Bán Tiên

Chương 1444: Tức giận (2)




ầm ầm ầm, bên trong lồng sắt vang lên những tiếng nổ rất lớn, khiến người trên

mặt đất có cảm giác chấn động đinh tai nhức óc. Phổ nhã rốc sức nắm giữ sợi

thiết liên, cất tiếng cười nhạt nói, cũng chỉ như thế mà thôi. Người không có khả

năng dễ dàng giết chết A Bồng, quả nhiên là cố ý mua mép lửa bịp, cao thủ thực

sự chính là tên mập kia. Đám người Dữu Khánh ngước nhìn trên cao, không

quan tâm đến cơn gió mạnh dường như sắp nhổ bật gốc cây đại thụ mà bọn hắn

đang ẩn nấp.

Tất cả đều há miệng nhìn chân chối, lẽ nào văn khúc lại bị kiềm chế như vậy

sao? Nghe lời nói đó, ra đầu Nam Trúc có chút tê dại. Dùng miệng lưỡi lửa bịp

là phải trả giá. Phổ nhã hét lớn đồng thời phóng vút lên cao, thanh thế do hình

thể tạo ra gây nên âm thanh ẩm ẩm như sấm sét vang dền. Tay như cầm một con

rắn xích đỏ giực, cầm một đoạn đuôi xích làm roi, nện mạnh vào chiếc lồng sắt

trong không trung.

đã từng bị giam trong lồng và trải nghiệm cảm giác bị đại bồng nện vào lồng,

Nam Chúc biết rõ cảm giác tiếp theo sẽ như thế nào, huống chi lúc này lại là do

loại cao thủ như phổ nhã ra tay. Phá! Một tiếng gầm to như xét đánh, có cảm

giác thiên địa phải chấn động, âm thanh uy nghiêm chấn động lòng người. Từ

trên lồng sắt đỏ rực bắn ra một đám lửa lớn, nói một cách chính xác là bắn vỡ ra

một cái lỗ thùng. Một đoạn sức sắt đã bị mạnh mẽ phá đất. Bên trong lỗ thùng,

Một bóng người đứng sừng sững ở đó, chính là Văn Khúc, quần áo phần phật

tung bay, những lỗ thùng cháy xém hiện rõ khắp nơi. Ngay cả những sợi tóc

ngổn ngang rõ ràng cũng có dấu vết bị cháy xém, không biết vừa rồi ông ta gặp

phải chuyện gì ở bên trong, đáy giày vẫn còn bốc khói. Phá thiên cương của

Văn Khúc thực là mạnh mẽ, đúng là Văn Khúc. Hướng lan huyên ngước nhìn

trên cao, miệng lẩm bẩm. Phổ Nhạ đang vung roi đập tới trợn tròn con mắt, rõ

ràng kinh ngạc.

nhưng tay vẫn không dừng đòn tấn công. Vẻ phóng đãng trên người văn khúc

dường như cũng bị đốt sạch, thay vào đó chính là sự tức giận đầy sát khí. Đây là

bộ dạng một ông giả củng nộ. Ông ta dơ tay chục lấy đầu đứt của sợi thiết liên

đỏ giực, bay ra ngoài, mạnh mẽ bứt đứt một đoạn thiết liên, vung lên cao múa

như mưa roi, đối đầu cứng chọi cứng với một roi đang vù tới. Ẩm, một tiếng nổ

vang kinh thiên động địa, vô số đống lửa bắn ra.

