Bán Tiên

Chương 1445: Đã gầy đi




Văn Khúc đã bay đến phía sau cô ta, lợi dụng một tảng đá lớn bị đánh bật tung

lên tre chắn để áp sát Phủ Nhạ. Tảng đá lớn bay đi còn ông ta thì dừng lại tại vị

trí mà hai tay có thể dễ dàng chạm đến, nhìn chằm chằm vào lưng Phủ Nhạ,

trong mắt lộ ra vẻ tàn khóc. Phủ Nhạ đã sớm đoán được, trong lòng biết không

ổn, cơ thể to lớn đối đầu với thân hình nhỏ bé chưa chắc đã là lợi thế, nhất là khi

chênh lịch tu vi không quá lớn. Một khi bị áp sát cận chiến,

với khả năng có thể kéo đứt thiết liên đáng sợ của Văn Khúc, e rằng mình sẽ

gặp phiền phước. Trong nhái mắt, cô ta cũng hiểu được mục đích Văn Khúc lấy

yếu chống mạnh để tiếp cận mình. Cơ thể cô ra dung lên, quay người đột nhiên

toát ra một đám lửa hừng hực, xoay người vùng khỉu tay thúc ra phía sau.

Không đợi cho cơ thể cô ta quay lại, Văn Khúc đã phát động tấn công, tiên phát

chế nhân, thân hình lói lên, lao vào đám lửa đang giựt cháy. Vừa xông vào biển

lửa, ông ta hét lên như sấm.

Một quyền mạnh mẽ phá vỡ tầng cương khí bảo vệ cơ thể của phổ nhạ, đánh ra

cuộn sóng trên làn da lưng phổ nhạ, máu thịt ở vị trí tâm sóng nổ tung ra, lộ rõ

sương sống lưng. Nhìn có vẻ vô cùng khủng khiếp, trên thực tế, xét theo kích

thước cơ thể của phổ nhạ, đó chỉ là một vết thương ngoài ra, hơn nữa có tu vi

bảo vệ, vết thương này không đáng kể chút nào. Tuy nhiên, phổ nhạ vẫn bị đánh

cho phải nhe răng nhét miệng, chắc chắn không thể tránh được cảm thấy đau

đớn.

Sau một đòn đó, Văn Khúc bám theo động tác xoay người của Phổ Nhạ để di

động theo, nhìn chằm chằm vào sương sống của Phổ Nhạ, đây mới là mục tiêu

thực sự của ông ta. Ngay khi vừa định tiếp tục ra tay, ông ta trật quay đầu lại,

ngước nhìn về phía bầu trời. Không chỉ có ông ta, Phổ Nhạ cũng là như thế.

Hướng Lan Huyên đang nấp trên thân cây đại thụ đơn độc lẻ loi kia cũng vậy,

còn mấy người dữ khánh biết thì đã muộn, đến khi bọn hắn nhìn sang.

Cảnh bọn hắn nhìn thấy chính là con cựu cô kia đang vung đuôi quật đến, thiên

địa biến đổi chỉ trong nháy mắt, khiến bọn hắn sợ hãi đến hồn phi phách tán.

Hướng Lan huyên khẩn cấp thi pháp bảo vệ Dữu Khánh, một thanh nhắc hắn

lên lao vuốt ra ngoài, khẩn cấp chạy nạn, nàng không quan tâm nổi đến những

người khác. Thực sự là thanh thế đòn tấn công của con cựu cô kia quá kinh

khủng, còn chưa biết có thể bảo vệ được mình hay không, càng không cần phải

nói đến việc phân tán lực lượng đi bảo vệ người khác. Lão thất

Dữu Khánh kêu lên sợ hãi. Có thể tưởng tượng được Nam Trúc và A-Lang đại

cô sợ hãi thế nào, A-Lang đại cô cũng khẩn cấp bỏ chạy. May mà trước khi đi

bà ta đưa tay tóm lấy Nam Trúc kéo đi theo. May mắn thay, mục tiêu tấn công

của cự côn không phải là bọn hắn mà là hai người đang đánh nhau. Phổ Nhạ và

Văn Khúc, nhưng dư âm đòn đánh vẫn khiến cho cây đại thụ mà bọn hắn ẩn nấp

bị ép thành bột mịn. Phổ Nhạ và Văn Khúc làm gì còn tâm tư đánh nhau?

