Cửu hạp nỗ lực rãi rụa ở trong nước, Tu Vi vừa mới thích ứng với cơ thể khổng
lồ chưa bao lâu, bị phổ nhạ đè eff không làm gì được, bị sạc quá trừng, lượng
lớn bùn cắt sạc vào trong phế phủ. Kha mặt nở nụ cười, nhìn cảnh tượng này
với vẻ hả hê, nhưng khi nhìn thấy vân côn lóé lên lướt đến, lão ta lập tức kiềm
chế lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Nhìn thấy vân côn đến đây, phổ nhạ nhắc
cửu hạp lên, kẻ sau ho khăn, rồi sạc ra một đống nước biển sen lẫn tạp vật.
Sau khi lấy lại hơi, nhìn thấy vần côn ở trước mặt, cư hạp vội vàng biện rải,
Thượng Tiên, ta không có gạt ngài. Bên ngoài thật sự đã hẹn giờ thình hôm nay
sẽ mở ra, là bên ngoài thất hứa. Có lẽ bọn họ sợ hãi, hẳn là sợ hãi sức mạnh của
Thượng Tiên. Thật là một đám khốn nạn, bọn chúng đã bỏ rơi chúng ta, những
người vào đây bán mạng cho chúng. Thượng Tiên, ta cũng là người bị hại. Cầu
xin Thượng Tiên bỏ qua cho nhỏ, chỉ cần bỏ qua cho nhỏ.
Vì sống sót, lão ta đâu còn giữ lại được chút uy nghiêm nào của một vị đại hành
tẩu đại nghiệp ti, rộng nói nước nở, có cảm giác nước mắt nước mũi đã sắp trào
ra. Kha mặt dường như rất thích nhìn cảnh này, vẻ mặt bọc lộ rất rõ sự diễu cờt.
Phổ nhạc cũng lên tiếng hỗ trợ, thượng tiên, có lẽ hắn nói thật. Có thể nói ra lời
này chứng tỏ cô ta thực sự muốn bảo vệ Cưu Hạp.
Không phải vì cô ta có hảo cảm gì với Cửu Hạp mà bởi vì Kha Mật rất có thủ
đoạn. Có vẻ khá được vân côn Thượng Tiên trọng dụng, hơn nữa Lê Hoa, người
cùng đi với Kha Mật, bây giờ đã trở thành Lê Hoa nương nương. Ngay cả cô ta
gặp mặt cũng phải khách khách khí khí, nếu còn tiếp tục như vậy, cô ta thật sự
không biết kết cục của mình sẽ như thế nào. Cần phải biết rằng, vị Thượng Tiên
trước mặt này không chỉ thường xuyên thay đổi phu nhân, với thủ hạ đắc lực y
đổi càng thường xuyên hơn.
cô ta làm sao có thể không e ngại Kha Mật. Mà tên Cửu Hạp này có vẻ cũng rất
có thủ đoạn, ít nhất là giỏi đè eff Kha Mật hơn so với cô ta, giúp cô ta vực dậy
tinh thần. Ở đâu có người ở đó sẽ có ấn oán, sẽ có đấu tranh. Vân Côn vẻ mặt
không biểu cảm, hai chòm dâu dài nhẹ nhàng lay động bên khuấy miệng, y nhìn
phổ nhạ, nhìn chầm chầm khiến phổ nhạ phải cúi đầu. Rồi quay sang nhìn chầm
chầm Kha Mật, cất tiếng hỏi, Kha Mật.
