Bán Tiên

Chương 1440: Cự Linh động (1)




Kha mật cúi người hỏi Kiều Hạp, bây giờ đã có thể thành thật nói chuyện được

chưa? Trong mắt Kiều Hạp lóé lên một tia Kiều Hận, nhưng chỉ thoáng qua rồi

rất nhanh biến mất, gật đầu. Kha mật quay đầu nhìn mông phá quỷ ở bên cạnh,

hai người các người, ai không muốn khai. Gương mặt mông phá càng cứng,

trong lúc còn đang do dự, khà mật lại đột nhiên xuất thủ, một ngón tay điểm cho

mông phá hôn mê bất tỉnh, coi như đã tỏ thái độ. Lão ta quay sang nói với Kiều

Hạp, người nói trước đi.

Người hãy giải thích cho Thượng Tiên nghe chứa. Hai người các người tốt nhất

phải nói cho giống nhau. Cảnh cáo song lão ta bước tránh sang một bên, để cho

y có thể đối diện với Vân Côn. Cứu hạp hít sâu một hơi, sau đó trả lời với giọng

nặng nề, Minh Tăng không có thực lực trực diện đối đầu với Thượng Tiên. Các

đời Minh Tăng của tảo Trần Tự có một bí pháp truyền thừa, khi bị tấn công thì

có thể dùng Minh làm điểm truyền tiếp lực lượng. Có thể tá lực đà lực, khi gặp

phải người có tu vi hơn xa mình.

họ cũng có thể hù dọa đối phương một cái. Tảo trần tự rất ít khi nhúng tay vào

chuyện thế tục, và cũng hiếm kết thù kết oán với người khác. Cũng không có

nhiều người có thực lực để khiến cho họ phải vận dụng đến thuật này, cho nên

người ngoài không có nhiều người biết về bí pháp truyền thừa này. Nói đến đây,

y hơi cúi đầu, y biết rõ, khi mình nói ra điều này, uy tín của mình trong đám

người kia đã trực tiếp bị hủy hoại. Tất nhiên,

Lúc này rất nhiều người cũng đã hiểu được sự thật về về khả năng phòng ngữ

cao nhất trong truyền thuyết của Minh Tăng là như thế nào. Vân Côn chầm

ngâm rồi đột nhiên lên tiếng, theo như lời người nói, có được bí pháp này hộ

thể, chẳng phải là người có thực lực mạnh mẽ đến đâu gặp phải hắn cũng không

thể làm gì được hắn. Cưu Hạp trả lời, cũng không phải như thế, thuật pháp đó

nhìn như rất cường đại, nhưng chỉ có thể lừa gạt người không biết. Phương pháp

tá lực đà lực đó của hắn cần phải có một quá trình truyền đổi.

Kỳ thực phá giải rất đơn giản. Một khi đối thủ phát động tấn công liên tục, thuật

pháp của hắn sẽ không vận chuyển kịp, thuật pháp của hắn sẽ tự bị phá. Thì ra

là thế. Vân Côn nói lời này với vẻ nghiến răng nghiến lợi, biết mình thực sự đã

bị lừa gạt. Nếu không phải mình nhận ra được không thích hợp, e rằng sẽ một

mực bị lừa gạt, làm sao có thể như thế, nghĩ tới liền tức giận. Sau, khi cời bỏ

được bí ẩn này, Im Hơ Hồ nhận ra được một vấn đề, ít nhất có một điểm là

Không biết chắc người khác ra sao, nhưng tên thám hoa làng kia lúc đó hẳn là

đang tung hỏa mù. Kỳ thực Hắn không có bản lĩnh thật sự nào, rõ ràng là đánh

không lại Y nên chạy trốn, vậy mà con nói bỏ qua cho mình, thực là đáng ghét.

