Hoắc lãng suy nghĩ một chút, có chút lo lắng nói, chúng ta lao đến đó, các
người chạy thoát, duy chỉ có mông phá bị bắt, mông phá sẽ rất dễ dàng hòa nghi
phía bên vân côn có nội gián. Hướng Lan Huyên nói với vẻ đùa dỡn, không
phải chúng ta đã chuẩn bị sẵn nội gián giúp cho người rồi sao. Hoắc lãng sừng
sốt, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra, lê hoa. Hướng Lan Huyên gật đầu, thông
minh, sẽ không trả xét đến người.
Nếu người là nội gián thì sẽ không phát hiện và bán nơi chúng ta ẩn nấp. Người
chỉ cần để cho Kha Mật biết rằng Lê Hoa đã trước về việc bắt xử chúng ta. Ta
muốn nhìn xem Kha Mật sẽ làm gì. Tốt nhất người hãy suy nghĩ thời cơ phù
hợp, tránh để lão ta giết mông phá diệt khẩu. Hoặc lãng ngạc nhiên, mông phá
không thể chết sao. Hướng lan huyên, ít nhất không thể để hắn chết trước khi bị
thẩm vấn. Hoặc lãng à một tiếng, vậy thì hẳn sẽ không chết, Kha Mật chắc
không dám tham gia đi bắt.
mong phá sẽ không rơi vào tay lão. Hướng Lan Huyên không hiểu, hỏi, vì sao?
Ánh mắt Hoắc lãng nhìn nàng có chút quá lạ, Kha Mật nói rằng, nghe Vân Côn
nói người che giấu Tu Vi, nói rằng Tu Vi của người kỳ thực là cảnh giới bán
tiên. Ta cũng không biết lão ta có nói bê. Hướng Lan Huyên hiểu ý của gã, cười
cười không trả lời, coi như đã thừa nhận. Thay thế, Hoắc lãng âm thầm tặc lưỡi
không thôi, ý thức được nữ nhân này thật sự không, phải kẻ ăn chay.
che giấu thật sâu a, gã nhanh chóng đổi chủ đề, nếu là như vậy, vấn đề hẳn là
không lớn. Hiện tại chính là thời điểm Phổ Nhạ yêu cầu mọi người xương năng
tuần tra, Phổ Nhạ lại nhìn khà mật không vừa mắt, chắc hẳn không khó để ta
tìm được cơ hội. Điều khó khăn là nếu trước đó ta chưa biết được khoảng cách
vị trí các người ẩn nấp hoặc là phương hướng ở đâu, ta sẽ không biết nên dẫn
đội đi hướng nào. Hướng Lan huyên, nếu tiên phủ mở ra thì không cần thực
hiện kế hoạch.
Côn trùng đầu to biết được chúng ta ẩn nấp ở đâu, ta cũng sẽ dặn kĩ nó, nếu như
cổng tiên phủ không mở ra trước chính ngọ ngày mai, con trùng đầu to sẽ nói
cho người biết nơi chúng ta ẩn nấp. Một khi kế hoạch bắt đầu thực hiện, hãy để
con trùng đầu to đến báo tin. Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, ngày mai,
trước khi mặt trời lặn, nếu không thấy con trùng đầu to tới báo tin, ta coi như kế
hoạch đã được bắt đầu, và sẽ nghĩ cách giữ mông phá lại đó đến đêm. Hoắc lãng
suy nghĩ một chút.
Gật đầu nói, được. Đúng vào lúc này, hướng lan huyền vụi vàng nói, ta đi trước.
Rồi nghe lập tức lướt đi. Hoắc lãng hơi giật mình, đang thắc mắc vì sao nàng ta
rời đi vụi vã như thế, trợt nghe thấy có tiếng người lên núi, chỉ chốc lát sau liền
thấy người mình mang theo quay trở lại trên núi phục mệnh. Trước khi trở lại
địa điểm ẩn nấp, hướng lan huyền tháo cây châm cải trên tóc xuống, bởi vì nàng
nghĩ tới việc mông phá đã nhìn thấy cây châm này khi Van Kohn bị ám sát.
