Hoàng Tu Hùng đang lặng im một mình giữa rừng cây đột nhiên quay người từ
từ quan sát xung quanh, gã cảm thấy xung quanh bỗng nhiên quá yên tĩnh. Nơi
đây vốn tương đối yên tĩnh, chỉ là gã đột nhiên có cảm giác bầu không khí trở
nên càng yên tĩnh hơn, lúc trước còn loáng thoáng có thể nghe được tiếng con
trùng mơ hồ kêu vang ở nơi xa. Bây giờ dường như không còn nữa, hiện tại gã
chỉ có thể nghe thấy tiếng con trùng thỉnh thoảng vang lên khẽ khẽ ở gần đây.
Gã lập tức phi thần bay lên, dừng ở trên ngọn cây.
nhìn thấy trong núi rừng xa xa thỉnh thoảng có bóng chim vẫy cánh phóng vuốt
lên bay khỏi. Bởi vì biết rõ mình sắp đối mặt với điều gì, lúc này lòng cảnh giác
của Gã đã căng đến đỉnh điểm, trong ánh mắt rõi nhìn ra xa hiện lên nét cài
đáng. Mặc dù không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào nhưng Gã biết, đã tới lúc, điều
mình đang chờ đợi cuối cùng đã tới rồi. Ở phía sau một ngọn núi lớn, Phổ Nhạ
đứng yên chờ đợi, bên cạnh còn có không ít người và phi xí tư cước xa ẩn dấu
thân hình.
Cưu hạp ở bên cạnh thỉnh thoảng nhắc tay nhìn vết thương đứt tay đã được băng
bó, có một điều gã phải thừa nhận, thuốc trị thương ở đây quả thực bất phàm, gã
có thể cảm nhận được vết cắt đang khép lại. Một bóng người lướt tới, đáp
xuống trên cành cây cao ngang gương mặt Phổ Nhạ, chính là kha mật được phái
đi điều tra. Kha mật quay nhìn phượng quan vân mình đầy thương tích bị áp
giải theo rồi mới quay đầu lại bẩm báo, đại nhân, đã rò xét qua. Nơi đó quả thực
có người, nhưng chỉ có một người.
là Hoàng Tu Hùng của Sích Lan các đang ở đó, những người khác thì không
thấy đâu. Phượng Quan Vân ngồi ở trên cành cây từ từ đứng lên, mặt đầy vẻ
khó thể tin nổi, không thể như vậy. Kha mật, có thể như vậy hay không thì
không phải ta muốn, nói gì thì nói, mà thực tế ở ngay trước mắt. Phượng Quan
Vân đầy kinh nghi bất định, lẩm bẩm nói, tại sao có thể như vậy. Phổ Nhã liếc
mắt nhìn phản ứng của cô ta, rồi hỏi thuộc hạ tâm phúc ở một bên.
đã đánh rắn động cỏ để cho có người đào thoát hay sao? Thù Hạ ở bên nói,
không có khả năng đó. Chúng ta bao vây phạm vi lớn để thu lưới là vì sợ có kẻ
chạy thoát, lưới rất kín kẽ, chứ khi có người mượt báo trước mà thôi. Cửu Hạp
chen vào một câu, hỏi Phượng Quan Vân, lúc trước bọn họ có ẩn nấp trong lòng
đất không? Phượng Quan Vân lắc đầu, không có. Cửu Hạp suy nghĩ một chút
rồi nói với Phủ Nhạ, đại nhân, việc đã đến nước này, dựa vào phán đoán là vô
ích.
Chỉ có thể động thủ điều tra, có một bắt một, bắt xong hỏi là biết ngay. Phổ nhã
khẽ gật đầu, hạ lệnh, động thủ đi. Rước lời cô ta lướt đi trước tiên, kéo theo
tiếng xé gió như sấm dền bay đến trên không trung vị trí mục tiêu, lơ lửng trên
cao nhìn xuống dưới. Hoàng Tu Hùng ở trong rừng ngởng đầu nhìn lên, khi
nhìn thấy cô ta, gã diễn kịch cũng phải diễn cho giống. Lập tức quay đầu nhảy
vào trong rừng, thoáng chốc liền đụng phải bày phi xí tứ cước xà đông đúc ùn
ùn vò tới.
Gã vội vàng bay lên trời, ý định bay vượt qua, bầy phi si tứ cước xà vù vù bay
vọt lên bán theo, kha mật loé lên lướt đến. Ẩm, chỉ một âm thanh vang lên,
Hoàng Tu Hùng đã bị đánh bắn ngược xuống đất như thiên thạch. Lượng lớn
nhân mã tụ tập tới đây, bắt đầu triển khai lục soát kỹ hơn đối với vùng này, mỗi
một thần cây, mỗi một tảng đá cùng mỗi tắc mặt đất đều không bỏ qua, sợ sợ có
người trốn ở trong lòng đất.