Nhưng lúc đó, lá gan tên thám hoa làng kia quả thực đủ lớn, khiến cho Y bị lừa

gạt mơ mơ hồ hồ, nhớ tới phong thái điểm tĩnh của Hắn, Y không khỏi nhến

răng nặn ra mấy chữ, cầu thám hoa. Tuy nhiên,

Những y hoặc luôn quanh quần trong đầu y vẫn chưa được cởi ra, những dấu

hiệu có liên quan đến các tiên phủ khác trên người đám gia hỏa kia là đến từ

đâu. Việc tên Nam béo kia dễ dàng giết chết A bồng không thể giả được. Đã

biết thân phận vân côn của y còn dám tắt tai y sao? Nghĩ đến đây, y hỏi tiếp,

linh thể vừa rồi là của người nào? Cứ hạp suy nghĩ một chút, đáp, dám hỏi

Thượng Tiên, chỉ có người đã tắm tửa thiên tuyền của chứ yêu chi cảnh mới có

linh thể như vậy sao?

Vân Côn, theo bản tọa biết thì đúng là như thế. Mặc dù còn có những cách thức

khác để xuất khiếu, nhưng nguyên thần xuất khiếu dựa trên tu vi thuật pháp sẽ

không có bạch quang như vậy. Người có thể tu luyện đến cảnh giới nguyên thần

xuất khiếu không cần phải dùng thủ đoạn lén lút và bì ồi đó để ám sát bản tọa.

Cửu hạp khẽ gật đầu, tiếng kêu thảm khi bị thượng tiên quất cho một doi kia

nghe như là giọng đàn ông. Mặc dù ta không thể chắc chắn đó là ai, nhưng

trong số những người tới đây,

chỉ có ô ô và hướng lan huyên từng tiến vào chư yêu chi cảnh. Nếu như đã đánh

mất tôn nghiêm cuối đầu công khai, Y không còn có gánh nặng tâm lý gì nữa,

sống sót trở thành yêu tiên hàng đầu. Núi xanh còn đó không sợ thiếu củi đốt, Y

thành thật kể ra tình hình biết được khi chư yêu chi cảnh mở ra. Những người

khác đang quý vốn không biết chuyện, sau lần này coi như đã có thêm kiến

thức, ngay cả là kha mật cũng ngây người lắng nghe. Sau khi nghe kể xong,

Văn Côn dơ một ngón tay vuốt qua bộ riê chữ bát dài của mình, chầm tư hỏi.

Ban đầu tên Thám Hoa Lang đó cũng có dinh dáng đến việc chữ yêu chi cảnh

mở ra, nhưng sau khi mở ra thì hắn không có đi vào đúng không? Cửu hạp vốn

là như vậy, nhưng bây giờ xem ra, cũng chưa chắc đúng. Nếu vừa rồi là linh thể

của Ô Ô, chứng tỏ Ô Ô và hướng Lan Huyên đã nói dối, che giấu sự thật bên

trong chữ yêu chi cảnh. Như vậy, cũng không thể chắc chắn được Thám Hoa

Lang có đi vào hay không?

và cũng không dễ kết luận linh thể vừa rồi là ai. Nếu linh thể vừa rồi là thiên vũ

trốn ra chư yêu chi cảnh, thì chính là thiên vũ đoạt xá nhục thân của ai đó để trả

trộn vào đây, khi đó lời ô ô và hướng lan huyên nói có thể không sai. Nhưng

nếu thực sự là thiên vũ phụ thân ai đó không biết, trong tình huống không có ai

hỗ trợ, chỉ dựa vào năng lực một mình, liệu hắn có thể đoạt xá chi mỹ nương

nương để đến gần bên người thượng tiên không?

khả năng ô ô và hướng lan huyên nói dối là rất lớn. Văn Côn suy nghĩ một hồi

lâu, rồi chật nói với Kha Mật, hỏi xem người kia đi. Vì vậy Kha Mật đánh thức

mông phá tỉnh dậy. Mông phá cũng đối mặt với hiện thực, tìm cách sống sót

trước đã, ông ta nói ra tình huống liên quan, không khác lắm với những gì Kiều

Hạp đã nói. Thông tin hai người nói ra đã đủ để Văn Côn tiêu hóa một hồi, y

cũng không để cho mọi người một mực quỳ ở đây. Và cũng không có tàn nhẫn

ra tay hạ sát thủ.