Cả hai dùng hết toàn bộ tu vi để nhanh chóng trốn tránh. Nam Trúc chỉ nghe

thấy một tiếng động đinh tai nhức óc, sau đó liền mất đi chi giác, không biết gì

nữa, ý nghĩ duy nhất trước khi hôn mê đó là hối hận không nên cùng đi theo tới

đây. Đến khi gã mở mắt tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía ánh sáng, phát hiện hình

như mình đang ở trong một cái hang động. Cảm thấy tinh khí thần của mình có

phần suy yếu, tay phải tự hồ đang cầm thứ gì đó, gã dơ lên nhìn, thì ra là chiếc

hát hổ lô.

Một tay kia sờ sờ trên người mình, phát hiện thân trên của mình tựa như không

mặc áo và dường như còn gầy đi rất nhiều. À, sao mình lại gầy đi rồi chứ? Gá

bất chật ngồi dậy, mới phát hiện nửa chiếc áo mình mặc đã mất, nửa đoạn trên

đã không còn, nửa đoạn dưới có thắt lưng cột lại, trông khá buồn cười, gá lập

tức gọi to, lão thập ngũ. Theo gã thấy, cũng chỉ có người của mình mới có thể

nghĩ đến việc cứu mình tại thời khắc màu chốt.

Một giọng nói già nua yếu ớt vang lên ở bên cạnh, đừng có lão thập ngũ, lão

thập bát làm gì, ở đây không có ai khác ngoài người và ta. Giọng nói nghe có vẻ

quen tai, Nam chúc quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một lão già luộng thuộng

đang ngồi dựa vào vách đá bên cạnh. Sau khi quen với bóng tối và nhìn kỹ hơn,

gã nhận ra đó không phải là ai khác, chính là Văn Khúc. Chỉ là vào lúc này, Văn

Khúc đã không còn bộ dạng tự do phóng đãng nữa, tóc ngổn ngang.

Quần áo dẫy những lỗ thủng do cháy xém. Đế giày cũng bị cháy, một bên chân

còn lộ ra ngón cái, trên người có vết máu, sắc mặt vàng như nến, rất khó nhìn,

trông có vẻ rất suy yếu. Nam Trúc lập tức chống tay xuống đất để đứng lên,

nhưng phát hiện tay trái có phần vô lực, thân thể yếu ớt, phải ruôn giày một lúc

mới ổn định được, vòng eo cũng trở nên. Gầy đi, vừa đứng lên thắt lưng và nửa

phần áo còn lại liền rơi xuống đất, và vả mấy thứ treo ở trên người như là kiếm.

Lúc này Gã cũng không quan tâm đến những vật ngoài thân này nữa, nắm lấy

lương quần vừa dớt xuống, quỳ một chân xuống trước mặt Văn Khúc, kinh ngạc

hỏi, Văn Lão, người bị gì vậy? Văn Khúc còn có thể bị gì, bị dư âm đòn tấn

công của con cá lớn đó làm bị thương? Nam béo, mạng của Lão Phu e rằng

không còn bao lâu nữa. Chết ở trong tay Văn Côn thì thôi, nhưng giờ lại chết

bởi một con cá, chuyện gì vậy chứ?

Nam Trúc nhớ lại cảnh tượng thiên địa sắc biến dưới đòn tấn công của con cá

lớn đó, quả thực rất đáng sợ. Gá vội Trần An ông ta, tiền bối nói quá lời, với tu

vi của tiền bối, đó chỉ là tổn thương nhỏ không đáng kể. Văn khúc hơi hất cằm,

ra hiệu về phía hát hổ lô trên tay Gá, hỏi, quả hổ lô này rốt cuộc là bảo bối gì

mà khiến người đến lúc ngất đi vẫn nhất quyết ôm chặt lấy nó không buông.

