sắp phải đối mặt với sự kiện trọng đại như thế, nhưng phía bên hướng lan huyên
lại dấu dấu dếm dếm mọi chuyện, mong phá sao có thể ngồi xem, như vậy về
sao bị người ta bán cũng không biết, lão ta, hỏi ba người có thể chấp nhận điều
đó hay không? Ba người long hành vân cả kinh, không ngờ phía sau lại có ước
hẹn người ngày này. Hoàng Tu hùng chầm rộng hỏi, nếu bên ngoài không mở ra
như hứa hẹn, chẳng phải chúng ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trong cự linh phủ này
sao? Mông phá!
Đây chính là điều ta muốn nói. Nếu bị kẹt lại trong giới này, chúng ta ở lại như
thế nào? Một khi Vân Côn buông tay buông chân vây quét chúng ta, chúng ta
phải làm sao bây giờ? Với lực lượng của chúng ta có thể chống cự đến cùng
không? Ta muốn nghe ý kiến của các người, các người cảm thấy cần phải làm
gì? Ba người sích lan cắt nhìn nhau, Phượng Quan Vân nói, mong tiên sinh bảo
ta đi làm trinh sát, chắc hẳn đã có chủ ý.
Tiên sinh có cao kiến gì không hại nói ra cho mọi người cùng nghe? Mong phá
xua tay, không phải cao kiến gì, chỉ là một biện pháp ứng đối bất đắc dĩ mà thôi.
Chư vị, nếu chúng ta thật sự bị kẹt lại nơi này, ngoài việc quy thuận vào vân
côn, các người cảm thấy còn có thể có lối thoát nào không? Vừa nghe được lời
này, ba người đều sửng sốt, lòng hành vân bất mãn nói, đây đâu phải là biện
pháp. Nếu phải quy thuận vào, chúng ta cần gì còn phải trốn tránh.
đương nhiên phải trốn, không thể quy thuận vào một cách mù quáng, chúng ta
đưa tới cửa cho người ta làm thịt, hay là thật sự có thể tạm thời sống sót, ít nhất
cũng phải có cân nhắc. Nếu chỉ có đường chết, đương nhiên sẽ thả chết không
hàng. Long Hành Vân không hiểu, nói, làm sao có thể biết được điều đó. Nghe
nói tên thượng tiên đó hỉ nộ vô thường. Mong phá, cho nên phải có một trinh sát
đi dò đường cho chúng ta. Phượng Quan Vân
Ta đi thì cũng chỉ có thể quan sát được động tĩnh biểu hiện ra ngoài, làm sao có
thể giò xét được điều đó. Hoàng Tu Hùng tiếp lời, chậm dãi nói, nếu ta đoán
không sai, hắn là muốn để cho người quy thuận vào nằm vùng ở bên đó. Long
Hành Vân và Phượng Quan Vân đều sửng sốt. Mong phá dơ ngón tay cái lên
với Hoàng Tu Hùng. Long Hành Vân trực tiếp bác bỏ, không được, việc này
quá nguy hiểm, không khác gì đi chịu chết. Mong phá.
Cho nên việc này nhất định phải do người chung nghĩa đi thực hiện. Về phần
chịu chết thì chưa chắc, chỉ cần còn có ích, không ai sẽ đi làm sát. Các ngươi
hãy nghe ta nói, bất kể ngày mai cổng có mở ra hay không, đều cần phải có
người của chúng ta ở đó. Nếu không mở ra, một khi văn côn triển khai truy sát
chúng ta, các ngươi chắc hẳn đều biết có người nằm vùng ở bên đó sẽ có tác
dụng lớn cỡ nào. Nếu cổng mở ra, một khi thông đạo bị văn côn kiểm soát.
Muốn thoát được ra ngoài chúng ta cũng cần phải có sự chở giúp của người nằm
vùng. Xét theo tình hình xảy ra tại cử linh động, chắc chắn cũng có người giới
chứng ta bị vân côn cấp thu nạp. Ta biết điểm yếu của bọn họ, một khi cần lợi
dụng họ, chúng ta cần có người ở bên đó tham gia. Bất kể cổng tiên phủ có thể
mở ra hay không, chúng ta đều cần phải có người đáng tin cậy ở bên đó mới.
Được, nếu không chúng ta chính là người mù kẻ điếc, chỉ có thể chờ chết. Sau
một lúc im lặng…
Phượng Quan Vân hỏi, ta quy thuận vào, người ta có thể tin tưởng ta không?
Thấy bà ta nhượng bộ, Long Hành Vân kiên quyết bác bỏ, không được. Hoàng
Tu Hùng cũng lắc đầu với Phượng Quan Vân. Mông phá không để ý đến hai
bọn họ, chỉ nói với Phượng Quan Vân, cho nên người không thể trực tiếp quy
thuận vào mà phải để cho bọn họ bắt được, sau đó không còn cách nào khác nên
mới quy thuận. Ta đã chuẩn bị sẵn công trạng để cho ngươi có thể chiếm được
lòng tin với bên kia. Chỉ là trong quá trình này.
Có lẽ người phải chịu chút đau khổ, cho nên không phải người chung nghĩa là
không thể làm được. Công trạng để quy thuận. Không chỉ có Phượng Quan
Vân, cả Hoàng Tu Hùng và Long Hành Vân đều không rõ. Mong phá ngước
mắt liếc nhìn những người phía bên kia, nếu đã là người không cùng đường, lại
còn không chịu đồng lòng với chúng ta, giữ lại có ích lợi gì. Khi nghe những lời
này, ba người giật mình, đều nhận ra được chút gì đó. Nếu mội tử chịu đi,
đương nhiên phải đặt việc bảo đảm an toàn cho người lên đầu.