Y nói với Phổ Nhạ, đưa bọn họ đến Cự Linh động, để bọn họ đi qua Cự Linh

động một chuyến. Nếu là trước đây, đám người đang quỳ có thể sẽ không biết

điều này có ý nghĩa gì, bây giờ bọn họ từng đã bắt xử và thẩm vấn Cự nhân. Tự

nhiên biết rõ đi qua Cự Linh cùng một chuyến có ý nghĩa gì, đây là muốn biến

bọn họ thành Cự nhân. Mọi người đều khó thể chấp nhận được việc này, tất cả

đều hoảng sợ nhưng không có tư cách phản kháng. Cửu Hạp Kinh Hãi nói,

Thượng Tiên

Chúng ta nguyện ra sức vì Thượng Tiên, Cầu Xin Thượng Tiên bỏ qua cho

chúng ta. Cầu Xin Thượng Tiên bỏ qua cho những tiếng Cầu Xin Thương Sót

liên tục vang lên không ngừng. Văn Côn Đạm Mạc nói, Để các người đi qua Cự

Linh Động chính là muốn bỏ qua cho các người. Sau khi đi qua Cự Linh Động,

người đi da thân cao thể lớn, không dễ dàng chạy trốn ẩn nấp, vậy mới có thể

chứng tỏ lòng trung thành của các người. Chỉ cần các người thành tâm phục vụ.

Bản tọa cũng có thể để cho các người được trở về hình dạng bình thường như

mong muốn. Nghe được lời này, mọi người càng thêm hoảng sợ, không ai là

người mới đi vào, đều biết rõ việc biến nhỏ đó là thế nào, đơn giản là ngâm

mình trong nhân tuyền, như vậy khi đi ra, tu vì mất hết. Tuy nhiên, bất kể bọn

họ có vaccine như thế nào cũng vô ích, đều là thịt cá trên thớt gỗ, phó mặc cho

người ta xử lý mà thôi, tất cả đều bị cưỡng bức đưa đi.

Nếu không phải vì chưa biết về sau còn có điều gì cần hỏi họ hay không, Van

Kôn chưa chắc đã thà mạng cho họ. Kha mật và lê hoa ở bên cạnh nâm nớp lo

sợ một lúc, khi thấy mình không bị đưa đến cự linh động thì mới thở vào nhẹ

nhóm. Thấy phổ nhạ đã rời đi, Kha mật xoay truyền trong mắt, lập tức lại chủ

động xin lệnh Van Kôn, muốn tiếp tục lùng bắt những con cá lọt lưới. Kế hoạch

của lão ta là, ngoại trừ Tổ chức Lượng lớn nhân thủ lục xóa phạm vi lớn già.

còn phải truyền xuống cho người bên dưới ghi nhớ dưới dấu hiệu chỉ đường của

mấy nhà mà bọn họ đã nắm giữ được xuống, khi nhìn thấy thì lập tức lần theo

ký hiệu để truy lùng. Văn Côn đồng ý và giao việc này cho Kha Mật đứng ra

thực hiện, Kha Mật vui vẻ nhận lệnh. Lão ta rất hưng phấn khi nắm giữ được

Đại quyền Điều Động lượng Lớn nhân thủ, bởi vì đây là một khởi đầu tốt. Để

báo đáp ơn, Kha Mật trước tiên nói Lê Hoa theo rời khỏi đỉnh Thạch Chụ, sau

đó thấp dọng hỏi Văn Côn, dám hỏi Thượng Tiên.

Ngày cảm thấy sắc đẹp của lê hoa này như thế nào?

Các bạn đang nghe chuyện bán tiên của tác giả Dược Thiên Sầu tại thư viện

Sách nói miễn phí, chuyện Đọc Việt.com.

Khi những lời này được nói ra, Vân Côn liền bị làm cho bối rối, y tưởng rằng

mình hiểu sai y tứ, phụ nhân của mình vừa mới chết, không thể như vậy chứ. Vì

vậy y hỏi lại, người nói cái gì? Khi đã dám liều lĩnh thì Kha Mật không sợ gì cả,

nhưng lão ta vẫn đổi cách nói, nữ nhân nhân gian và nữ nhân trong cửa linh phủ

này có sự khác biệt rất lớn. Lần này thì Vân Côn đã hiểu, ngay cả lông mày

cũng nhứng lên, vẻ mặt có chút đặc sắc, ý thức được quả nhiên là như thế.

