Không thể nào trùng hợp như thế, trừ khi bọn Hắn biết Phượng Quan Vân đã bị
bắt, vấn đề là bọn Hắn làm sao biết được. Bên đó có gian tế của bọn Hắn hay
sao? Ta biết rất rõ số người hiện tại của bọn Hắn, hơn nữa về thời gian và
khoảng cách cũng là vấn đề, còn tam túc Ô Kia vẫn luôn ở bên cạnh bọn Hắn.
Trừ khi ở trong số người tiến vào cự Linh Phủ vẫn còn có cảnh giới cao huyền
mà bọn ta không biết, chẳng lẽ Văn, khúc đang làm thám tử cho bọn Hắn hay
sao? Không đúng.
với trình độ thực lực và tính cách của Văn Khúc, rất không có khả năng đi làm
thám tử cho bọn Hán. Đối mặt với thẩm vấn, Mông Phá đã hoàn toàn chấp nhận
thua cuộc, thái độ rất thành khẩn, rõ ràng là mong được đối xử Khoan Hồng.
Trong quá trình thẩm vấn, sau khi biết được một số thông tin, Y lẩm bẩm nói ra
những nghi vấn của mình. Sau khi nghi hoặc tự phân tích đến đây, dường như
trật nghĩ ra một khả năng nào đó, Y đột nhiên ngẩn đầu, nói ra một câu, không
đúng.
phía bên các người có gian tế của bọn hắn. Những lời này khiến người ngay khá
kinh sợ, Phổ Nhạ và Cửu Hạp thoáng liếc nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn kỹ của
Phổ Nhạ rõ ràng có nét hoài nghi. Điều này làm cho Cửu Hạp vô cùng lo sợ,
cũng may mà Phổ Nhạ lại nhìn về phía Kha Mật ở một bên, trong mắt cũng có
phần hoài nghi. Kha Mật thì tựa như nhận được gợi ý, nhứng mày như hiểu ra gì
đó, sơ cằm, vẻ mặt đam chiều.
Hoắc lãng đang chờ lệnh ở bên cạnh lão ta nghe nói vậy thì âm thầm kinh hãi,
kín đáo liếc nhỉn khà mật. Phổ Nhã lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh tạm thời, gian
tế. Người có chứng cứ gì? Mong phá, rất rõ ràng, sẽ không trùng hợp như thế,
nếu không biết tình hình, tại sao lại bỏ chạy trước khi các người đến nơi? Cửu
Hạp nói, Hương Lan Huyền nói cũng không sai, mãi vẫn không thấy Phượng
Quan Vân về, với tính cảnh giác của nữ nhân đó.
quả thực có thể sẽ đặt an toàn lên hàng đầu, rất có khả năng tạm thời rời chỗ
trước, chưa hẳn vì có người mật báo. Mong phá hỏi ngược lại, vậy giải thích thế
nào về những dấu hiệu chỉ đường chỉ dẫn phương hướng cho các người đến
đây? Nếu chỉ biết Phượng Quan Vân bị bắt, thì con có thể nói là thám tử ẩn nấp
gần đó phát hiện các người bắt giữ cô ta. Nhưng có thể ung dung bình tĩnh làm
ra dấu hiệu chỉ đường này thì chứng tỏ trước đó nàng ta đã biết chuyện các
người sắp hành động, và còn dự tính được thời gian các người xuất phát.
Từ đó nàng ta mới dám ung dung bình tĩnh thực hiện thủ đoạn này. Nếu không,
phản ứng đầu tiên tất nhiên là rời đi trước rồi tính tiếp. Phía bên các người chắc
chắn có gian tế do bọn hắn cài vào. Nói đến đây, Y cũng tức giận vô cùng, phát
hiện mình đã bị hướng lan huyên đùa dỡn, mình vậy mà lại tự lấy đá ghè chân
mình. Nghe đến đây, người tham gia thẩm vấn cùng người theo dõi thẩm vấn
đều không nói lại lời nào nữa. Hoắc lãng âm thầm thấp thỏng bất an.
