Chuyện Gì? Phượng Quan Vân bị bắt, còn khai ra địa điểm ẩn nấp của bọn Hán.
Dữu Khánh giật này mình, lập tức quan sát phía bên long hành vân, lúc này mới
nhận ra đúng là Phượng Quan Vân đã không thấy lộ diện trong một thời gian rất
lâu. Sao lại như mất hồn mất vía vậy? Rộng nói của hướng lan huyên đột nhiên
vang lên bên tai Hán. Dữu Khánh gần như giật này mình, quay đầu lại, không
biết vì sao nữ nhân này lại lặng im đến đây làm gì.
Hắn không biết hướng Lan huyền vẫn đang một chờ đầu to trở về, trải qua
chuyện lần trước, nàng nghi ngờ đầu to khi trở về sẽ về bên này trước tiên nên
nàng vẫn luôn âm thầm chú ý phía bên dữ khánh. Khi thấy hắn và mục ngạo
thiết lén lút trốn ra nơi khác, nàng nhận ra có chuyện, lập tức đến đây kiểm
chứng. Đầu to trở về hả? Hướng Lan Huyên hỏi. Dữ khánh suy nghĩ một chút,
cuối cùng đưa lá cây cầm trong tay cho nàng xem, trên là cây là những chữ viết
đầu to vừa cào ra. Sau khi xem xong,
Hướng Lan Huyên cầu mảy lại. Phải nhanh chóng thông báo cho mọi người rời
đi. Dữu Khánh vừa nói xong thì định đi báo cho mọi người, nhưng chật bị
Hướng Lan Huyên dơ tay đẻ vào ngược chặn lại. Dữu Khánh không hiểu, hỏi,
sao vậy? Hướng Lan Huyên, việc này có vẻ không thích hợp, tại sao Phượng
Quan Vân lại chạy đến đó? Còn để bị bắt. Dữu Khánh nghi hoặc, hôm nay là
ngày hẹn cổng tiên phủ mở ra, Long Hành Vân Saiko ta đi xem thì gì không
bình thường.
Hướng Lan Huyên hỏi ngược lại Hắn, vậy vì sao người không phái người đi
xem? Đương nhiên là ta. Dữu Khánh chỉ vào tim mình rồi lại chỉ lên đầu, tự
nhiên là bởi vì Hắn đã biết cổng tiên phủ sẽ không mở ra như đã hẹn. Hướng
Lan Huyên liếc mắt khinh bỉ, biết rõ đã hỏi vô ích, nàng làm biếng lãng phí thời
gian, trực tiếp nói rõ, loại trừ lý do này. Trong tình huống bình thường, chúng ta
sẽ không phái người đến đó, bởi vì chúng ta biết Vân Côn đang canh giữ ở đó.
Cho dù công có mở ra, chúng ta cũng không thể đi ra ngoài, động tĩnh lớn như
vậy cũng không giấu dếm được, không cần phái người đến hiện trường mới biết
được tình hình. Nhất là tại thời điểm này, vần côn rất có thể đang há miệng chờ,
đang đợi chúng ta tự chui đầu vào lưới. Nếu thật sự muốn đi quan sát, cũng sẽ
không để cho người có tu vi như người, hơn nữa còn biết rõ nơi chúng ta ẩn nấp
đi giò xét, hoặc là đích thân ta đi, hoặc là để diệp à lang đi. Mong phá là tiền ti
của ti Nam phủ.
đã xuất hiện bên ngoài làm việc nhiều năm, ta biết hắn quá rõ, hắn không thể
phạm phải một sai lầm ngốc ngách như vậy. Hai sư huynh đệ nhìn nhau, hai
người nghe cái hiểu cái không. Dữu Khánh, là do Lòng Hành Vân phái đi thì
sao? Hướng Lan Huyên, người đã đánh giá thấp lòng trung thành của sích lan
các tứ vệ. Ngoài ra, người cho rằng trong đầu óc của tên ngốc Lòng Hành Vân
đó sẽ để ý đến việc hiện tại có thể ra ngoài hay không sao.
