đồng thời còn không quên bổ sung một câu, lưu lại dấu hiệu chỉ đường. Không
chỉ yêu cầu đầu to, vừa rồi nàng cũng ra hiệu cho A-Lang Đại Cô để lại dấu
hiệu chỉ đường. Đối với Dữu Khánh mà nói, kéo tay ngay trước mặt mọi người
là tật xấu gì vậy chứ? Hán nhanh chóng nhắc tay hớt tay nàng ra, ánh mắt nhìn
hướng lan huyên có chút u oán, nào là chục đũng quần, nào là nhéo lỗ tai. Tại
sao cứ thích động tay động chân như thế, ngay trước mắt bao người, hành động
đó có vẻ ám mụi.
rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Có một số việc từ lời nói và việc làm của đối
phương, hắn đã mơ hồ nhận ra được. Chẳng hạn như giấc mơ ân ái trong bách
hoa tiên phủ đêm đó, nhưng hắn không muốn đối mặt, bởi vì đó không phải
điều hắn mong muốn. Nhưng hắn cũng không có kháng cự lại sự sắp xếp của
đối phương, dù sao đó cũng là chính sự. Mặc dù hắn không hiểu rõ mong phá
nhưng lúc này cũng nhận ra được hướng lan huyên đã đoán đúng, mong phá quả
thực có vấn đề. Hắn đi ra phía sau một thân cây,
lấy đầu to ra Dặn dò một lúc rồi thả cho nó bay đi. Sau khi quay lại, hắn nhỏ
rộng hỏi, mông phá đang làm gì vậy? Hướng lan huyên thoáng nhìn về phía
Minh Tăng, Đại Hòa Thượng cũng đang nhìn chầm chầm nơi này, ô ô hiện ra
nguyên hình vẫn còn đang chảy nước rãi, bộ dạng ngây ngốc. Thanh Ha đặt một
củ đậu phỗng giữa mũi và môi hít không ngừng, như thể đang ngửi thứ gì đó có
mùi tốt nhất trần đời. Bách Lý Tâm, An Gi, và tô thu tử thì đang canh trừng ở
xung quanh rừng núi.
01:59
Nàng vừa quan sát xung quanh vừa nói, mong phá đại khái cho rằng mình
không ra được nữa, theo phong cách làm việc của Hắn. Tự nhiên biết rõ đại thế
ở phía bên nào, cho nên không có gì ngạc nhiên khi Hắn chuẩn bị cho kế hoạch
lâu dài. Biết cổng không mở ra nữa, e rằng Hắn còn sẽ trách ta nhiều chuyện,
không nên cứu Hắn khỏi tay phía vân Côn. Dữu Khánh xoay truyền trong mắt,
có vẻ hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi, ý của người là, Phượng Quan Vân bị bắt
không phải chuyện ngẫu nhiên.
Phượng Quan Vân có thể nghe lời lão ta sao? Hướng Lan Huyên, chỉ với chút
mặt hàng xích lan các đó, ở bên ngoài chỉ có thể hù dọa loại người như ngươi,
nếu không có thiên lưu sơn chống lưng, có rất nhiều người có thể làm thịt bọn
họ. Ngươi cho rằng bọn họ có thể ngăn được mông phá ra tay ư. Mục ngạo thiết
ở bên cạnh nhanh chóng nhìn quanh một vòng, rồi không nhịn được nhắc, vậy
chúng ta đi nhanh thôi. Dữu Khánh, ngươi nhanh đi gọi mấy người Bách Lý
Tâm về đi. Không gấp!
Hướng Lan Huyên lên tiếng ngăn cản, chờ chút đi, nếu thực sự giống như chúng
ta đoán. Phổ nhã sẽ không một mình chạy đến trước để đánh rắn động cô cô thể
khổng lồ của cô ta cũng không thích hợp để lén lút giò xét. Trước khi động thủ
tất nhiên sẽ bao vây vùng này, trong chốc lát còn chưa đến được. Chúng ta vẫn
còn thời gian. Dữu Khánh Giang tay nói, vậy cũng không cần chờ nha, rồi đi
sớm một chút ít nhất có thể chạy được xa hơn, có thể an toàn hơn. Hướng Lan
Huyên, nhìn quanh.
Chờ Hoàng Tu Hùng, có thể hắn sẽ quay lại. Hai sư huynh để kinh ngạc, dữ
khánh không hiểu, hỏi, nếu bọn họ đã bán đứng chúng ta, còn quay lại làm gì.
