Mãi đến sau nửa đêm, Hương Lan Huỳnh mới trở về tới nơi mọi người ẩn nấp.
Trước tiên nàng tìm hai sư huynh để Dữu Khánh gọi bọn hắn đi nơi khác nói
chuyện, và báo cho hai người biết những tin tức có liên quan đến Nam Trúc mà
Hoắc Lãng đã cho biết. Khi nghe được tin tức này, hai sư huynh để thở phào
nhẹ nhóm, nhưng cũng có chút kinh nghi bất định. Hương Lan Huỳnh thiện ý
nhắc nhở bọn hắn, nói rằng có thể Diệp A Lang đã nói dối, nhắc bọn hắn cẩn
thận một chút.
nhưng hai sư huynh địa có vẻ không để điều đó trong lòng. Dữu Khánh nhắc
ngược lại cho nàng, mong phá có chút không thích hợp, lão ta lén lốt lôi kéo
lòng hành vân đi nơi khác, không biết nói chuyện gì. E rằng không giấu được
lão ta chuyện linh thể ô ô ô. Chắc chắn lão ta đã có nghi ngờ về chuyện chư yêu
chi cảnh, giữ lão ta lại bên cạnh chúng ta sẽ không có vấn đề gì chứ. Hắn không
có năng lực làm gì mong phá, nhưng biết nữ nhân này có đủ thực lực, muốn
nhắc nhở đối phương sớm để phòng.
Hướng Lan Huyên suy nghĩ một chút nói, bất kể hắn có vấn đề gì hay không,
tạm thời không thể động tới hắn, giữ hắn lại còn có tác dụng lớn. Dữu Khánh,
tác dụng gì lớn? Hướng Lan Huyên, đến lúc đó người sẽ biết. Hiện tại để xem
sáng ngày mai đến kỳ hạn 10 ngày, nếu cổng tiên phủ không mở ra như đã hẹn,
không biết vân côn có rời khỏi lối ra hay không. Ở một mức độ nào đó, có thể
buộc vân côn một mực canh giữ tại lối vào cũng là một chuyện tốt.
Nếu thật sự để cho hắn dành tay dành chân nghe tin liền hành động, bích thân đi
truy sát khắp nơi, có trời mới biết đó là phúc hài hỏa. Văn Côn hỉ nộ vô thường,
hừng, cũng không biết Cửu Hạp có thể qua một cửa này hay không. Tất cả đều
phải chờ đợi tin tức ngày mai rồi quyết định. Nàng vừa nói vừa xoay người rời
đi, nấp vào một chỗ tối khoanh chân đả tọa. Không còn người khác, mục ngạo
thiết tiến đến thì thầm với rữ khánh, với tu vi của lão thắt.
Trong thời gian ngắn như vậy là không thể chạy được xa như thế, chắc hẳn là
văn khúc đưa đi. Dữu Khánh cũng thầm thì, đã có lại cánh tay, bị gầy đi. Không
phải tác dụng chữa trị của địa tuyền đã mất rồi ư. Không phải một chút vết
thương trên người lão thất mãi vẫn không lành sao. Mục ngạo thiết cũng có vẻ
mặt khó hiểu, tình trạng mà hướng Lan huyên không hiểu, bọn hắn vừa nghe
liền hiểu, và biết à lang đại cô không có nói dối. Ánh mắt Dữu Khánh hướng về
nơi hướng Lan huyên ẩn ngấp.
Cất lời cảm thán, dù thế nào đi nữa, theo tin tức có được, đó hẳn là lão thắt, còn
sống là tốt. Hoắc lãng kìa! Nếu như này quả thực đã đi được một nước cơ tốt,
thực sự đã phát huy tác dụng lớn, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ hoác lãng xác
định vị trí của lão thắt. Gió biển phất vơ, sát trời đã sáng, sau một số hoạt động
sáng sớm, từ bên bờ biển rộng, hoác lãng dẫn một đội, ngủ và một đám yêu tu
nhảy vào trong biển.