Tên ốc đó là một kẻ chưa thấy quan tài như thế nào là sẽ không rơi lệ, cho đến
khi chưa rơi vào tình trạng chết đến nơi rồi, gã sẽ hoàn toàn không đặt nặng cái
chết. X! Dữu Khánh kinh nghi hỏi, người rốt cuộc là có ý gì? Hướng Lan
Huyên liếc nhìn về phía mông phá, không vội, nếu thật sự có chuyện, chúng ta
đã gặp giác dối trước khi chờ được đầu to trở về. Nếu Vân Côn không trực tiếp
xuất thủ, nếu bọn chúng còn đang điều binh khiển tướng, vậy thì chúng ta vẫn
còn có thời gian.
để xem rồi nói tiếp. Nếu thực sự bọn họ muốn làm điều gì đó, chắc hẳn cũng
sắp có hành động. Nhìn thấy bên này đang bàn luận gì đó, Mong Phá không thể
ngồi yên được nữa, lão ta đứng dậy đi tới đi lui, khi Hoàng Tu Hùng nhìn đến
thì nghiêng đầu ra hiệu bằng ánh mắt. Sau khi lão ta biến mất vào trong rừng,
Hoàng Tu Hùng cũng lặng lẽ rời khỏi hiện trường đi vào chỗ sâu trong rừng, và
nhìn thấy Mong Phá ở phía sau một thân cây đại thụ. Gã đảo mắt nhìn quanh rồi
hỏi.
Có chuyện gì mà phải tránh né các chủ của chúng ta? Mong phá vẻ mặt nghiêm
trọng nói, ta đột nhiên phát hiện ra trước đó ta bỏ sót một vấn đề, phượng quan
vần bán đứng bên này. Đúng vào lúc toàn bộ người Sích Lan các đều không có
mặt tại đây, điều này có khiến cho bên phía vân Côn nghi ngờ hay không chứ?
Những người khác không biết thế nào, chứ Cư Hạp là người biết rõ mức độ
quan hệ giữa các người, chỉ sợ khó thể tránh khỏi nghi ngờ. Một khi vân Côn
nghi ngờ,
e rằng Phượng Quan Vân sẽ gặp nguy hiểm, như vậy chẳng phải chúng ta đã để
cho nàng đi chịu chết sao. Vừa nghe được lời này, Hoàng Tu Hùng lập tức rơi
vào sự im lặng chết chóc. Còn có một vấn đề nữa, nữ nhân hướng Lan Huynh
kia cũng không phải kẻ an chay, ta rất hiểu nàng ta, nàng ta cực kỳ cảnh giác.
Nếu tất cả chúng ta đều rời đi, một khi để nàng ta cảnh giác và có ý thức tránh
né nguy hiểm, e rằng nàng ta cũng sẽ lập tức dẫn người bỏ đi. Chúng ta không
có mặt.
Hướng Lan huyên cũng chạy mất, Phượng Quan vận dẫn người chạy tới vô hụt,
ta thật sự không thể tưởng tượng được nàng sẽ gặp phải kết quả thế nào, ai.
Hoàng Tu hùng hít thở dần trở nên nặng nề, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt
đầu lâu khó nhìn trước mặt, gã không phải kẻ ngốc. Đã nhận ra được thủ đoạn
của những đại lão làm mưa làm gió tại tu hành dưới này, đây là làm từng bước
một, vấn đề là người ta dám nói ra, gã liền không còn lựa chọn nào khác. Quả
táo cổ giật giật mấy cái, gã hỏi, ông có ý gì.
mong phá xua tay, không có ý gì khác, người yên tâm, ta hoàn toàn không có ép
buộc người. Nhưng ta vẫn cảm thấy, nếu người có thể ở lại chấn an bọn hắn,
mọi việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Ít nhất, Phượng Quan Vân sẽ an toàn hơn
nhiều, không đến mức bận rộn không công. Hoàng Tu Hùng lại nhìn chầm
chầm lão ta một lúc, rồi hỏi, long thiếu rơi vào tay ngươi, chẳng phải mặc cho
người thao túng. Mong phá lại xua tay, người lo lắng nhiều, nếu ta muốn thao
túng hắn.
