Chỉ có một mình nữ nhân này, không thấy một người nào khác quanh đây, hoặc
lãng có phần khẩn trương nỗ lực đến gần. Gã biết rõ, toàn bộ kế hoạch mình
quay trở lại bên cạnh khà mật đều do nữ nhân này sắp xếp, kể cả những chuyện
như phương thức đốt rừng hẹn gặp mặt này. Cùng với những lời đồn đại trước
đây gã nghe được tại tu hành giới về sự độc ác tàn nhẫn của vị hướng đại hành
tàu này, khiến trong lòng gã ít nhiều có chút sợ hãi. Hương Lan huyên cười nói
trước, quay lại bên cạnh khà mật không có vấn đề gì chứ.
Hoắc lãng, cũng may đến bây giờ hẳn là không có vấn đề gì, lão ta đối xử với ta
dường như không khác gì trước đây. Nói đến đây, rã rừng một chút, hỏi do,
chúng ta còn có thể rời khỏi cự linh phủ này không? Hướng Lan Huyên, muốn
nói gì thì nói đi. Hoắc lãng, Cư Hạp đã biến thành cự nhân, đã hoàn toàn quy
thuận vân cồn. Hán nói phương pháp mở ra cổng tiên phủ nằm trong ta y bị ba
vị bán tiên ở bên ngoài, nói là đã quyết định kỳ hạn 10 ngày sẽ mở ra.
Gã ngừng nói ở đây nhưng vẫn có vẻ ngập ngừng, ham ý muốn tìm kiếm câu trả
lời hiện rõ trong ánh mắt. Hướng Lan Huyên không nói ra sự thật, bình tĩnh trả
lời, ta biết việc này. Việc chúng ta có thể đi ra ngoài hay không sẽ không có bất
kỳ ảnh hưởng gì đến người. Nếu chúng ta có thể ra ngoài, chúng ta sẽ đưa người
ra theo, nếu vân côn kiểm soát lối đi giữa hai giới, người cũng có thể đi ra
ngoài. Vẫn là câu nói kia, chỉ cần người trở về bên này theo kế hoạch.
Người đã ở vào thế bất bại. Hoắc lãng tự nhiên biết rõ đối phương giúp đỡ mình
như vậy là có điều kiện, gá hỏi nói thẳng, ta không thể một mình mất tích quá
lâu, e rằng sẽ khiến lão ta hỏi nghi. Đại hành tẩu chịu ta đến đây là có điều gì
phân phó? Hướng Lan Huyên, nghe nói Lê Hoa đã trở thành phu nhân của Vân
Côn. Hoắc lãng, đúng vậy, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu
ra sao cả, và rất đột ngột, ngay cả người của Vân Côn cũng cảm thấy bất ngờ.
Hướng lan huyên, Lê Hoa thoáng cái đã đứng trên đầu khà mật, khà mật có
phản ứng thế nào? Phản ứng thế nào ư? Hoắc lãng suy nghĩ một chút, nhìn
chung, dường như không có phản ứng gì, rất bình thường. Trái lại, sự xuất hiện
của Cửu Hạp khiến khà mật có chút khó, chịu. Hướng lan huyên A một tiếng,
hỏi, như thế nào? Hoắc lãng, có thể nhận ra, sau khi quy thuận vào văn côn,
Cửu Hạp cũng không muốn khuất phục phía dưới khà mật.
Hắn cũng đang nỗ lực thể hiện năng lực của mình. Giữa hai người có dấu hiệu
tranh giành sự tí nhiệm. Cưu hạp mặc dù gia nhập vào muộn hơn, nhưng thủ
đoạn có vẻ tinh tế và được lòng người hơn. Phổ nhạc đã nghiêng về phía bên
cưu hạp, đè f khà mật, khiến cho lão ta rất bất mãn, nói ra không ít lời bực tức ở
sau lưng. Ô ô, hướng lan huyền trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười nói, tạm thời
bỏ chuyện chó cắn chó sang một bên đi. Đối với Lê Hoa,
Kha Mật không có phản ứng nào chính là phản ứng lớn nhất. Xem ra, Kha Mật
đã thực sự tin tưởng ngươi, việc này thật thú vị. Đúng rồi, có một chuyện cần
ngươi nghĩ cách hỗ trợ. Hoắc lãng, ngài nói đi. Hướng Lan Huyên, sở dĩ Chí
Mỹ và thị nữ kia ám sát Vân Côn là do sự sắp xếp của chúng ta. Khi ám sát bọn
họ đều dùng cùng một món hung khí, đó là một cây châm cải tóc màu xanh
ngọc, trên đó có bôi một chất kỳ độc. Lúc sự việc xảy ra,
Vân Côn không biết chuyện đã thuận tay ném xuống biển nơi lối ra tiên phủ,
hình như rơi xuống dưới cây thạch trụ khổng lồ chỗ Vân Côn. Người hãy nghĩ
cách tìm lại cây châm đó, nó rất có ích cho việc đối phó với Vân Côn sau này.