gã nỗ lực làm ra vẻ bình tĩnh, đồng thời trong lòng rất bội phục hướng lan
huyên, như vậy mà cũng làm được. Tình hình đã đến mức như vậy rồi vẫn có
thể cưỡng ép điều chỉnh về đúng kế hoạch, vẫn đưa được mông phá vào trong
lưới. Quá lợi hại, thực sự quá lợi hại. Phổ Nhạ nhứng mày, đảo mắt nhìn những
người ở đây, cuối cùng nhìn chằm chằm và hoác lãng. Kha Mật, theo ta được
biết, tên tâm phúc này của người được ngươi lôi về từ trong tay bọn hán, đúng
không? Cô ta có định kiến với Kha Mật?
cho nên để ý tương đối kỹ, vì vậy đã nắm giữ, được cả những thông tin về
người bên cạnh lão ta. Hoặc lãng kinh hãi, vội xua tay nói, Đại nhân, ta không
phải gian tế. Đại nhân chỉ hoài nghi, không có khẳng định chính là ngươi, kênh
hay không sợ chết đứng, ngươi hoảng làm gì. Kha mật nhắc tay ra hiệu cho gã
bình tĩnh, sau đó biện minh thay cho gã, Đại nhân, hắn không phải là gian tế. Có
một điểm mong phá nói đúng, đó là vấn đề về khoảng cách và thời gian.
Chưa nói tới việc tu vi của Hắn là không kịp đi chuyển tin. Khi sự việc xảy ra
Hắn vẫn luôn ở chỗ chúng ta, chưa từng rời khỏi, có rất nhiều người có thể làm
chứng. Người báo tin Hắn là một người biết rõ Phượng Quan Vân đã khai ra,
còn biết rõ chúng ta chịu tập nhân mã để nhằm vào bọn Hắn. Vì để giữ bí mật,
trước khi xác nhận rõ ràng mục đích cuối cùng, những nhân viên liên quan đều
không biết mục tiêu chúng ta đang nhắm vào sắp là ai. Ta nghĩ…
Rất ít có khả năng đích thân gian tế đi truyền tin, tên gian tế này hẳn là người có
thể điều động vật biết bay hoặc lãng không có quyền lực âm thầm điều động.
Ngay cả ta cũng không thể bí mật điều động nhân sự, sẽ không ai nghe lệnh, đại
nhân biết rõ điều này, còn nếu điều động công khai thì chỉ cần hơi chút điều tra
sẽ biết ngay lập tức.” Lão ta rũ sạch hoài nghi cho mình và hoác lãng trước tiên.
Cử hạp, không đúng nha, trên người kha mật ngươi hình như có không ít con
trùng biết bay nha. Kha mật
Những con trùng của ta bay không nhanh, còn không nhanh bằng mấy tên cao
võ, húng chi là khoảng cách xa như vậy. Không phải ta xem thường các người,
nhưng không phải ai cũng có thể giao tiếp với con trùng, chúng vốn đã bay
không nhanh, còn phải kéo theo mật tín để đi báo tin hay sao. Trước khi có ý
kiến về ta, có thể dùng đầu óc suy nghĩ trước được không hả? Ai cũng có thể là
nội gián, duy chỉ có ta là không thể. Mọi người ở bên ngoài đều biết chuyện
giữa ta và những bán tin đó.
Lẽ nào chúng ta ở bên ngoài đã bố cục từ mấy chục năm trước rồi hay sao? Nếu
xét kỹ, người đáng tỉnh nghi hơn ta rất nhiều. Việc khác lão ta có thể nềm mặt
Phổ Nhạ mà nhẫn nhịn một chút, nhưng việc này lão ta nhất quyết không thể
nhịn, cần phải mạnh mẽ phản kích. Người bị mắng là người không có đầu óc,
cứu hạp tức giận, nhưng Phổ Nhạ đã quát lên chặn lại, được rồi. Một nhóm lúc
này mới ngừng tranh luận.
Việc lục xót vùng này không hề gián đoạn vì bên này đã có được lời khai, vẫn
đang tiếp tục diễn ra, tuy nhiên cũng không kéo dài thêm quá lâu, cuối cùng
đúng là không có chút thu hoạch nào. Khi nhân mã tập kết rút khỏi, Kha Mật có
được một thời gian rảnh xung quanh chống người. Lão ta nhìn đám nhân mã
đang chạy về điểm tập kết và trật hỏi Hoắc lãng, mối quan hệ giữa Lê Hoa và
thị nữ bên cạnh bà ta thế nào. Lúc trước lão ta đã giao một nhiệm vụ cho Hoắc
lãng, đó là lúc rảnh rỗi thì cố gắng theo dõi Lê Hoa.