Người nói xem phải xử lý hắn thế nào đây. Kha mật thoáng sửng sốt, rồi sau đó
khóe miệng hiện lên nét cười ác độc khó nhận thấy, đang định bỏ đá xuống
riếng, cho thấy phổ nhã quay đầu nhìn mình, ánh mắt nghiêm khắc lộ rõ vảy
cảnh cáo. Lời nói đến bên khóe miệng lập tức phải nuốt chờ vào, đổi lời khác,
bẩm thượng tiên, theo lý mà nói hắn không cần thiết phải nói dối như vậy, có
thể thực sự là nguyên nhân bên ngoài. Không ngại cho hắn một cơ hội để lập
công trục tội. Phổ nhã vội nói thêm
Đúng vậy, xin Thượng Tiên cho hắn một cơ hội lập công trục tội. Vân Côn làm
thinh một lúc rồi một ngón tay ngoác lên, một cái cánh tay của Cửu Hạp bị kéo
lên cao, trong ánh mắt kinh sợ của Cửu Hạp. Ngón tay Vân Côn cách không
vạch xuống như dao, cổ tay của Cửu Hạp đang dơ lên lập tức đức liền như dao
cắt đậu hủ, máu phun ra từ vết cắt, bàn tay rơi vào trong nước. Cửu Hạp đau
đớn há to mùng, nhưng không dám phát ra tiếng. Phổ nhã cuối cùng cũng buông
gã ra, đẩy gã một cái.
Còn không nhanh cảm tạ thượng tiên không giết. Cửu hạp nhanh chóng quỳ
xuống trong nước để tạ ơn, khi ngẩn đầu lên lại, phát hiện vân côn đã biến mất,
y đã trở về trên đỉnh thạch trụ, nơi đó có nhà gỗ mới dựng xong. Phổ nhạc thở
phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn thấy rất đông nhân viên còn đang tụ tập tại đây,
lập tức không vui cất lời trách mắng, các người còn tụ tập ở đây làm gì? Xem áo
nhiệt sao? Mọi người nhanh chóng tản đi, kha mật cũng thế. Nơi cửa sổ căn nhà
gỗ
Lê Hoa đang đứng trước cửa sổ quan sát bên ngoài, thì lại bị Vân Côn ôm lấy từ
phía sau. Lúc đầu Lê Hoa có phần không quen, về sau dần dần thích ứng với
hành vi vô cùng thân mật của vị Thượng Tiên này. Bà ta cũng nhìn thấy được
chuyện chảy ra bên ngoài, liên thử hỏi, Cổng Tiên Phủ sẽ không mở ra nữa sao?
Vân Côn ghé đầu chạm tóc mai bên tai bà ta, cười lạnh nói, có trời mới biết là
thật sự không mở ra nữa hay là giả không mở ra.
Lê Hoa để mặc cho Y ôm mình thân mật một lúc, bà ta đã nhận ra được, vị
thượng tiên này tạm thời không có ý định rời khỏi lối ra này. Kha mật ở trên bờ
thì nghẹn một bụng lửa rận, lão ta vốn tưởng rằng mình bọc lộ ra thiện ý thì phổ
nhã sẽ bày tỏ chút hòa nhã với mình. Nào ngờ lão ta đã đánh giá cao lòng độ
lượng của nữ nhân này, cho dù đó là một nữ cự nhân. Nhưng phổ nhã lại gây
khó dễ với lão, cô ta chất vấn lão khi nào mới quét sạch được chút dư nghiệt
còn lại kia.
Ai bảo lão ta chủ động đề nghị với Vân Côn để ôm công việc này vào người. Từ
việc này lão ta có được quyền lực điều động một ít nhân mã, và cũng bởi việc
này lão ta trở thành mục tiêu công kích của phủ nhà. Nhưng ngoại trừ cuối đầu
nhận, lỗi ra, lão ta không thể nói lại, bởi vì thực lực không bằng cô ta, lại còn
không hiểu rốt cuộc Vân Côn suy nghĩ thế nào, dù sao người ta đã theo Vân
Côn nhiều năm. Sau khi bị giáo hấn một chận xong, lão ta vừa mới trở về nơi
ở…
đang phản nàn với hoắc lãng, chờ trong rừng núi xa xa vàng lên tiếng đánh
nhau, hai người nhìn nhau, rồi lần lượt lao ra ngoài. Ra khỏi hang động, khà mật
bay lên không trung nhìn quanh, sau đó lao về phía có đánh nhau. Bỗng nhiên
có một bóng ráng to lớn xẹt qua kéo theo âm thanh ẩm ẩm như sấm dền, không
cần nhìn lão ta cũng biết đó là ai, ngoại trừ phổ nhã ra không còn ai khác. Động
tĩnh đánh nhau đang di chuyển, bất chợt có tiếng nổ lớn vàng lên, sau đó động
tĩnh đánh nhau biến mất.