Phu nhân của mình vừa mới chết. Tên khốn kiếp này lại giới thiệu một nữ nhân

khác cho Y, thật đúng là Candam A. Nhưng Y quả thực cũng bị kha mật gãi vào

chỗ ngứa. Chính là câu nói kia, nữ nhân nhân gian không giống nữ nhân trong

cự linh phủ, trong nhái mắt liền khiến Y trong lòng giao động. Y vô thức nhớ lại

hình dáng của Lê Hoa, lúc trước Y không quá để ý, dự định lần sau gặp lại sẽ

nhìn kỹ hơn. Tuy vậy, phản ứng bản năng của Y vẫn là đề phòng.

có âm mưu gì trong đó hay không chứ? Y lập tức hỏi, người muốn làm gì? Kha

mặt mặt không đổi sắc mà giải thích, tại nhân gian, lê hoa được người ta gọi là

lê hoa nương nương. Cách sương hô nương nương này đột nhiên khiến lòng nhỏ

chật liên tưởng tới, điều này là trùng hợp sao? Lão ta dám nói như vậy, đúng là

không sợ hãi, lão thuộc về loại người thích nhìn vào bản chất của vấn đề, trong

lời nói và việc làm không có quá nhiều kiên kỳ. Theo lão ta thấy,

01:06:40

bị chặn miệng, đôi mắt lòng hành vân đỏ lên, người đi ra chứ yêu chi cảnh

không nói lời thành thật, điều này càng khẳng định suy đoán của gã, cái chết

của mẫu thân không đơn giản như vậy. Thầy gã có vẻ vẫn còn hùng hổ muốn

sông lên, hai người hoàng, phượng nhanh chóng kéo gã xa ra thì thầm cảnh báo,

người muốn biết rõ sự thật hay là muốn nằm lại nơi này. Phía bên ô ô, Minh

Tăng đặt một bàn tay ấn lên đầu gã, nhắm mắt lại không nói gì.

không biết là đang cảm ứng điều gì đó hay là đang thi pháp chữa trị. Dữu

Khánh đến bên cạnh hướng Lan huyên, nhỏ rộng hỏi, trước khi đi, Ô Ô đã hẹn

sẽ gặp mặt chúng ta tại địa điểm vân Côn động thủ với người lúc trước. Linh thể

của hắn làm sao có thể biết được chúng ta ở đây, còn trực tiếp đi thẳng tới.

Hướng Lan huyên khẽ lắc đầu, nói với sự không chắc chắn, Linh thể có thể cảm

ứng được tung tích của bản tôn trang. Dữu Khánh bày tỏ nghi ngờ, giả tiên có

cảm ứng được không?

Hình như không có, điều này càng khiến cho hai người cảm thấy nghi hoặc.

Một lúc sau, Long Hành Vân đi tới, mời Giữ Khánh đi nơi khác nói chuyện, lúc

này Gã đã tỉnh táo lại, nhận ra được sự lỗ mãng của mình vừa rồi. Đồng thời

nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn không cam lòng, Gã chuyển mục tiêu

tới Giữ Khánh. Sau khi gọi Giữ Khánh sang một bên, Gã nhỏ rõng hỏi, Giữ

Huyên, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi thật sự chưa từng tiến vào chữ yêu chi

cảnh sao.

Vẫn là lý lẽ kia, nếu như hướng Lan huyên và Ô Ô đã nói dối, vậy thì có khả

năng việc thám hoa lang chưa đi vào chứ yêu chi cảnh cũng là giả. Dữu Khánh

thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của loại người này, hắn rất muốn hỏi gã,

hiện tại người lấy sức lực ở đâu ra để yêu cầu lão tử nói rõ ngọn nguồn, số vũ,

bị bắt, Ô Ô trở nên ngơ ngác, ở đây người không còn chỗ dựa nào nữa, người

cho rằng người không thể trêu vào hướng Lan huyên thì có thể chọc được ta

sao?