Không cần thương tiếc kẻ khác. Giờ thìn ngày mai, nếu cổng tiên phủ không thể
mở ra đúng hẹn, cơ bản có thể kết luận là bên ngoài sẽ không mở cổng ra nữa.
Bởi vì mấy vị đứng đầu bên ngoài sẽ không lỗ mãng mở cổng ra khi ở bên trong
không có chuẩn bị, bọn họ nhất định đã từ bỏ. Nếu cổng không mở ra đúng hẹn,
người có thể tìm cơ hội rơi vào tay bọn họ, và để chiếm được lòng tin của họ.
Người không cần phải liên lạc với chúng ta, cho dù có bị lộ nơi chúng ta ẩn áo
hiện tại. Ngày mai
Nếu người không trở lại trước khi mặt trời lặn, đó chính là tín hiệu, ba chúng ta
sẽ tìm cơ hội rời đi, còn bọn hán. Mong phá nhìn về phía đám người Dữu
Khánh, nếu vị thám hòa làng đó đã không chịu đứng ở phía lão ta. Vậy thì lão ta
cũng không khách khí nữa, chính là công trạng để mỗi tử người lấy được lòng
tin của phía bên kia. Long hành vân còn chưa kịp mở miệng, lão ta đã nhìn
chăm chú vào long hành vân, sự thật về cái chết của mẫu thân người.
Chúng ta quả thực rất khó yêu cầu hướng Lan Huynh nói ra, nhưng một khi
hướng Lan Huynh rơi vào trong tay Vân Côn, nàng ta còn cần thiết phải che dấu
sao. Chỉ cần Quan Vân Mũi nhắc đến việc này với Vân Côn, Vân Côn chắc
chắn cũng sẽ hiếu kỳ với chuyện trong chư yêu trì cảnh. Quan Vân Mũi biết
được sự thật, cũng có nghĩa là chúng ta biết được sự thật. Ta nghĩ mẫu thân của
người đã chết rất oan ủng, nếu không, bọn họ không cần phải dấu dếm nguyên
nhân cái chết của mẫu thân người.
Lông Hành Vân đột nhiên nắm chặt hai tay, hô hấp nặng nề. Hoàng Tu Hùng
cao mày không nói gì nữa. Mong phá lại thở dài nói, việc này quả thực có chút
mạo hiểm, có bằng lòng đi hay không, các người tự quyết định, ta không ép
buộc, cũng không thể ép được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hoàng Lãu Đệ,
Quan Vân Mụi, các người đều là người chung nghĩa, lời ta nói có hợp lý hay,
không trong lòng các người đều biết rõ.
Ta nghĩ các người cũng không muốn nhìn thấy con trai duy nhất của Sik-Lan bỏ
mạng nơi này. Nếu là ta, ta sẽ không ngồi chờ chết, dù sao đều phải rốc sức nỗ
lực một lần.” Một lúc lâu sau, Phượng Quan Vân lên tiếng, để ta đi. Long Hành
Vân kích động đứng lên, đôi mắt đỏ lên, nhưng không nói thêm gì. Hoàng Tu
Hùng đang định nói gì đó nhưng bị Phượng Quan Vân dơ tay ngăn cản, mong
tiên sinh nói đúng, ta đi thích hợp hơn. Mấy người cho đổi thêm một lúc.
Sau đó Phượng Quan Vân rời đi, lặng lẽ biến mất trong rừng rậm. Phượng Quan
Vân đã rời đi, không biết đi làm gì. Bách Lý Tâm từ nơi ẩn nấp canh gác lẻn trở
về thông báo cho Dữ Khánh. Dữ Khánh từ lâu đã chú ý đến hành vi thân cận,
lén lút của mông phá và mấy người lòng hành vân. Không biết bọn họ định làm
cho quỷ gì, hắn không khỏi buông tiếng thở dài, chỉ còn lại mấy người mà thôi,
vậy mà còn 2 lòng như thế. Nói thật.
Hắn cũng nhận ra được hướng Lan huyên không có ý tốt đối với mông phá, hắn
chỉ là có chút cảm khái. Mọi người đều đã rơi vào tình cảnh này mà vẫn còn nội
đấu, thực sự là khiến cho người ta không còn gì để nói. Nhưng mà hướng Lan
huyên là một nữ nhân có chủ ý, hắn có nói gì cũng vô ích, người ta còn nói hắn
đừng có quan tâm, nói rằng mình hiểu rõ đám người mông phá hơn là hắn. Nói
rằng hắn mặc dù thông minh nhưng vẫn còn kém chút lão luyện.
Nếu như không có con ác chủ bài thì cân bản không phải là đối thủ của đám
người mông phá. Mà một nhóm người bên hắn, trong lúc làm cái này làm cái
kia, không biết đã bị rơi vào trong tay hướng lan huyên từ khi nào. Đến khi hắn
nhận ra thì đã muộn, thậm chí bây giờ ngay cả hắn cũng không thể không trông
cậy vào hướng lan huyên. Xem xét phía bên mông phá, rõ ràng cũng đã nắm
mấy người long hành vân vào trong tay. Có thể nhìn thấy được và cũng có thể
cảm nhận được, hai người lõi đời này đều không phải là kẻ an chay.