Bọn hắn thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của những đại nhân vật này, dù
sao bọn hắn cũng chưa từng thực sự có va chạm để hiểu rõ mấy người này.
Hướng Lan huyên, chờ xem đi, đã mưu tính lâu như vậy bây giờ lại từ bỏ như
thế này, ta thực sự không cam lòng. Được rồi, Tu Vi nàng cao, lại cứ muốn làm
chủ.
chỉ có thể nghe theo nàng. Lông Hành Vân, Mông Phá và Hoàng Tu Hùng vốn
đã chạy đi xa, đột nhiên dừng lại trên đỉnh một ngọn núi. Bọn họ dừng lại vì lời
nói của Hoàng Tu Hùng, các người đi trước đi, ta sẽ quay lại tìm các người sau.
Lông Hành Vân kinh ngạc, không hiểu hỏi, vì sao phải quay lại tìm chúng ta
sau. Cùng đi chứ. Mông Phá cũng giả vờ nói, đúng vậy. Hoàng Tu Hùng nói
tiếp, ta phải lưu lại dấu hiệu chỉ đường.
để sau này Phượng Quan Vân thuận tiện tìm chúng ta. Các người đi trước đi, ta
sẽ nhanh chóng quay lại. Mong phá vỗ chán nói, sai lầm, lẽ ra trước đó chúng ta
nên nói cho Phượng Quan Vân biết nơi chúng ta sẽ đến ẩn áo, như vậy sẽ không
gặp phải rắc rối này. Hoàng Tu Hùng, không sao, vẫn còn kịp, các người đi
trước đi. Long thiếu, vậy chúng ta đi trước đi. Mong phá khuyên Long Hành
Vân. Không thể dễ dàng cắt đứt liên lạc với Phượng Quan Vân.
Long Hành Vân đành phải gật đầu, Hoàng thúc, vậy Ngươi cẩn thận. Khi Mông
Phá nắm lấy cánh tay Long Hành Vân định kéo bay lên thì Hoàng Tu Hùng đột
nhiên gọi, các chủ. Long Hành Vân quay đầu lại nhìn gã, không biết gã muốn
nói gì. Hoàng Tu Hùng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy cảnh cáo của Mông
Phá nhìn chằm chằm vào mình, liền thay đổi lời muốn nói, Ngươi cũng phải cẩn
thận. Long Hành Vân gật đầu ưu một tiếng, mọi người đều phải cẩn thận. Mông
Phá nói thêm một câu.
rồi không chậm chẽ nữa, kéo theo lòng hành vân nhảy vào trong rừng, không
dám công khai bay ở trên trời. Hoàng Tu Hùng nhìn theo thở dài ra một hơi,
cảm thấy bất lực, khi ô ô còn bình thường. Sô Vũ có mặt thì không có cảm giác
như vậy, hiện tại gã chỉ có thể xoay người đi trở về nơi mình xuất phát. Khi
bóng dáng của gã xuất hiện trở lại ở nơi ẩn nấp lúc trước, Dữu Khánh và mục
ngạo thiết một người híp mắt, một người mở to mắt, ngay lập tức đồng thời
quay đầu nhìn hướng lan huyên.
05:51
Chỉ còn thiếu mở miệng thốt lên nữa mà thôi, phát hiện nữ nhân này thực sự
đoán như thần, Hoàng Tu hùng quả nhiên quay trở lại, ngay cả điều này cũng có
thể đoán được sao. Trên mặt hướng Lan huyên cũng lộ ra nụ cười, nàng đã sắp
chờ không nổi nữa, đang định kêu gọi mọi người rời đi. Cuối cùng gã đã quay
lại, cho nên nàng nở nụ cười, nhạt nhạt nói một câu, mong phá thua rồi. Dữu
Khánh nhỏ rộng hỏi, làm sao người đoán được gã sẽ quay lại. Hướng Lan huyên
Bởi vì mông phá sẽ không làm việc không chắc chắn. Hắn cũng có hiểu biết về
ta, hắn biết nếu bọn họ biến mất quá lâu tất nhiên sẽ khiến ta cảnh giác. Nếu là
ta, ta cũng, sẽ để lại một quân cờ để ổn định chúng ta. Người duy nhất có thể
dùng để thao túng phượng quan vân và Hoàng Tu Hùng là Long Hành Vân.
Mông phá tất nhiên sẽ giữ lại Long Hành Vân ở trong tay, phượng quan vân đã
bị bắt, còn ai khác có thể quay lại bây giờ. Dữu Khánh tặc lưỡi ra tiếng, người
đến rồi.