Nếu Minh Tăng đã đứng ra bảo vệ gã, hắn cũng phải cho chút thể diện, chỉ có

thể ứng phó. Ta nghe nói khi mọi người ra khỏi chư yêu chi cảnh thì mấy người

đinh giáp thanh đang trong trường ở lối ra, nếu ta đi vào, ta còn có thể ra ngoài

mà họ không biết sao. Câu trả lời này khiến Long Hành Vân trầm mặc, Dữu

Khánh vỗ vỗ vai gã rồi rời đi, hy vọng gã có thể tự giải quyết. Ngay vào lúc

này, Bách Lý Tâm đang nấp ở trên ngọn cây canh trường đột nhiên nhảy xuống,

Khẩn Trương kêu gọi mọi người.

Nghe vậy, đám người hướng lan huyên nhanh chóng bay lên nơi cao quan sát

xung quanh, quả nhiên nhìn thấy lượng lớn bóng đen đang bay đến nơi đây. Bọn

hắn tự nhiên không thể ngồi đợi bị phát hiện, Minh tăng tạm rừng chữ trị, cõng

ô ô lên, một nhóm người nhanh chóng chuyển đi nơi khác ẩn nấp. Thác nước

cao nghìn trượng, non xanh núi biếc, rừng cây rậm rạp, một bầy nhục xí tứ cước

xà quắp người bay qua. Mọi người nấp ở trên sườn một ngọn núi nhìn thấy rõ

những người bị chúng nó quắp đi.

Từ quần áo mặc trên người có thể nhận ra được hầu hết đều là người của ba đại

thế lực. Cưu hạp và mông phá cũng bị bắt. Hướng lan huyền vẻ mặt nghiêm

trọng, nàng không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ. Điều nàng quan tâm

chính là những người này có thể khai ra rất nhiều điều không nên nói, như vậy

sẽ đem tới cho bọn hắn những phiền phức không cần thiết. Dũ khánh nhìn

phương hướng di chuyển, hình như là được đưa đến từ phía lối ra tiên phủ. Đây

là muốn đưa đi đâu chứ? Không ai có thể trả lời vấn đề này.

và cũng không có ai dám xuất thủ, bởi vì phổ nhạ đích thân bay theo hộ tống

đội ngũ. Nỗ lực quan sát, không thấy có người của tam tiên bảo bị bắt, hướng

Lan huyền có ngón tay cách không búng ra, đành rớt đậu phộng trong tay Thanh

Nha. Ngóc ngóc ngón tay với Y. Thanh Nha đành phải đi chân chần chạy tới

nghe lệnh, hướng Lan huyền nhỏ dọng hỏi Y, người có chắc chắn đã đưa hoác

lãng đến đúng nơi rồi không? Sau khi bên này làm bộ làm tịch bắt được hoác

lãng và thẩm vấn một phen song.

Thanh Nha Liền Tuân theo ý của Hướng Lan Huyên, cùng với An Gi, Tô Thu

Tử và A Lang đại cô đồng thời đưa hoắc lãng đến chỗ người của Tam Tiên Bảo

ẩn nấp, dặn do phải canh chừng cẩn thận, nói rằng cần giữ gã lại để thẩm vấn kỹ

hơn, bọn họ có việc phải đi làm trước. Địa điểm được lựa chọn cũng rất có chú

ý, Hướng Lan Huyên tin rằng trong số người của Tam Tiên Bảo chắc chắn có kẻ

đã bị xúi rục. Tiến hành chia tác ra để bố trí là một mắt xích trong kế hoạch của

nàng.

Sau khi chia tách tách ra 5 người 1 nhóm, tất cả các địa điểm ẩn nấp đều do mấy

người hướng lan huyền bổ trí. Cho nên bọn họ biết rõ nơi ẩn nấp của từng nhóm

người, sau đó mấy người à lang đã cố tìm đến các địa điểm, ẩn nấp để thực hiện

truy ngược lại, tìm kiếm xung quanh nơi ẩn nấp xem có lưu lại dấu hiệu chỉ

đường gì đó hay không. Thanh nha nhỏ rõng cam đoan, chắc chắn đã đưa đến

đúng chỗ, sau khi xác định một lộ tuyến rồi mới đem người đưa đến nó.