Thấy nàng trở về, Giữ Khánh tự nhiên liền nhào tới bắt chuyện. Hướng Lan
Huyên không quan tâm đến Hán, trước tiên đến gặp Minh Tăng hỏi thăm tình
hình của Ô Ô, Ô Ô đã hiện ra nguyên hình vẫn còn đang ngây ngây dại dại, nốc
miếng chảy đầy. Minh Tăng lắc đầu, tỏ ý không có tiếng chuyển gì. Hướng Lan
Huyên không còn cách nào khác đành bỏ đi, khi vừa trở về đến nơi mình
khoanh chân đả tọa hàng ngày. Nàng bỗng nhiên quay người nhìn Giữ Khánh đi
theo ở phía sau, người cứ lẽo đẽo đi theo ta làm gì vậy?
Chưa từng nhìn thấy Mỹ nhân sao. Âm thanh rất lớn, khiến cho mọi người quay
đầu nhìn đến. Dữu Khánh há mùm như muốn nuốt trứng, khi định thần lại thì
lập tức ngậm miệng, nhìn xung quanh một vòng, có vẻ rất bất đắc dĩ nhỏ rộng
hỏi, Đại hành tẩu, cây châm đầu. Hướng Lan Huyên lạnh nhạt nói, trên người
ta. Dữu Khánh đưa tay muốn lấy lại, Đại hành tẩu, thứ này ta mượn của Nam
Trúc, ta phải trả cho hắn. Thứ này do ta tìm về, Nam béo phải cảm tạ ta chứ.
Ta muốn xem hắn cảm tạ ta như thế nào. À, có trả cho hắn hay không là chuyện
của ta, không phải chuyện của ngươi, ngươi tránh sang một bên đi. Hướng Lan
Huyên dơ tay đẩy hắn lào đảo tránh ra, sau đó khoanh chân ngồi xuống, không
thèm để ý đến nữa. Dữu Khánh không nói nên lời, thôi được, hắn lại áp sát đến,
nửa ngồi nửa quỳ, hạ thấp rộng hỏi, ngươi thật sự đặc biệt đi một chuyến chỉ vì
để lấy cây châm sao. Hướng Lan Huyên, ngươi muốn nói cái gì?
57:00
Dữu Khánh hỏi thăm giò, không làm gì khác ư? Ngươi đoán xem? Không được!
Ta nói nhà hướng đại hành tẩu, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? Nói ra đi, nếu
không ta thật sự không yên tâm. Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết, dù sao cũng
không có hại ngươi. Ngươi nói cho ta biết thì có sao? Ta có thể bán ngươi hay
sao? Có lẽ ngươi sẽ không, nhưng ngươi có thể đảm bảo những người bên cạnh
ngươi cũng sẽ không bán ta không? Đừng tưởng rằng ta không biết.
Chỉ cần nhìn chút dấu hiệu là biết người đã nói cho tên to con kia và nam béo
một số chuyện không nên tiết lộ ra ngoài, đúng không? Người có thể hoàn toàn
yên tâm với hai người bọn họ, họ tuyệt đối sẽ không bán đứng chúng ta. Người
có thể tin tưởng bọn họ, nhưng vì sao ta phải tin tưởng, dựa vào đâu để ta phải
giao tính mạng của mình vào tay bọn họ? Vừa mới Bình Minh, bên bờ biển đã
đứng kín người đủ kích cỡ, tất cả đều nhìn chăm chú vào giữa hai cây thạch trụ
khổng lồ kia.
Đám phi si tứ cước xà vốn luôn bay loạn khắp nơi giờ cũng trở nên yên tĩnh.
