Non xanh hùng vĩ, từ trên chỗ cao có thể mơ hồ nhìn thấy biển, một bóng người
lướt vào tán cây đại thụ trên đỉnh núi, ẩn thân trong đó, chính là hướng Lan
huyền. Đây chính là nơi nàng đã gặp mặt hoắc lãng lúc trước. Sau khi quan sát
xung quanh một luật, nàng mới phiêu nhiên lướt xuống, chậm dãi bước đến vị
trí mình đã đứng tối hôm qua, tiếp đó thì pháp gió xét dưới mặt đất một hồi. Rồi
nàng đột nhiên xoè 5 ngón tay cách không chục một cái, từ dưới đất lập tức bay
vuốt lên một cái bóng xanh.
một cây châm cải tóc màu xanh ngọc thoáng cái rơi vào trong tay nảng. Sau khi
cầm cây châm nhìn kỹ một lúc, nàng bất trợt lại dơ tay cách không vùng ra một
chảo, một con chim đang bay qua trên trời lập tức bị kéo xuống. Bị nàng túm
giữ trong tay, tay kia từ từ dơ cây châm xanh ngọc lên, rồi đột nhiên đâm mũi
châm vào đùi con chim đang vùng vẫy. Con chim đang dãi rụa vẫy cánh phành
phạch đột nhiên cứng đờ, bất động, giống như đã hóa đá. Hướng lan huyền
kình, ngạc.
Chất độc cho dù có độc đến đâu cũng không thể có tác dụng ngay lập tức như
vậy à, ngay cả một chút xíu thời gian phản ứng cũng không có sao. Nàng chờ
rút cây châm cài tóc ra, con chim lập tức liền sống động trở lại, lại bắt đầu vỗ
cánh vùng vẫy dữ rội. Cây châm lại được cắm vào vết thương, con chim lại bị
hòa đá. Rút châm ra, con chim cho ngái mắt liền sống động lại. Sau mấy lần lặp
đi lặp lại, nàng buông lỏng tay ra, con chim lập tức tung cánh bay đi.
không hề có chút dấu hiệu chúng độc nào. Nàng lại nhìn cây châm trong tay,
làm sao có thể không biết đây là một bảo bối tốt, nghĩ tới cảnh tượng Nam Trúc
ngang nhiên cài ở trên đầu đảo qua đảo lại. Quả thực là khi người quá đáng,
nàng không khỏi Giăng ngã cắn môi, mắng một câu, cầu thám hoa. Bất kể như
thế nào, nàng có thể chắc chắn một điều rằng đây không phải đồ giả, cây châm
hoác lãng tìm về đúng là cây châm của Dữ Khánh. Nàng thi pháp dung động
làm sạch cây châm.
Sau đó dơ tay cuốn tóc lên rồi lấy cây châm cải vào búi tóc mình, cải tóc kiểu
này làm cho nàng có một vẻ đẹp khác lạ. Tiếp đó nàng lấy đầu to ra, dặn do nó,
đi nói với hoác lãng, nói hắn nghĩ cách lại đến đây gặp mặt ta. Có hiểu ý ta
không? Đầu to nhất nhấp nhô thân thể hai cái như hít đất. Hướng lan huyên âm
thầm kinh ngạc, không biết Dữu Khánh làm sao có thể dạy bảo con hỏa tất suất
này được như vậy. Nàng dơ tay đẩy ra, nhìn theo đầu to vẫy cánh bay đi.