Khi Kha Mật chạy đến nơi thì cuộc do tranh quả thực đã kết thúc. Một nữ nhân
bị đánh gục trên mặt đất, miệng sạc máu, lão ta không nhận ra được người này
là ai, mắt mở to nhìn nữ nhân đó bị áp giải đưa đi. Sau khi được đưa về, có
người nhận ra nữ nhân đó, hoặc lãng cũng nhận ra được, gã nói cho Kha Mật
biết đó là thiên vệ đại danh đỉnh đỉnh của Siklanda, tên là Phượng Quan Vân.
Cô ta là một yêu tu, bản thể là một con linh trí, sở trường phi hành.
rõ là, nữ nhân này không phải đi chung với nhóm người hướng Lan Huyên sao?
Gã đã nói cho hướng Lan Huyên biết, hôm nay an ninh ở đây sẽ được tăng
cường, tại sao còn sai nữ nhân này đến đây mạo hiểm chứ? Gã vốn đang chuẩn
bị thực hiện kế hoạch của hướng Lan Huyên, sự xuất hiện của Phượng Quan
Vân có phần làm sao trộn kế hoạch của Gã.
Gã không biết Phượng Quan Vân có biết nơi đám người hướng Lan Huyên đang
ẩn áo hay không, nếu như biết mà không chịu được thẩm vấn, có lẽ kế hoạch sẽ
phải thay đổi. Lỡ như cô ta không chống chịu được đến giờ tí theo kế hoạch của
hướng Lan Huyên, bên này xuất phát sớm và xông thẳng đến truy bắt. Trong khi
hướng Lan Huyên vẫn chưa kịp rời đi, vậy chẳng phải đã có chuyện rồi sao.
Quỷ mới biết được nếu đám người hướng Lan Huyên xa lưới, khi bị thẩm vấn
họ có khai ra gã hay không, cho dù là vì chính mình.
Gã cũng không thể để cho mấy người hướng Lan huyền bị bắt. Đúng như Gã dự
đoán, người vừa bị bắt về, sau khi biết được lai lịch của cô ta, Phổ Nhạ và Cưu
Hạp mất một tay lập tức thực hiện thẩm vấn. Căn cứ và một số khẩu cung lấy
được lúc trước, bên này đã biết Phượng Quan Vân rất có khả năng đi chung với
nhóm người thám hoa làng. Vân Côn rất coi trọng chuyện này, vừa nghe tin liền
lập tức đích thân đến đây nghe ngóng. Ngay cả Lê Hoa cũng chạy tới đây xem
náo nhiệt.
Nhìn thấy những người khổng lồ như Phổ Nhạ và Cưu Hạp thẩm vấn một
phượng quan văn nhỏ bé như vậy. Vân Côn vừa chứng kiến liền không chịu
được, Y thực sự lo lắng đầu ngón tay bọn họ chọc chết tù binh, vì vậy, Y trực
tiếp yêu cầu đổi người, các người lui ra đi. Kha mật, người đến thẩm vấn. Kha
mật sưởng sốt. Phổ Nhạ lập tức quay lại, bày tỏ sự bất mãn, thượng tiên, người
này là do chính ta ra tay bắt lấy. Vân Côn, người không biết tình hình bên ngoài.
Kha Mật biết rõ hơn người. Phổ Nhạ lập tức chỉ tới Cưu Hạp ở bên cạnh, muốn
nói rằng bên ta cũng có người hiểu rõ tình hình bên ngoài, nào ngờ vân côn trực
tiếp đưa ra quyết định, cứ quyết định như thế đi. Lời đã nói đến mức này, Phổ
Nhạ đành phải nhỏ rộng tuân lệnh và lùi lại, chỉ là ánh mắt nhìn Kha Mật càng
trở nên bất thiện.