Vân Côn đã rời khỏi đỉnh thạch trụ, đứng lặng lặng trên mặt nước nhìn chằm
chằm cổng vào tiên phủ, một vùng nước lớn dưới chân tĩnh lặng như một tấm
gương. Dưới nước, đâu đâu cũng có thủy tộc và người giò xét bơi lượng khắp
nơi. Thời gian dần trôi qua, khi ánh sáng rực rỡ nở rộ ở phương xa, phổ nhã
khoanh tay trước ngược đứng bên bờ bình thản nói, đã đến giờ thỉn. Cưu Hạp ở
bên cạnh vội khiem cung nói
Đại nhân yên tâm, chắc chắn không sai, đã thống nhất giờ này, trừ khi bên ngoài
thất hứa. Trong ánh mắt hướng về cổng vào tiên phủ có sự mong đợi, cũng có
sự oán hận, trong lòng lão ta đã có tính toán. Chỉ cần ra được bên ngoài, lão ta
nhất định sẽ tìm mấy người lý đông tân để tính sổ, lão ta bị biến thành như vậy
đều là do mấy người lý đông tân ban tặng. Không chỉ khoản nợ này, tất cả
những ốt ức từng phải gánh chịu trước đây đều phải được tính toán rõ ràng.
Trong mắt của hầu hết người cử Linh Phủ đều có sự mong chờ, mong chờ thế
giới đầy phồn hoa trong truyền thuyết ở bên ngoài. Cứ chờ đợi như vậy, mặt trời
dần dần nhô lên khỏi mặt nước biển rồi từ từ lên cao, ngoại trừ sóng biển, ánh
nắng và những chiếc vây cá lộ ra khỏi mặt nước, tất cả đều không thay đổi gì.
Quả táo cổ của cứu hạp co giật, nỗi lòng cũng bắt đầu thấp thỏng bất an theo.
Khi mặt trời treo cao trên bầu trời, những giọt mùa hôi trên chán lão ta bắt đầu
lan xuống.
Giờ thin đã trôi qua và bây giờ là giờ tị, nhưng cổng tiên phủ không hề có dấu
hiệu nào sẽ mở ra. Kha mặt đứng ở trên bậc cấp cách đó không xa, vẻ mặt trông
có chút hả hê, thỉnh thoảng liếc nhìn cừu hạp. Sắc mặt Phổ Nhạ dần dần trở nên
âm chầm, mơ hồ có thể nghe được tiếng thì thầm khẽ khẽ ở phía sau. Vân côn
với một vầng sáng màu đen ở sau lưng thì có vẻ không nôn nóng, vẻ mặt bình
tĩnh, nhắm mắt che đi sự u tối ở trong mắt.
đối diện với ánh nắng mặt trời im lặng chờ đợi. Y vẫn còn chờ đợi nên những
người khác đều phải tiếp tục, nhẫn nại chờ cùng Y. Càng chờ lâu, nỗi lòng Cư
Hạp càng thêm hoảng sợ, lão ta biết rõ, càng để vân côn chờ đợi càng lâu. Lát
nữa lão ta càng phải xui xẻo, lão ta biết mình chắc chắn không có nhớ lầm thời
gian ước hẹn, là đám người bên ngoài đã bội ước. Trong lòng lão ta trào dâng
nỗi hận, hoắc lãng ở trong đám người đứng trên bậc cấp âm thầm nhìn quanh
nhìn quất.
Dã biết kế hoạch của mình có lẽ sẽ phải bắt đầu. Khi mặt trời dần dần lên đến
đỉnh đầu mọi người, văn côn rốt cuộc mở mắt ra, ngẩn đầu nhìn mặt trời trên
bầu trời. Sau đó chậm rãi quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về
phía cừu hạp đứng bên bờ biển. Phổ Nhạy đột nhiên nhắc tay, chụp lấy gáy cừu
hạp, bọt nước ẩm ẩm văng tung tuế, cô ta đem lão ta đẻ vào trong nước biển
ngay trước mặt mọi người.