Việc còn lại chính là chờ ở đây, tuy nhiên nàng cũng không có chờ đợi ngay tại
nơi này, mà ẩn nấp ở gần đó. Đề phòng phía bên Hoắc lãng có vấn đề gì, mặc dù
cảm thấy sẽ khó có khả năng bị lộ trong trường hợp dùng đầu to để liên lạc. Một
mực chờ đợi cho đến khi ánh tà dương ưởng chiếu đỉnh núi nàng mới nhìn thấy
một đội ngũ xuất hiện, người dẫn đội chính là Hoắc lãng, trông gã có vẻ như
đang chỉ trò bố trí nhân thủ. Hướng Lan Huyên đã âm thầm chú ý tới điều này.
quan sát một chút liền nhận ra việc bố trí nhân thủ đó không phải để nhằm vào
mình, tuy vậy Hoắc lãng vẫn mang theo một bộ phận nhân sự lên núi. Sau khi
lên trên núi, Hoắc lãng lại phân tán người ra, để cho bọn họ đi giò xét các nơi.
Đến khi chỉ còn lại một mình, Gã mới nhìn quanh nhìn quốc, không biết có làm
cho hướng Lan huyên sợ hãi bỏ đi hay không, nhưng Gã đoán chừng hướng Lan
huyên sẽ không ngốc như vậy. Chẳng bao lâu, Gã đột nhiên quay đầu xoay
người lại, nhìn lên trên một cây đại thụ.
Gã nhìn thấy hướng lan huyên ở giữa đám cành lá vẫy tay với gã. Gã lập tức phi
thân bay lên, không có trò hỏi gì, có chút lo lắng nhìn xung quanh, nhỏ rộng
hỏi, không phải ngài nói rằng chúng ta không nên gặp mặt trực tiếp nữa sao.
Nếu ta tiếp tục tới nơi này, thực sự rất dễ gây ra nghi ngờ. Hướng lan huyên dơ
tay ra hiệu ngừng, ta biết, chỉ vì tình hình thay đổi, có chuyện nếu không nói
trực tiếp với người mà nhờ một con con trùng truyền lời thì chưa chắc có thể
nói. Được rõ rằng,
Chuyện mà Nàng nói rằng tình hình thay đổi chính là về cây châm này, trước đó
Nàng không ngờ rằng đối phương có thể tìm ra nhanh như vậy. Hiện tại có một
chút kế hoạch Nàng cần phải tiến hành sớm, tránh để đêm dài lắm mộng, Nàng
phải nhanh chóng sắp xếp công việc chạy ra khỏi cửa linh phủ. Hoặc lãng nhìn
xung quanh, ngài nói đi. Hướng Lan huyên, ngày mai, nếu như cổng tiên phủ
không mở ra, ta sẽ giao tùng tích của mông phá cho ngươi, ta cần trò đổi với
người làm cách nào để không khiến cho phía bên vân cồn nghi ngờ.
Dù sao ngươi cũng hiểu rõ tình hình bên này hơn ta. Mong Phá! Giao cho ta!
Hoắc lãng có phần không hiểu. Hướng Lan Huyên giải thích, để cho bên phía
Vân Côn bắt Mong Phá đi. Đây không phải là câu trả lời mà Hoắc lãng muốn
nghe, gã không hiểu được, hỏi, theo báo cáo bên này nhận được, Mong Phá
không phải được ngại cứu đi ở chỗ cự linh động sao. Phổ Nhã chắc hẳn sẽ
không nói dối. Ý muốn nói là, vậy lúc đó ngươi cứu người ta làm gì?
Hướng Lan Huyên lạnh nhạt nói, trước khắc này khắc. Mong Phá trải qua cự
linh động nhưng không biến thành cự nhân, chắc hẳn Vân Côn cũng rất quan
tâm đến điều này. Đây không phải là lời nói thật, kỳ thực sau kịch biến cự linh
động, khi Dữu Khánh tìm kiếm Nam Trúc khắp nơi thì nàng đã cố ý tìm kiếm
Mong Phá. Không phải ngẫu nhiên mà nàng và Dữu Khánh có thể gặp được
Mong Phá. Lúc đó nàng đã có ý định đối với Mong Phá. Trong quá trình tìm
kiếm Mong Phá, ca nhân nàng thực ra có gặp Cửu Hạp.