Cảnh tượng cuối cùng mấy người dữ khánh nhìn thấy rõ là thiết liên trong tay

văn khúc bị đánh bay, sau đó bọn hắn không thể nhìn rõ được gì. Mọi thứ bay tứ

tung trước mặt bọn hắn, gần như toàn bộ thảm thực vật trong vòng bán kính

mấy dạm đều bị dư âm tranh đấu nhổ tận gốc, tan ác như cảnh khô gỗ mục. Cây

đại thụ mà bọn hắn ẩn nấp được hướng lan huyên thi pháp nỗ lực bảo vệ, tuy

cảnh lá dung chuyển kịch liệt nhưng không có vứt bỏ bọn hắn mà đi. A-Lang

Đại Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng.

trong mắt khó thể che giấu được sự kinh ngạc, tựa hồ đã nhận ra điều gì đó. Các

loài chim thú ở xa bỏ chạy tư tán. Những cự nhân vừa mới bỏ ra khỏi cự linh

động cố gắng bám vào mặt đất nhưng vẫn không thể giữ vững vị trí, bị thổi bay

đi như lá cây. Có kẻ không may, trực tiếp nện thẳng vào ngọn núi kim loại bao

phủ cự linh động, và chạm khiến họ phải đầu u máu chảy. Đám nhục xí tứ cước

xà bay đầy trên bầu trời bị dọn dẹp sạch sẽ, kể cả con đang quắp lấy mông phá.

một tiếng bò kêu nặng nề nghe buồn thảm đến đau lòng từ phía trời xa vọng

đến, vang vọng khắp thiên địa. Ở trên thân cây lắc lư, đám người Dữu Khánh

quay nhìn tới, nhìn thấy con cá khổng lồ bay lượn tự do trong thiên địa kia đang

lắc đầu vẫy đuôi bơi tới, dường như bị động tĩnh đánh nhau quá lớn kéo trở lại.

Một bên là con cá lớn quay trở lại, một bên là tiếng đánh nhau ẩm ẩm liên tiếp

không ngừng khiến bọn hắn phải quay đầu nhìn.

Đoạn xích sắt rời khỏi tay Văn Khúc không hoàn toàn bay đi mà cuốn lấy sợi

xích sắt do phổ nhã quất ra, rồi xoay vòng vòng trượt xuống theo hình soắn ốc,

giống như cánh quạt quay, bắn ra những tia lửa huyến lệ, ép xuống phổ nhã ở

cuối sợi xích. Văn Khúc bay tới điểm chân lên, nương theo cánh quạt đó cùng

ép xuống. Trên sợi thiết liên dài đỏ rực, một đoạn thiết liên đã mờ tối đi, hai loại

màu sắc đan sen vào nhau. Phổ nhã dung lắc giây xích trong tay, đầu mút giây

xích lập tức.

Công ngược lại tấn công như đuôi bò cạp, Văn Khúc tung cước đá ra, một đầu

sợi xích sắt như cánh quạt hất lên, ầm ầm va chạm với đuôi bò cạp đang lao

đến, ánh lửa bắn tung tuế, vô số đốm lửa bùng ra như sóng khí súng kích. Ngay

sau khi dùng đòn này để giảm bớt lực, Văn Khúc dơ tay cách không đánh ra

một trường, dễ dàng đẩy lui đà tấn công chưa dứt của đuôi bò cạp. Đồng thời

bàn chân đẩy đoạn thiết liên do mình điều khiển tiếp tục quay tròn như cánh

quạt, tiếp tục ép tới.

Phổ Nhạ đương nhiên sẽ không dừng tay, cô ta phớt tay dùng lên, hai đầu dây

xích cùng bắn ra. Một đầu giống như đuôi bò cạp, một đầu giống như độc xà,

một quất một đâm, tổ chức tấn công liên miên và cuồng bạo. Đôi chân văn khúc

đá trái đá phải, dây xích dưới chân luân phiên xoay đầu bay lên, dùng phương

pháp y như lúc trước để đối phó đòn tấn công của Phổ Nhạ. Dùng tu vi yếu hơn

của mình để một mực cường thế áp sát Phổ Nhạ, yếu nhưng không trốn, lấy yếu

đối đầu trực diện với mạnh.