Hướng Lan huyên không đáp lại, cười tùm tỉm nhìn Hoàng Tu Hùng đang lướt
đến. Hoàng Tu Hùng hạ xuống chắp tay chào mọi người, rồi hỏi, thám hoa lang,
Long Thiếu vẫn chưa trở về sao. Biểu hiện trên mặt giả bộ y như thật. Tất cả
đều không phải ngày đầu tiên ra ngoài lan lộn, ai mà chẳng biết diễn kịch. Dữu
Khánh làm như không có gì, nói, chưa thấy. Ngươi trở về đầu tiên. Hoàng Tu
Hùng cao mày, cũng không biết Phượng Quan Vân đã chạy đi đâu.
Quên đi, chắc là bọn họ còn đang tìm kiếm. Chờ xem đi. Gá lại chắp tay thể
hiện xin lỗi đã quấy giày, sau đó xoay người bay trở về bên kia, nghỉ chân dưới
một cây đại thụ. Hai sư huynh đệ đã biết được mục đích của một chiêu này, với
tình cảm của ba người sích lan các. Nếu muốn bán đứng bên này, chắc chắn sẽ
không hy sinh người nào, dùng điều này để khiến bọn hán mất cảnh giác. Dũng
tâm hiểm ác, khó lòng đề phòng, Dữu Khánh vừa nghĩ đến liền tức giận.
Thật sự rất muốn hỏi mông phá, đến thời điểm này rồi còn nội đấu thành như
vậy, có ý nghĩa gì không? Hắn hơi nghiêng đầu về phía hướng Lan huyên, còn
chưa động thủ sao? Còn phải đợi đến khi nào? Nếu cứ tiếp tục chần chứ nữa,
thật sự để bị vay ở đây thì phiến phức lớn. Hướng Lan huyên ngạc nhiên hỏi,
động thủ, động thủ cái gì? Dữu Khánh kinh ngạc nói, không phải người muốn
bắt gã sao? Hắn biểu biểu môi về phía hướng Hoàng Tu Hùng.
Hướng Lan Huyên liếc mắt khinh bỉ, ai nói ta muốn bắt hắn? Dữu Khánh nghi
hoặc hỏi, vậy người chờ gã quay lại làm gì? Đừng nói là hắn, ngay cả mục ngạo
thiết cũng rất ngạc nhiên. Hai sư huynh đệ đều cho rằng hướng Lan huyền
muốn bắt Hoàng Tu Hùng đem đi để sau này lợi dụng tình cảm sâu sắc giữa ba
người sích lan cắc, náo loạn nửa ngày cuối cùng không phải. Nữ nhân này đang
làm trò quỷ gì vậy chứ? Hướng Lan Huyên hỏi ngược lại.
Người biết dấu hiệu chỉ đường do diệp A Lang và đầu to lưu lại chứ? Dữu
Khánh nghi hoặc hỏi, biết, người muốn làm gì? Còn có thể làm gì, tất nhiên là
rời đi, chẳng lẽ còn muốn ngồi đây chờ chết sao? Hướng lan huyên cất tiếng
cười lạnh, sau đó lớn tiếng nói, mọi người thu dọn một chút để rời đi nào. Khi
nghe được lời này, mọi người ngồi, nằm đều ùn ùn đứng lên. Đặc biệt là Hoàng
Tu Hùng, rõ ràng rất giật mình, gã vụi vàng lướt đến đây.
khẩn trương hỏi, hướng đại hành tẩu, đi đâu? Minh Tăng và Thanh Nha lần lượt
đến đây cũng vẻ mặt nghi vấn. Hướng Lan Huynh nói, Phượng quan vần mãi
không thấy trở về, ta lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì không, không sợ
nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vì để ổn thỏa, mọi người nên chuyển đi nơi khác đi.
Trước tiên đổi nơi đặt chân đã rồi tính tiếp. Hai sư huynh để Dữu Khánh quay
mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu nữ nhân. Này đang sướng bài gì?
Minh Tăng và Thanh Nha có thể hiểu được điều này, an toàn đặt lên hàng đầu,
cẩn thận là chuyện tốt. Còn Hoàng Tu Hùng thì ngây người, phí công phí sức bố
trí nhiều như vậy, Đích Thân gã quay lại đây chẳng phải là để chấn an bọn hắn
ư, tại sao phải chuyển tổ chứ. Vậy chẳng phải bọn gã đã ủng công bận rộn một
trận, lại còn góp cả tính mạng Phượng Quan Vân vào đó sao?