Cho dù trong biển luôn có không ít hải thú liên tục tuần tra, nhưng người ở trên
bầu vẫn không dán đoạn tiến hành tuần tra dưới đáy biển theo thường lệ một
ngày mấy lần. Hiệu xuất làm việc của Hoắc lãng coi như rất nhanh, tối hôm qua
đồng ý sẽ thực hiện nhanh chóng hết sức, chơi vừa sáng thì lập tức chấp hành.
Nhìn thì có vẻ như Gã đang dẫn đội tuần tra, kỳ thực thì đi thẳng đến địa điểm
mục tiêu rồi nhân cơ hội đó để cẩn thận tìm kiếm. Việc này nói là xun xẻ thì
cũng xun xẻ, nói phiền phức thì cũng phiền phức.
phiền phức ở chỗ tốn không ít thời gian, xuân sẻ là gã đã thực sự tìm được thứ
cần tìm, nó nửa trôn ở trong cát. Khi gã lên bờ, trong tay áo đã có thêm một cây
châm cải tóc màu xanh ngọc. Sau khi lấy được đồ vào tay, gã không hề chậm
chẽ, tranh thủ lúc giành rỗi khi tuần tra trong núi rừng, gã đi đến địa điểm gặp
mặt hướng Lan huyên tối hôm qua, rồi lặng lẽ cắm cây châm cải tóc đó vào
trong đất nơi hướng Lan huyên đã đứng, chờ đến khi xuống núi.
gã lấy đầu to ra căn dặn nó sau đó thả nó bay đi. Gặp lại đội ngũ đi tuần gã dẫn
theo dưới núi, bọn họ dừng lại giò xét một lúc, sau đó hoắc lãng dẫn mọi người
đến nơi xảy ra vụ hỏa hoạn đêm qua để xem xét. Đương nhiên ngọn lửa đã được
dập tắt từ lâu, lúc này cũng không phát hiện được cái gì. Có chuyện gì mà trong
rừng, trong biển đều đột nhiên tăng cường tuần tra vậy. Có người nhỏ rộng hỏi
thăm, lập tức có người nương theo vấn đề này để bắt đầu tán chuyện.
Hoắc lãng biết rõ nguyên nhân, gã biết được từ chỗ kha mật, tiên phủ đã sắp mở
ra lại nên cần đề phòng những người chạy trốn kia rở ra thủ đoạn gì đó. Mặc dù
biết rõ nhưng gã tự nhiên sẽ không nói ra. Trên đường bay nhanh, ngoại trừ
thỉnh thoảng đụng phải mấy con chim muốn ăn nó ra, đầu to xem như đi đường
thuận lợi. Sau khi bay qua thiên sơn Vạn Thủy nó trở lại nơi đám người Dữu
Khánh ẩn nấp. Một nhóm người vẫn trốn ở nơi này, trong tình huống không bị
phát hiện.
Bọn hắn không có ý định chuyển đi, sợ đầu to tìm không được là một chuyện.
Nguyên nhân lớn nhất là bọn hắn không làm gì được vân côn, không dám dễ
dàng chủ động và cũng sợ bị phát hiện, tạm thời chỉ có thể co đầu rụt cổ. Đầu to
cũng rất hiểu chuyện, sau khi trở về nó không có đi tìm hướng lan huyên, mặc
dù hoắc lãng là dặn nó tìm nàn. Khi về đến nơi nó liền lẻn tới hạ xuống trên
người Giữ Khánh, nó biết rõ ai mới thực sự là người mình. Giữ Khánh liếc nhìn
thấy đầu to ở trên vai.
lập tức biết nó mang tin tức trở về, nhanh chóng ta hiệu ánh mắt với mục ngạo
thiết. Hai người đứng dậy đi dạo gần đó, sau khi tìm được một nơi khuất tai mắt
của người khác, Dữu Khánh bứt một chiếc lá to, để cho đầu to đáp xuống đó.
Đầu xương mũi chân của đầu to dùng để cao khá sắc bén, chẳng mấy chốc đã
vạch ra một hàng chữ siêu siêu vẹo vẹo ở trên lá, cây châm ở chỗ người đứng
gặp mặt. Đêm qua, hai sư huynh địa nghiêng đầu nhìn, sau đó quay nhìn nhau,
đều nhận thức được.