Văn Khúc liếc mắt khinh bỉ, không phải nó vẫn còn ở trên tay người sao? Nam

Trúc bối rối gãi đầu, gã quay nhìn nhìn cánh tay gầy đi của mình, lẩm bẩm với

vẻ có chút quá lạ, gầy đi rồi. Văn Khúc, Nam béo, nể tình ta nhặt xác cứu người

một mạng, về sau nhớ chọn cho ta một nơi phong thủy bảo địa nhé. Ôi, không

nói điểm xấu. À, là tiền bối đã cứu ta ưu. Ở đây còn có người khác sao? Nam

Trúc nhìn xung quanh.

Bất kể chuyện gì đã xảy ra, Gã vẫn bỏ hồ lô xuống, chắp tay biểu thị đã đắc tội,

sau đó đích thân kiểm tra tình trạng bị thương cho Văn Khúc. Không xem

không sao, sau khi kiểm tra xong sắc mặt Gã lập tức trở nên nghiêm trọng, mới

nhận ra lời Văn Khúc nói không phải giả. Thương thế quả thực rất nặng, sinh

mạng đã đến cuối đường, chỉ sợ không chịu được bao lâu, nếu không phải có

một thân tu vi niếu giữ, e rằng đã chết lâu rồi. Nói đi cũng phải nói lại, nam béo,

nếu ta chết đi…

chỉ sợ người cũng không sống được. Hà, xin tiền bối chỉ giáo cho. Ta bị chọng

thương, không dám để cho người ta phát hiện được, nên ta đã mang theo người

bay đi rất xa, nếu ta chết đi. Người cảm thấy với tu vi của người vào khoảng

cách xa như vậy, người còn có thể có cơ hội tránh khỏi tay mắt nơi đây để sống

sót và gặp lại lão thập ngũ của người sao. Nam chúc cao mày, phát hiện đây quả

thực là một vấn đề lớn. Cho nên, nếu người có chút lương tâm, biết chi ân báo

đáp.

Và cũng là để cứu mình, nói nhiều như vậy, người hiểu ý ta chứ. Tiền bối yên

tâm, ta sẽ nỗ lực hết sức. Nhưng mà, ngài quả thực bị thương quá nặng, ta

không dám đảm bảo. Nam béo, nói như vậy không có ý nghĩa gì. Trong lúc tình

cờ ta phát hiện người ở nơi sơn giã, lúc ta nhặt người lên, người gần như đã tắt

thở, một nửa cơ thể gần như không còn, còn tay trái thì mất cho đến tận bả vai.

Kết quả, người nằm ở đây 5 ngày.

không chỉ khỏi hẳn vết thương, ngay cả cánh tay cũng mọc ra lại, chút tổn

thương này của ta”, ngươi lại nói ngươi không dám đảm bảo. Nam trúc lập tức

dơ tay trái mình lên, nhìn xem, cuối cùng Gã đã hiểu được vì sao mình lại gầy

đi nhiều như vậy. Mình đã hôn mê 5 ngày rồi sao? Gã đại khái biết rõ nguyên

nhân vì sao gãy lại tái sinh, nhưng hiện tại không phải là lúc để giải thích điều

này. Gã lập tức xoay người vạch mở đống đồ treo ở trên thắt lưng lúc nãy bị rơi

trên mặt đất.

44:58

Sau khi lôi ra một quả kim châu, gã thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại kéo ra một

cái bình thuốc. Khi mở ra, một mùi thơm thấm vào gan ruột lập tức lan ra, chính

là mật ong lấy ra từ bách hoa tiên phủ, gã không nói gì. Trực tiếp chọc ngón tay

vào trong môi ra một cục lớn, đưa đến bên miệng văn khúc, tiền bối, nhanh ăn

vào đi.