Khi Hoang Tu hùng với tinh thần ủi oải mặt đầy máu tươi bị đưa đến trước mặt
Phổ Nhạ thì gã thấy được Phượng Quan Vân, gã lập tức gào lên, Phượng Quan
Vân, người đã bán đứng chúng ta. Phượng Quan Vân đang kinh ngạc không
hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao không giống với kế hoạch đã định ra,
khi nghe lời này. Cô ta liền hiểu được thông tin đối phương truyền tới cho mình,
cô ta lập tức kêu to đáp lại, à hùng, Thượng Tiên đã cam đoan sẽ không làm khó
các chủ cùng người và ta, theo su thế hiện nay.
Cho dù chúng ta không cân nhắc cho mình thì cũng phải cân nhắc cho các
Chúa. Giới sự khuyên bảo của cô ta, cuối cùng Hoàng Tu Hùng đã khai ra
nguyên nhân và lọ tuyến đám người hướng Lan Huynh rời đi. Phổ Nhã lên tiếng
ra lệnh, lượng lớn nhân mã bắt đầu điều chỉnh bố trí, lên đường lần theo dấu
hiệu chỉ đường để đuổi bắt. Hoắc lãng cùng đi theo đội ngũ nhìn thấy chỉ bắt
được một người thì âm thầm thở phào may mắn, không nghĩ tới lại xảy ra
chuyện như vậy.
Điều này khiến cho Gã không hiểu hướng Lan huyên đến cùng đang làm trò quỳ
gì, diễn biến như vậy đến cùng là nàng ta có nhận được tin tức từ côn trùng đầu
to hay không chứ. Nỗi lòng của Gã lại bắt đầu trở nên thấp thỏm bất an. Khi
màn đêm buông xuống, hướng Lan huyên dẫn theo A Lang đại cô chạy tới
trước một ngọn kỳ sơn thủy tú hào quang, sán lạn, sau đó gặp được đám người
dữ khánh đang ẩn nấp ở đây. Thấy mọi người đều mạnh khỏe, hai nhóm người
đến trước đến sau đều đã yên tâm.
Không thấy đầu to, cũng không thấy hướng lan huyên để cập đến, Dữu Khánh
không thể không tìm cơ hội thấp rộng hỏi, đầu to đâu. Hướng lan huyên giải
thích, người không thích hợp ở lại đó theo dõi, bởi một khi thấy trận truy bắt ập
đến, sẽ rất dễ bị phát hiện, còn đầu to chỉ là một con con trùng, nó sẽ dễ dàng
tránh được lục xót. Cũng đúng, Dữu Khánh khẽ gật đầu, đúng là không thể để
cho A-Lang đại cô gánh chịu nguy hiểm đó.
Khi ánh mắt hắn quay trở lại trên khuôn mặt hướng lan huyên thì thoáng sững
sờ. Chỉ thấy mái tóc hướng lan huyên phức phơ dưới ánh hào quang trong cực
kỳ quyến rũ, hắn không khỏi nhìn ngần ngơ. Hướng lan huyên chú ý thấy điều
này, khóe miệng hơi mở ra một nét cười mỉm, sau đó lắc lắc mái tóc dài đung
đưa trong gió rồi dơ tay cuộn lên. Lấy cây châm màu xanh ngọc kia ra cải lên
tóc, giữ búi tóc cố định lại, trong nháy mắt nàng lại có một vẻ đẹp quyến rũ kiểu
khác. Giữ kh
Hỏi một câu cho có, tiếp theo, người dự định làm thế nào? Hương Lan huyên
rõi mắt nhìn một chỗ ráng chiều phương xa, sau khi mong phá bị bắt, để xem
Vân Côn có tin tưởng hay không. Nếu tin, Y tự nhiên sẽ rời khỏi lối cửa vào,
khi đó chúng ta sẽ cơ hội. Dữu Khánh than thở, chỉ mong vậy, nếu Y vẫn không
chịu rời khỏi thì chúng ta làm gì tiếp theo? Hương Lan huyên, vậy thì lại thêm
một bước nữa. Chúng ta sẽ tìm cơ hội bắt giữ lây hoa.
bắt phu nhân của Vân Côn làm con tin, không biết có thể rụ y rời khỏi hay
không. Dữ khánh ngẩn ra, sau đó ánh mắt sáng lên, đã hiểu được, nước cờ lúc
trước nữ nhân này đã thực hiện với Kha Mật và Lê Hoa có lẽ sẽ phát huy tác
dụng vào lúc đó. Bất kể có được hay không, chúng ta cũng không thể ngồi chờ
chết, để không đi vào đường cụt thì phải nghĩ biện pháp. Nói chung đi bước nào
tính bước đó đi. Rước lời, hướng lan huyền cũng thở dài một tiếng. Bầu trời đã
tối đen.