Dữu Khánh ở bên cạnh nhìn đám người Long Hành Vân ở cách không xa, sau

đó quay đầu lại hạ thấp giọng nói, chỉ sợ phía bên Vân Côn không thể dễ dàng

tìm được. Hướng Lan Huyên, không thể dễ dàng tìm được mới tốt, tìm được

quá dễ dàng, tên ma đầu khà mật kia chưa chắc đã tin. Tìm được hay không

được, chúng ta đều không mất mát gì, đáng để đánh cực một phèn. Nhìn thấy

người của ba đại thế lực bị bắt nhiều như vậy, ta càng có lòng tin, không còn

được thế lực bên ngoài chống lưng.

để giữ được mạng sống, đừng mong đợi bọn họ sẽ giữ kín miệng như bừng”.

Thanh Ha nhốn vai, không cho rằng phí nhiều công phu làm như vậy sẽ có tác

dụng gì, nhưng cũng không có vấn đề gì với Y. Nhìn một đám quái vật giày đặc

bay đi mất, hướng lan huyên lại lướt đến bên cạnh Ô Ô đang ngơ ngơ ngác

ngác, nói với Minh Tăng, Đại Hòa Thượng, có thể Ô Ô biết đã xảy ra chuyện gì.

Y tứ trong lời này là muốn ông ta cứu gã tỉnh lại nhanh nhất có thể, Minh Tăng

đi về phía Ô Ô.

Đang định xuất thủ, trợt nghe Nam Trúc kinh ngạc nói, đó là Ông ta quay đầu

lại, mọi người cũng quay đầu nhìn tới, nhìn thấy phía xa trên bầu trời xuất hiện

một điểm đen. Điểm đen dần dần to lên, đó rõ ràng là một con cá lớn lắc đầu

vẫy đuôi bơi trong không trung. Con côn kia lại xuất hiện rồi. Sau khi con vật

khổng lồ đó tới gần bọn hán, nó không sông đến phía bên này, thân thể to lớn đi

ngang qua bên cạnh. Kéo theo một chận cùng phong làm cây cối gãy đổ.

tiếp tục bơi về phía trời xa, đó là phương hướng đám quái vật kia vừa mới bay

đi. Lão thập ngũ, nam trúc nhảy đến trước mặt dữ khánh, chỉ chỉ lên đỉnh đầu

với vẻ nô nóng. Người biết chuyện điều hiểu gã đang nói đến cây châm cải tóc,

thật không dễ mới nhìn thấy con cô này xuất hiện, nhưng cây định hồn châm

dùng để cố định nó lại không còn nữa. Dữ khánh chấn an gã, vân côn canh dữ

lối da, chuyện này thành công cũng không ra được. Hán quay lại dặn mọi người.

con cô này và đám người bị bắt đi hình như đến cùng một chỗ, các người chờ ở

đây để ta đi xem sao. Rồi quay người nói với A-Lang Đại cô, Đại cô, làm phiền

đưa ta đi một chuyến. Không phải coi người ta là tỏa kỵ, nhưng quả thực có một

người biết bay như vậy đưa đi làm việc đúng là thuận lợi hơn rất nhiều. Nam

Trúc nhìn theo con cô kia mấy lần, không biết vì nguyên nhân gì, gã mạnh mẽ

yêu cầu, ta cũng đi. Hướng lan huyền lóe lên, tay áo cuốn qua.

một lực lượng vô hình kéo Dữ Khánh cùng bay đi, không có mang theo Nam

Trúc. Hiển nhiên, hướng Lan Huynh cũng muốn đi xem có chuyện gì, cái quái

gì vậy. Nam Trúc và A Lang Đại Cô quay mặt nhìn nhau, cuối cùng trước sự

năn nỉ của Nam Trúc, A Lang Đại Cô đã kéo Nam Trúc cùng nhau bay đi.

Những người khác ở lại quay mặt nhìn nhau. Lần này Lâm Hành Vân ngược lại

không có khăng khăng đòi đi theo Dữ Khánh, mà ở lại bên cạnh Ô Ô.

Gã hy vọng Ôô có thể khỏe lại càng nhanh càng tốt để cho gã câu trả lời.