Hoặc lãng nghe được lời này thì kinh hãi, nhận ra rằng mình thực sự đã đánh
giá thấp những người này, vậy mà lại có thể điều khiển được cả phu nhân của
Vân Côn và thị nữ thiếp thân bên cạnh Y. Đương nhiên gã cũng lo lắng cho bản
thân mình, ý của Ngài là…
để cho ta tìm cách ám sát Vân Côn một lần nữa. Hướng Lan Huyên Đạm Mạc
nói, người suy nghĩ nhiều, ngay cả người bên cạnh Vân Côn cũng không thể
thành công, huống chi là người khó thể đến gần hắn như người. Người tìm được
cây châm cài tóc đó thì giao lại cho ta là được. Chuyện ám sát sẽ có người đáng
tin hơn đi thực hiện. Việc này cần phải được làm càng nhanh càng tốt, hiểu
không? Hoắc lãng suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói, nếu thực sự rơi ở nơi đó,
Hẳn là không có vấn đề gì lớn. Ta sẽ nhanh chóng hết sức. Hướng Lan huyên,
còn có một chuyện nữa. Người biết Nam béo rồi đúng không? Hắn đã mất tích,
biến mất ở chỗ cự linh động. Người tận dụng lợi thế của người ở bên này để giò
hỏi xem Hắn có còn sống hay không. Nếu như Hắn còn sống thì nhất định cần
phải nghĩ cách hỗ trợ Hắn. Còn nếu người không tiện thì hãy gửi thông tin cho
bên ta biết. Nói chung chuyện này rất quan trọng, sống phải thấy người, chết
phải thấy xác.
Nam chúc nam béo. Hoắc lãng có chút ngạc nhiên nói, Hắn không chết, Hắn
đang lẩn chốn. Bên này vẫn còn đang thảo luận làm sao để bắt Hắn, còn có ý
định để cho Kha Mật đi một chuyến, nhưng Kha Mật sợ, không dám đi, kiếm cớ
từ chối rồi. Hướng Lan Huyên sửng sốt, không chết, đang lẩn chốn. Kha Mật
không dám đi bắt. Chuyện gì vậy? Những người khác đâu? Hoắc lãng, cách xa
Thiên Sơn Vạn Thủy, Hắn đã vượt Đại Dương rời xa vùng này.
trên đại lục phía nam. Theo tin tức từ phía bên đó chuyển về, có hai người đang
gây dối ở đó, còn giết chết không ít lâu là địa phương. Bên đó xin vân côn phái
người đi tiêu diệt. Hướng Lan huyên, hai người. Xác định có nam béo không?
Hoặc lãng, dựa vào thông tin mô tả hình dáng bên đó chuyển về, một người
trong đó là văn khúc, điều này có thể khẳng định chắc chắn. Về phần nam béo,
bên này vẫn còn có chút nghi vấn. Mô tả người này khá mập.
Mà Nam béo đâu chỉ là hơi mập, nhưng trên eo hắn có treo một chiếc hát hổ lô
gì đó thì lại phù hợp với đặc điểm của Nam béo. Hát hổ lô? Được rồi, Hướng
Lan Huyên hỏi tiếp, có phải bị mất một cánh tay hay không? Hoặc lãng suy
nghĩ một chút rồi nói, hẳn là không mất, nếu có đặc điểm rõ ràng như thế, trong
thông tin báo về đây không thể không đề cập đến mới đúng. Hướng Lan Huyên
lập tức cao mầy, xem ra đó không phải là Nam Trúc, hoặc là Diệp A Lang đã
nói dối.
Kha mật không đi, vậy đã phải ai đi tiêu diệt. Hoặc lãng, có Văn Khúc ở đó,
Văn Côn không có ai để có thể cử đi. Văn Khúc do đấu trực diện với Phổ Nhạ
mà không rơi vào hạ phong, bây giờ Phổ Nhạ bị thương chưa lành, còn ai dám
đi. Văn Côn thì một mực canh giữ chặt ở lối ra, tạm thời chỉ có thể mặc kệ. Bên
này đặt thời hạn 10 ngày lên hàng đầu. Nghe nói như thế, hướng Lan huyền hơi
yên tâm một chút, người cần chú ý nhiều hơn đến việc này.
tốt nhất là biết được vị trí cụ thể của họ. Nói xong, nàng dơ tay lên sờ tìm trên
tóc, xoè bàn tay đưa ra một con con trùng. Không phải con con trùng nào khác,
đây chính là đầu to, trước lúc tới đây Dữu Khánh đã cố ý đưa cho nàng. Phương
pháp gặp mặt này không thích hợp sử dụng nhiều lần, để thuận tiện cho đổi
thông tin giữa ta và ngươi, và cũng để tránh cho ngươi khỏi bị lộ, ngươi hãy
mang nó theo đi. Nếu có thông tin gì, ngươi có thể nói cho nó biết.
nó có thể nghe hiểu tiếng người, người có thể nói nó chuyển thông tin tới cho ta.
Lần này, vì để tìm kiếm Nam Trúc, Giữ Khánh coi như đã dốc hết vốn liếng,
trong tình huống bình thường, hắn sẽ không tiết lộ bí mật về đầu to cho hướng
Lan Huynh biết. Lúc trước, khi hướng Lan Huynh biết được khả năng của đầu
to thì nàng cũng rất giật mình, không nghĩ tới tên cầu thám hoa này còn cất dấu
bảo bối như vậy. Từ đó nàng mới hiểu được một số chiêu trò mà Giữ Khánh
chơi đùa lúc trước là như thế nào.
có thể nói vừa tức vừa giận, thật sự không biết tên cầu thám hoa đó còn giấu
dếm mình bao nhiêu bí mật. Nó có thể hiểu được tiếng người. Hoặc lãng cũng
rất kinh ngạc, vậy chẳng phải là có thể so sánh với linh trùng của Kha Mật sao.
Rã cũng có thêm hiểu biết mới đối với những lá bài trong tay mấy người này.
Có thể điều khiển chí Mỹ nương nương và thị nữ thiếp thân bên cạnh vân côn,
còn có thể lấy ra thứ này, quả thực không đơn giản. Hai người không ở lại đây
lâu, sau khi cho đổi thêm với nhau mấy câu.
Hai người liền chia tay