Nàng không cứu Cửu Hạp là bởi vì không có cách nào đưa đi. Cửu Hạp đã biến
thành cự nhân, mang theo rất bất tiện, và mang đi cũng khó thể ẩn nấp, mang
theo chỉ là một gánh nặng, vì vậy đành phải bỏ qua. Nàng cũng hoàn toàn có
thực lực giải quyết Cửu Hạp để diệt khẩu, nhưng nàng không có làm như vậy,
mà thuận nước đẩy thuyền để lại cho vân cồn. Bởi vì nàng và Cửu Hạp làm việc
chung nhiều năm nên biết quá rõ về Cửu Hạp, nàng biết sau khi biến thành như
vậy Cửu Hạp nhất định sẽ khai ra kỳ hạn 10 ngày kia.
Điều nàng muốn chính là để cho vân cô biết được một ít sự thật, đây là mấu
chốt để nàng dẫn dụ vân cô rời khỏi lối ra tiên phủ. Chỉ khi biết được cổng tiên
phủ sẽ không mở ra nữa, vân cô mới từ bỏ việc canh giữ lối ra, khi đó nàng mới
có cơ hội thoát ra ngoài qua lối đó. Lúc này nàng có ý đồ bán đứng mông phá
cũng vì lý do đó, nàng lo rằng lời khai của một mình kiều hạp không đủ tác
dụng, vân cô có lo lắng có lửa dối hay không? Cho nên nàng gót thêm mông
phá vào.
có thêm lời khai của mông phá, tự nhiên sẽ càng dễ làm cho văn côn tin tưởng.
Nàng vốn tưởng rằng Su Vũ rơi vào trong tay bên đó y cũng sẽ khai ra, đầu lĩnh
của 3 đại thế lực đều khai. Mức độ tin cậy rất rõ rằng, nàng không ngờ rằng Su
Vũ thả chết chứ không chịu khuất phục, có chết cũng không chịu bán đứng.
Điều này thực sự làm cho nàng cảm thấy đáng tiếc, chết thật đáng tiếc, chết quá
không đáng, không thể phát hùy, ra được giá trị của mình, và cũng có phân
không phục Su Vũ.
Vốn dĩ nàng định đợi sau khi tìm được định hồn châm tiếp đó mới bán đứng
mông phá, dù sao thì mấy người Dữu Khánh còn cần dùng tới định hồn châm để
đối phó con cự côn kìa. Nàng vốn định dặn dò kế hoạch tiếp theo cho Hoắc lãng
khi tới lấy cây châm cải tóc, nhưng không ngờ Hoắc lãng làm việc rất nhanh,
nên kế hoạch của nàng cũng phải tiến hành sớm theo. Nhưng nàng sẽ không nói
cho Hoắc lãng biết là để rụ vân côn rời đi, một khi tiết lộ điều này.
Hoắc lãng có thể sẽ biết nên nàng còn có cách khác mở ra cổng tiên phủ, đây
con ác chủ bài của nàng, tuyệt đối không thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài. Hoắc lãng
không biết nàng sẽ dùng biện pháp gì để đối phó Vân Côn, người ta không nói,
gã biết có hỏi cũng vô ích. Ít nhất gã cho rằng là ám sát bất thành muốn tìm biện
pháp khác để tiếp tục, gã ngập ngừng hỏi là định tiết lộ nơi mong phá ẩn nấp
sao. Hướng Lan huyên gật đầu, vấn đề là làm thế nào để tiết lộ địa điểm ẩn nấp
cho Vân Côn?
Người trực tiếp nói ra là không thích hợp, sẽ khiến người bị hoài nghi. Tuy
nhiên, người có thể áp dụng phương pháp tuần tra như vừa rồi để vô tình phát
hiện ra nơi ẩn nấp của chúng ta, rồi quay về báo tin cũng được. Hoặc lãng kinh
ngạc, nơi các người ẩn nấp, vậy chẳng phải là. Hướng lan huyên, người không
cần lo lắng việc này, chúng ta tự nhiên sẽ rời đi trước đó, để các người bắt được
người cần bắt.