Có thêm người cũng đâu có khác biệt gì. Người yên tâm đi, chỉ cần các người
đứng, vững gót chân ở bên phía vân côn, ta còn cần phải dựa vào các người,
tuyệt đối không dám để cho Long Hành Vân thiếu một sợi tóc, ngoài việc rốc
sức bảo vệ hắn ra, ta sẽ chỉ toàn lực bảo vệ hắn.” Hoàng Tu hùng lại rơi vào sự
im lặng chết chóc. Thời gian không còn nhiều A. Mông phá cất tiếng thở dài.
Khi hai người xuất hiện lại trước mắt mọi người, Long Hành Vân có chút kỳ
quái nhìn hai người, hỏi
Đi đâu vậy? Mong phá bình thản luốt về phía mấy người hướng Lan huyên.
Hoàng Tu Hùng thì đến xát trước mặt Long Hành Vân, nhỏ rộng Dặn dò, các
chủ, đã đến lúc đi rồi. Mong phá vừa hạ xuống trước mặt đám người Giữ Khánh
liền hỏi, các người có ai nhìn thấy Phượng Quan Vân không? Đám người A
Lang Đại Cô không biết chuyện có phần không hiểu ra sao, hai sư huynh đệ Giữ
Khánh thì âm thầm nhìn kỹ người này. Tự hỏi không biết đang làm chuyện gì.
Lẽ nào việc Phượng Quan Vân bị bắt đúng như lời hướng Lan Huyên đã nói?
Phượng Quan Vân Hướng Lan Huyên cười khúc khích, khô lâu đầu, ngươi vậy
mà lại quan tâm tới cả người của sích lan các, tại sao ta nghe có chút buồn cười,
định đào góc tường của đinh giáp thành sao? Mong phá, hướng Lan Huyên, ta
không đùa với ngươi. Sau khi thay phiên canh trường, cô ta đi thật lâu vẫn chưa
thấy trở về. Vừa rồi chúng ta đi tìm, phát hiện không thấy cô ta đâu nữa. Việc
này rất bất thường.
Ta nói nha hướng Lan huyên, người cứ luôn có vẻ lén lút, sẽ không phải là
người đã làm trò quỷ gì chứ. Hướng Lan huyên, cô ta xứng sao? Bây giờ không
phải là lúc so đo chuyện này, người tốt nhất không nên rời trò gì. Mong phá chỉ
vào mũi nàng cất lời cảnh cáo, sau đó quay sang phía dữ khánh, bàn tay hạ
xuống thuận thế vỗ lên bờ vai dữ khánh. Liếc mắt nhìn hắn với ánh mắt không
rõ có ý gì, sau đó quay người vẫy tay về phía lòng hành vân, gọi, đi!
Chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm xem sao. Ở phía bên kia, Long Hành Vân
và Hoàng Tu Hùng đương nhiên phối hợp, ba người rất nhanh liền biến mất
khỏi tầm mắt mọi người. Minh Tăng đang khoanh chân đã tỏa bên cạnh Ô Ô
cũng mở mắt ra nhìn bọn họ rời đi. Hướng Lan Huyên hơi híp mắt nhìn theo,
nét tươi cười trên mặt không thay đổi, dưa tay lên hoác ngón tay. A Lan đại cô
được chỉ tới lập tức đến gần, bà ta không nhận ra rằng mình hợp tác làm theo
một cách rất tự nhiên.
Hướng Lan Huyên nhỏ giọng căn dặn, người đi theo nhìn xem, đừng để cho bọn
họ phát hiện. A Lang đại cô nhìn sang dữ khánh, thay hắn không có phản ứng
gì, liền lặng lẽ rời đi. Nói đầu to đi luôn. Hướng Lan Huyên sợ xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, kéo tai dữ khánh lôi đến gần, nhỏ rõng thỉ thầm.