. Đồng thời cũng có rất nhiều điều không giải
thích được, nếu thật sự có cao thủ nào đó.
Vậy rốt cuộc cao thủ kín tiếng đó chạy vào đây đang làm gì, chẳng lẽ là đang
tìm thứ gì hay sao? Vâng, Phổ Nhạ đáp lời và cũng nhận định người xuất thủ là
Nam Trúc, bởi vì cô ta đã trực tiếp giao thủ với Văn Khúc. Biết rõ Văn Khúc
không có thực lực như thế, điều này có thể cho thấy rằng phán đoán của
Thượng Tiên là chính xác. Vào lúc này, có người bay lên bẩm báo, Thượng
Tiên, từ phía tây tới báo, họ bắt được một con vượng lớn pháp lực cao thầm.
Hình như lạc đường.
đi lang thang khắp nơi, có chút khờ dại, nếu không khó thể bắt được nó. Họ hỏi
có cần áp dải đến đây hay không. Vượng lớn khờ dại, phổ nhạ thoáng sửng sốt,
rồi quay đầu lại nhìn vân cồn. Từ việc bắt được đám người mông phá, phía bên
này đã biết được khá nhiều thông tin, biết Ô Ô sau khi ngây dại thì hóa ra
nguyên hình đại vượng. Cũng biết bạch quang linh thể đó phải là Ô Ô, là người
bị mắc kẹt trong cử linh phủ.
Văn Côn cũng rất muốn biết rõ tình hình của các tiên phủ khác. Mà hiện tại, chỉ
có hai người y biết chắc đã từng tiến vào chư yêu chi cảnh, đó là ô ô và hướng
lan huyên. Cho nên, bất kể ô ô có thực sự bị ngây ngốc hay không, y đều muốn
đưa tới trả hỏi. Một chút. Vì vậy, y ra hiệu cho Phổ Nhạ, nói, người đích thân
đến đó, lập tức đưa hắn đến đây. Vâng. Phổ Nhạ đáp lời, rồi xoay lại hỏi người
đến báo.
đã lục xót qua khu vực phát hiện được đại vượng hay chưa? Cô ta lo lắng khu
vực đó có thể là nơi đám người thám hoa lang ẩn nấp. Người bẩm báo trả lời, đã
lục xót trong phạm vi lớn, không có phát hiện gì. Phổ Nhạ trầm mặc một lúc,
sau khi hỏi rõ vị trí cụ thể, cô ta quay sang chảo vân côn xin lui, rồi lập tức bay
đi. Một luồng gió ẩm ẩm như sấm sét cuốn qua, Kha Mật đang ở trong núi rừng
bên bờ biển Ngẩng Đầu nhìn theo.
Tự hỏi không biết vị đại nhân này lại đi làm chuyện gì. Lão ta không biết, sau
khi đưa mấy người mông phá về tới, Phổ Nhạ đã thẩm vấn hay hỏi ra thêm được
điều gì, những người đó nằm trong tay Phổ Nhạ, Phổ Nhạ cố ý tách lão ta ra
khỏi việc này. Bởi vì không được tham dự, nên lão ta âm thẩm có chút lo lắng.
Mấu chốt là Phổ Nhạ đang cố ý gạt lão ta sang một bên không sử dụng, việc
chứ lùng Dương Nghịt cũng thuyết phục Vân Côn giao cho Cửu Hạp phụ trách.
Lý do là vì khà mật lão chậm chạp không có tiến triển gì, đổi người khác thử
xem, vì vậy Vân Côn đã đồng ý. Những chuyện này cho dù lão ta nhờ Lê Hoa
hỗ trợ cũng vô ích. Lão ta cảm nhận được Phổ Nhạ đang từ từ gạt lão ta ra ngoài
lề và hạ thấp vai trò của lão ta trước mặt Vân Côn. Một khi lão ta mất đi vai trò
của mình với Vân Côn, hậu quả sẽ khó lường, nên lão ta đương nhiên phải lo
lắng. Sau một khoảng thời gian,
Tin tức về một cao thủ ở một đại lục khác trong nhái mắt siết chết 3.000 nhân
mã trong vòng 10 dặm cũng lan truyền ra trong phạm vi nhất định ở bên này.
Hoặc lãng, người đóng vai trò là tai mắt để tìm hiểu tin tức cho Kha Mật. Sau
khi biết được thông tin liền trước tiên nói đầu to gửi tin tức trở về, rồi sau đó
mới chạy đi gặp Kha Mật, báo tin cho lão ta. Vô số kiếm quang trong nhái mắt
dọn sạch 3.000 nhân mã trong vòng 10 dặm, chỉ thấy kiếm quang không thấy
người, đây là công pháp gì?
kham mặt lẩm bẩm với bộ dạng rất kinh ngạc. Điều khiến lão ta kinh ngạc
không phải là số lượng và phạm vi sát thương mà là phương thức sát thương,
đối với vân cồn. Việc giết 3.000 người trong phạm vi 10 dạm có lẽ cũng không
khó, dựa vào tu vi cường đại để trực tiếp tung ra đòn tấn công trong phạm vi lớn
là được. Vấn đề là núi non không bị ảnh hưởng, cỏ cây không bị xáo trộn,
nhưng 3.000 nhân mã giải ra ẩn nấp tại các ngốc ngách trong phạm vi 10 dạm
đó lại bị chén giết trong nhảy mắt. Đó là khái niệm gì
Và như thế nào có thể làm được? Nghĩ kỹ về điều này thật là đáng sợ. Hoặc
lãng nói, người ngoài tới ở phía bên kia chúng ta biết cho đến nay hình như chỉ
có Văn Khúc và Nam Trúc. Là một trong hai người bọn họ sao? Kha mật, người
đang nói dẫn sao? Nếu bọn họ có bản lĩnh như vậy, còn cần. Nói đến đây liền
ngừng bặt, lão ta kinh nghi bất định. Nói, cái chết của A Bồng rất kỳ quặc, khi
A Bồng chết hai tên này cũng có mặt ở đó.
Lẽ nào thật sự có kẻ che giấu thực lực ưu? Hoặc lãng ước gì có người ẩn giấu
thực lực mới tốt, nên thử hỏi, tiên sinh, ngay cảm thấy người thi chuyển ra chiêu
này có thể đấu một chận với Thượng Tiên không? Nếu có thể đấu được, còn cần
phải trốn tránh sao? Kha-Mật Kinh thường nói nhưng vẻ mặt thì chầm lặng, rõ
ràng rất lo lắng, nếu Vân Côn không bịt lại, lão ta thật sự đã đi vào tuyệt lộ.