Đám người Dữu Khánh ngây người nhìn sự dũng mãnh của ông ta, tâm thần

chấn động. Những làn sóng sung kích cuốn theo giày đạc đốm lửa liên tục cuốn

cuốn quét qua bọn hắn trong tiếng nổ vang ẩm ẩm kinh thiên động địa. Dừng

cây xung quanh đã hoàn toàn bị xóa bỏ, chỉ còn lại duy nhất cây đại thụ mà bọn

hắn ẩn nấp. Cực kỳ dễ thấy và cũng có vẻ rất bất thường, chỉ là không có ai bận

tâm đến bọn hắn mà thôi. Cây đại thụ giống như đang ở trong cơn cùng phong

phần phật, bóng của bọn hắn ẩn ẩn hiện hiện ở trong đó.

Mấy người Dữu Khánh biết rõ, nếu không phải có hướng lan huyên chấn thủ ở

đây, bọn Hắn sẽ không có tư cách để theo dõi chặn chiến ở cấp bậc như thế này

với khoảng cách gần như vậy, bởi vì bọn Hắn không chịu nổi tàn dư cuộc chiến.

Phổ Nhạ thấy Tu Vi của mình rõ ràng mạnh hơn đối phương nhưng trong lúc

nhất thời lại không làm gì được văn khúc, tự nhiên sẽ không như khúc gỗ cứ

đâm đầu vào. Nhìn thấy lão nhân kia đã tới gần, vẻ mặt cô ta lạnh lùng nghiêm

nghị, đột nhiên dung lắc thiết liên vùng lên.

kèm theo cả văn khúc bám trên đó đồng thời nện mạnh xuống mặt đất. Văn

khúc tựa như đã có đoán trước, ông ta đột nhiên bay vuốt lên, một tay túng lấy

đoạn thiết liên kia, rút ra, xoay người vùng đoạn thiết liên đập mạnh vào sợi

xích sắt đang nện xuống đất. Ẩm, một tiếng nổ chấn động dường như có thể

khiến người ta mất đi thính giác vang lên. Thiết liên của phổ nhã quật lên mặt

đất, khiến cho đất đá bay tư tung, mặt đất bị quật nớt ra một cái vực sâu.

một đầu dây xích quật lên trên ngọn núi kim loại bao phủ cự linh động. Ngọn

núi kim loại không hề bị hại, nhưng âm thanh chấn động vang vọng lại khiến

cho mặt nước trong hàng động này lên như rang động, và còn xuất hiện hiện

tượng hóa khí. Âm thanh lúc trước cho dù có lớn đến đâu cũng không ảnh

hưởng gì đến con cá lớn đang trôi nổi gần đó, nhưng khi cự linh động bị tấn

công, trên đầu con cá lớn đột nhiên như được thắp sáng lên hai, hàng đen lồng,

đó là con mắt, hai hàng mắt từ lớn đến nhỏ.

phát ra âm thanh vo vo không ngừng, liên tiếp mở ra. Con mắt to thì lớn như

ngọn núi, con mắt nhỏ thì chỉ lớn cỡ nắm tay, màu sắc của mắt không giống

nhau, đủ các màu đỏ vàng lục làm gì gì đó. Ánh mắt lớp lánh đó tựa như có thể

nhếp tâm hồn người, có thể nhận ra được nó đang theo dõi trận chiến bên dưới.

Hai người đang đánh nhau không rảnh bận tâm đến những điều đó. Khi thiết

liên của Phổ Nhạ vừa mới đập chúng mặt đất thì thiết liên của văn khúc liền nện

lên trên thiết liên của cô ta.

thận thế tăng thêm lực tác động lên sợi xích sắt của cô ta. Hộ khẩu của Phổ Nhạ

lập tức bị nứt ra, chảy máu, không còn có thể nắm thiết liên ở trong tay, để nó

tuột tay rơi xuống. Cô ta tức giận, không buông tha cho Văn Khúc, tung cước

đá tới, dẫm lên mặt đất nứt này chấn động ẩm ẩm. Một cước này hạ xuống, cô

ta liền biết mình không đá chúng, cùng lúc đó, một linh cảm chẳng lành đột

nhiên hiện lên.