âm thanh vù vù khác thường ở bên ngoài khiến cho mông phá và Long Hành
Vân trốn trong hang đông trên vách đá phải cầm như hến, ngay cả hô hấp cũng
ngừng lại. Long Hành Vân cũng nghe được bên ngoài xuất hiện lượng lớn nhân
mã đang lướt qua phía trên sơn cốc, hai người không biết có chuyện gì đang xảy
ra. Mặc dù trời đã tối đen nhưng vẫn không ảnh hưởng đến quá trình truy bắt
của đội ngũ Phổ Nhạ, để tránh ánh sáng chiếu sáng dẫn đến đánh rắn động cỏ.
Phổ Nhạ chịu tập những ưu tu có thể nhìn thấy trong bóng tối tới tham gia.
Vì vậy dù trời tối cũng không gây chở ngại đến việc tìm kiếm dấu hiệu chỉ
đường. Phổ nhạc ở trên không trung vừa mới lơ lửng trôi qua gần khu vực Sơn
Cốc thì có người cưỡi phi xí tư cước xả tới báo. Đại nhân, thám tử đã tìm kiếm
một đoạn đường rất xa phía trước nhưng không phát hiện thêm dấu hiệu chỉ
đường nào. Phổ nhạc lập tức vùng tay lên, ra hiệu cho đội ngũ theo ở phía sau
rừng tiến tới. Lượng lớn nhân mã chắc chắn phải theo ở phía sau.
Nếu tất cả đều ùn ùn xong tới sẽ khiến cho mục tiêu bị kinh động bỏ chạy, cũng
là loại này đuổi bắt phương thức đích đáp có chi sách. Cô ta hỏi, địa điểm cuối
cùng phát hiện thấy dấu hiệu chỉ đường là ở nơi nào? Người tới chỉ về phía một
cái sơn cóc, tại trên vách núi đối diện. Phổ nhạc lập tức ra lệnh, triển khai đội
ngũ, lục soát cẩn thận ở đó. Đội ngũ đi theo nghe lệnh hành động, các loại ánh
sáng lũ lượt bùng lên. Hoàng Tu Hùng chú ý đến hoàn cảnh nơi này.
và kết hợp với phương hướng đã đi, sự nghi hoặc phần vần khó tan trong mắt,
nói chung, sắc mặt gã rõ ràng không thích hợp. Kết quả, rất nhanh liền phát hiện
được mục tiêu, hang động trên vách đá quá rõ ràng, muốn không bị kiểm tra
cũng khó. Ở trong vòng vây của rất đông nhân mã, mông phá và lòng hành vân
không có cách nào bỏ chạy, mông phá rất thức thời, nhức tay đầu hàng trước
tiên. Lòng hành vân có phần sửng sốt, đầu hàng, gã không có thói quen đó,
nhưng mông phá đã làm như vậy.
Gã cũng không biết nên làm gì mới được, kết quả bị người đánh gục ra đất. Sau
khi hai người bị không chế kéo ra ngoài, Phượng Quan vẫn nhìn thấy thì khó
thể tin nổi, cô ta vụt quay đầu lại nhìn Hoàng Tu Hùng. Sắc mặt Hoàng Tu
Hùng cực kỳ khó coi. Mong phá đang có phần sợ hãi trợt nhìn thấy hai người
bọn họ, giật mình kinh ngạc, không nhịn được phẫn nộ quá lớn. Hoàng Tu
Hùng, người dám bán chủ cầu vinh, ta thật là mắt bị mù lại đi tin người có
chung ca nghĩa đảm.
Hoàng Tu Hùng âm thầm kêu khổ, rất muốn bảo lão ta ngậm miệng, người kêu
gào lên như vậy chẳng phải sẽ bộc lộ kế hoạch ưu. Long Hành Vân kinh ngạc
sừng sốt nhìn gã chằm chằm, có nằm mơ cũng không thể tin được Hoàng thúc
lại phản bội mình. May mà Hoàng Tu Hùng phản ứng cũng nhanh, ngay tại chỗ
kêu to bù đắp, các chủ chỉ cần thành thật hợp tác, Thượng Tiên đồng ý không
làm khó chúng ta. Mong Tiên sinh, đám người thám hoa lang trốn ở đâu?
thành thật khai ra còn có thể giảm bớt đau khổ. Khi nghe được mấy lời này,
Mông Phá và Lông Hành Vân đều thoáng ngứa người, ý thức được không đúng,
đám người hướng Lan Huyên không bị bắt sao, không phải đi chung với Hoàng
Tu hùng sao. Cửu Hạp lập tức nhận ra được sự bất thường từ phản ứng của bọn
họ, gã nhanh chóng đề nghị Phổ Nhạ, đại nhân, tách bọn họ ra để thẩm vấn,
tránh để bọn họ thông cùng. Phổ Nhạ gật đầu đồng ý. Quá trình lục soát khu
vực với phạm vi lớn vẫn đang tiếp tục.
đồng thời thực hiện thẩm vấn mấy tù binh này.