đã tìm thấy cây châm rồi. Hai người có chút bất ngờ, không ngờ chuyện này xua
xẻ như thế. Dữu Khánh thấp dọng hỏi, đầu to, ngươi ở đây là để chỉ hướng Lan
huyên phải không? Đầu to chống đẩy thân thể nhô lên hụp xuống như gật đầu.
Dữu Khánh lập tức hỏi tiếp, ngươi còn nhớ rõ vị trí hướng Lan huyên đứng nói
chuyện với hoắc lãng tối hôm qua không? Hắn hỏi ra vấn đề này, chứng tỏ hắn
không muốn để cho hướng Lan huyên biết được.
Vẫn muốn nắm giữ cây cây châm cải tóc ở trong tay mình, đây là định nhờ đầu
to dẫn đường, bên mình sẽ âm thẩm đi lấy nó về. Mục ngạo thiết tự nhiên có thể
hiểu được ý trong lời đó. Nào ngờ đầu to lại viết ra hai chữ trên lá cây, không
biết. Hai sư huynh để trộn tròn mắt, mục ngạo thiết chầm giọng hỏi, tối hôm
qua, người phải ở hiện trường chứ, sao lại không biết. Đầu to lại cào ra mấy
chữ, không bay ra ngoài, không biết. Đọc thấy vậy.
Hai sư huynh địa đại khái đã hiểu được, giống như ở đây, nếu như lúc này hai
người trao đổi với đầu to. Mà đầu to không có lên cao đi lại nhìn rõ hoàn cảnh
nơi đây, thì nó nhiều chỉ biết là đang ở trong một vùng rừng núi, sẽ không thể
xác định rõ vị trí cụ thể. Sau khi hiểu được điều này, Dữu Khánh thay đổi cách
hỏi, người chắc hẳn phải biết hoác lãng đặt cây châm ở đâu chứ. Đầu to lại cào
ra mấy chữ, không nhìn thấy. Nó quả thực không nhìn thấy hoác lãng lấy cây
châm ra.
Nó nấp ở trong người hoác lãng, không dám tùy tiện chui ra, sợ bị phát hiện.
Không hỏi được gì, Dữ Khánh nhịn không được vuốt vuốt giê mép, có chút bực
bội nói với mục ngạo thiết, 8-9 phần 10 nó được đặt ở chỗ hướng Lan huyên
gặp mặt hoác lãng. Mục ngạo thiết, lẽ nào người không biết cách bọn họ kết nối
với nhau sao? Y không biết, bởi vì Dữ Khánh không có nói cho Y, hướng Lan
huyên làm việc cũng rất cẩn thận, về kế hoạch biến hoác lãng thành nằm vùng,
ngoại trừ hướng Lan huyên ra.
Chỉ có Minh Tăng, Lão Thập Ngũ và Thanh Nha là người biết rõ, những người
khác đều không biết gì, thậm chí còn cố ý bày ra khổ nhục kế biểu diễn ngay
trước mặt nhòng người bên mình. Lúc đó cả Y và Nam Trúc đều bị hướng lan
huyên loại ra ngoài, về sau bởi Giữ Khánh tiết lộ cho hai người bọn họ, Y mới
biết được một ít tình huống. Giữ Khánh buồn bực kéo thẳng riêng mép mình,
nói, nữ nhân đó rất quỳ quyệt, nói là để đề phòng có người lén lút làm bậy.
Dễ dàng tiếp xúc với hoác lãng sẽ dễ dàng khiến hoác lãng bị lộ, cho nên chỉ có
nàng và hoác lãng bí mật thống nhất phương pháp liên lạc, không nói cho ta và
ngay cả thanh nhà cũng không biết. Nghe nói như vậy, mục ngạo thiết cũng
không biết làm sao. Sau một lúc lâu xoắn suyết băn khoan, dữ khánh nghiêng
đầu gia hiệu, đi mời vị đại hành tổ đó đến đi.