Rựa vào mối quan hệ trước đó để sắp xếp thời gian tiếp xúc nhiều chút với
những người bên cạnh Lê Hoa, lão ta không thể giao. Việc này cho người khác
đi làm, bất kể là người bên ngoài đầu hàng hay là người bản địa cử linh phủ đều
không thích hợp, chỉ có thể giao cho Hoắc lãng. Hoắc lãng suy nghĩ lại một
chút, đáp, rất tốt, những thị nữ đó đều tất cùng tất kính đối Lê Hoa Nương
Nương, biết ta và Nương Nương đã quen nhau trước đó nên cũng khá khách khí
với ta. Kha mặt lường gã một cái
Đó là điều ta dặn người chú ý sao. Nhớ kỹ, sau này hãy chú ý quan sát xem thị
nữ nào có mối quan hệ tốt với bà ta. Người dù sao cũng từng quản lý một
thuyền hành, sẽ không phải là ngay cả điều đó cũng không hiểu chứ. Hoắc lãng
thoáng sừng sốt, sau đó lập tức gật đầu liên lĩa đáp, đã hiểu. Được rồi, đi thôi.
Kha mật lướt đi đến chỗ Phổ Nhạ. Hoắc lãng đứng tại chỗ thở phào một hơi nhẹ
nhóm, khi gã đang định đuổi theo thì bỗng nhiên quay đầu lại.
Nhìn thấy một vật bay tới đây, rơi trên bờ vai gã, đó chính là đầu to. Nó định
chui vào trong quần áo của gã, rõ ràng là muốn đi cùng, nhưng gã nhanh chóng
đẻ nó lại, khẽ khẽ Dặn dò nó một chút. Sau đó thừa dịp không có ai chú ý, gã
thuận tay ném nó vào trong một bụi cỏ, rồi bay về phía khà mật. Sau khi đội
ngũ truy lùng rút khỏi nơi đây, đầu to phóng vuốt lên, nhanh chóng bay đi. Một
đường bay qua thiên sơn Vạn Thủy.
37:38
Đầu to tìm đến địa điểm mục tiêu trên mặt đất, nó ở trong không trung bắn ra
một đám đống lửa tí tách. Chẳng mấy chốc liền thấy trong núi có một người bay
lên, hạ xuống trên ngọn đại thụ, đó là hướng lan huyền. Đầu to có thể nhìn thấy
trong bóng đêm, nó lập tức bay đến. Hướng lan huyền đón nó, đưa nó về nơi ẩn
thân, bứt một chiếc lá, để cho nó viết chữ ra đó. Đối với tiểu gia hỏa thông minh
này, hướng lan huyền càng nhìn càng thích.
Nàng cảm thấy dùng nó còn tốt hơn cả con người và còn rất đáng tin cậy. Dữu
Khánh vốn vẫn luôn âm thầm chú ý đến nàng thấy vậy thì cũng đến gần, phát
hiện là đầu to trở về, tự nhiên liền áp sát vào nhìn xem tin tức đầu to mang về.
Được biết đám người mông phá đã xa lưới, Dữu Khánh cảm khái lắc đầu, tội gì
khổ vậy chứ? Hướng lan huyên hử một tiếng, cần người đồng cảm sao? Y vốn
dĩ xem xét thời thế, muốn dùng bên đó làm đường lui.
chỉ khổ cực cho đầu to của chúng ta. Đầu to, người nói có đúng không? Nói
xong vẻ mặt thương tiếc yêu chiều, đưa đầu to đến trước mặt, cách không vuốt
nó một cái, tuy nhiên, vẫn phải nhớ người tiếp tục khổ cực trở lại bên cạnh hoác
lãng, dặn dò hoác lãng nghĩ cách tìm hiểu tung tích cụ thể của Nam béo càng
sớm càng tốt. Nàng biết dữ khánh quan tâm đến Nam béo, nếu rời đi thì phải
mang theo Nam béo cùng đi, không tìm được Nam béo, không thể thực hiện
bước tiếp theo của kế hoạch.