Bán Tiên

Chương 1438: Thuật pháp tự phá (2)




Kha mật cúi người hỏi Kiều Hạp, bây giờ đã có thể thành thật nói chuyện được

chưa? Trong mắt Kiều Hạp lóé lên một tia Kiều Hận, nhưng chỉ thoáng qua rồi

rất nhanh biến mất, gật đầu. Kha mật quay đầu nhìn mông phá quỷ ở bên cạnh,

hai người các người, ai không muốn khai. Gương mặt mông phá càng cứng,

trong lúc còn đang do dự, khà mật lại đột nhiên xuất thủ, một ngón tay điểm cho

mông phá hôn mê bất tỉnh, coi như đã tỏ thái độ. Lão ta quay sang nói với Kiều

Hạp, người nói trước đi.

Người hãy giải thích cho Thượng Tiên nghe chứa. Hai người các người tốt nhất

phải nói cho giống nhau. Cảnh cáo song lão ta bước tránh sang một bên, để cho

y có thể đối diện với Vân Côn. Cứu hạp hít sâu một hơi, sau đó trả lời với giọng

nặng nề, Minh Tăng không có thực lực trực diện đối đầu với Thượng Tiên. Các

đời Minh Tăng của tảo Trần Tự có một bí pháp truyền thừa, khi bị tấn công thì

có thể dùng Minh làm điểm truyền tiếp lực lượng. Có thể tá lực đà lực, khi gặp

phải người có tu vi hơn xa mình.

họ cũng có thể hù dọa đối phương một cái. Tảo trần tự rất ít khi nhúng tay vào

chuyện thế tục, và cũng hiếm kết thù kết oán với người khác. Cũng không có

nhiều người có thực lực để khiến cho họ phải vận dụng đến thuật này, cho nên

người ngoài không có nhiều người biết về bí pháp truyền thừa này. Nói đến đây,

y hơi cúi đầu, y biết rõ, khi mình nói ra điều này, uy tín của mình trong đám

người kia đã trực tiếp bị hủy hoại. Tất nhiên,

Lúc này rất nhiều người cũng đã hiểu được sự thật về về khả năng phòng ngữ

cao nhất trong truyền thuyết của Minh Tăng là như thế nào. Vân Côn chầm

ngâm rồi đột nhiên lên tiếng, theo như lời người nói, có được bí pháp này hộ

thể, chẳng phải là người có thực lực mạnh mẽ đến đâu gặp phải hắn cũng không

thể làm gì được hắn. Cưu Hạp trả lời, cũng không phải như thế, thuật pháp đó

nhìn như rất cường đại, nhưng chỉ có thể lừa gạt người không biết. Phương pháp

tá lực đà lực đó của hắn cần phải có một quá trình truyền đổi.

Kỳ thực phá giải rất đơn giản. Một khi đối thủ phát động tấn công liên tục, thuật

pháp của hắn sẽ không vận chuyển kịp, thuật pháp của hắn sẽ tự bị phá. Thì ra

là thế. Vân Côn nói lời này với vẻ nghiến răng nghiến lợi, biết mình thực sự đã

bị lừa gạt. Nếu không phải mình nhận ra được không thích hợp, e rằng sẽ một

mực bị lừa gạt, làm sao có thể như thế, nghĩ tới liền tức giận. Sau, khi cời bỏ

được bí ẩn này, Im Hơ Hồ nhận ra được một vấn đề, ít nhất có một điểm là

Không biết chắc người khác ra sao, nhưng tên thám hoa làng kia lúc đó hẳn là

đang tung hỏa mù. Kỳ thực Hắn không có bản lĩnh thật sự nào, rõ ràng là đánh

không lại Y nên chạy trốn, vậy mà con nói bỏ qua cho mình, thực là đáng ghét.

Nhưng lúc đó, lá gan tên thám hoa làng kia quả thực đủ lớn, khiến cho Y bị lừa

gạt mơ mơ hồ hồ, nhớ tới phong thái điểm tĩnh của Hắn, Y không khỏi nhến

răng nặn ra mấy chữ, cầu thám hoa. Tuy nhiên,

Những y hoặc luôn quanh quần trong đầu y vẫn chưa được cởi ra, những dấu

hiệu có liên quan đến các tiên phủ khác trên người đám gia hỏa kia là đến từ

đâu. Việc tên Nam béo kia dễ dàng giết chết A bồng không thể giả được. Đã

biết thân phận vân côn của y còn dám tắt tai y sao? Nghĩ đến đây, y hỏi tiếp,

linh thể vừa rồi là của người nào? Cứ hạp suy nghĩ một chút, đáp, dám hỏi

Thượng Tiên, chỉ có người đã tắm tửa thiên tuyền của chứ yêu chi cảnh mới có

linh thể như vậy sao?

Vân Côn, theo bản tọa biết thì đúng là như thế. Mặc dù còn có những cách thức

khác để xuất khiếu, nhưng nguyên thần xuất khiếu dựa trên tu vi thuật pháp sẽ

không có bạch quang như vậy. Người có thể tu luyện đến cảnh giới nguyên thần

xuất khiếu không cần phải dùng thủ đoạn lén lút và bì ồi đó để ám sát bản tọa.

Cửu hạp khẽ gật đầu, tiếng kêu thảm khi bị thượng tiên quất cho một doi kia

nghe như là giọng đàn ông. Mặc dù ta không thể chắc chắn đó là ai, nhưng

trong số những người tới đây,

chỉ có ô ô và hướng lan huyên từng tiến vào chư yêu chi cảnh. Nếu như đã đánh

mất tôn nghiêm cuối đầu công khai, Y không còn có gánh nặng tâm lý gì nữa,

sống sót trở thành yêu tiên hàng đầu. Núi xanh còn đó không sợ thiếu củi đốt, Y

thành thật kể ra tình hình biết được khi chư yêu chi cảnh mở ra. Những người

khác đang quý vốn không biết chuyện, sau lần này coi như đã có thêm kiến

thức, ngay cả là kha mật cũng ngây người lắng nghe. Sau khi nghe kể xong,

Văn Côn dơ một ngón tay vuốt qua bộ riê chữ bát dài của mình, chầm tư hỏi.

Ban đầu tên Thám Hoa Lang đó cũng có dinh dáng đến việc chữ yêu chi cảnh

mở ra, nhưng sau khi mở ra thì hắn không có đi vào đúng không? Cửu hạp vốn

là như vậy, nhưng bây giờ xem ra, cũng chưa chắc đúng. Nếu vừa rồi là linh thể

của Ô Ô, chứng tỏ Ô Ô và hướng Lan Huyên đã nói dối, che giấu sự thật bên

trong chữ yêu chi cảnh. Như vậy, cũng không thể chắc chắn được Thám Hoa

Lang có đi vào hay không?

và cũng không dễ kết luận linh thể vừa rồi là ai. Nếu linh thể vừa rồi là thiên vũ

trốn ra chư yêu chi cảnh, thì chính là thiên vũ đoạt xá nhục thân của ai đó để trả

trộn vào đây, khi đó lời ô ô và hướng lan huyên nói có thể không sai. Nhưng

nếu thực sự là thiên vũ phụ thân ai đó không biết, trong tình huống không có ai

hỗ trợ, chỉ dựa vào năng lực một mình, liệu hắn có thể đoạt xá chi mỹ nương

nương để đến gần bên người thượng tiên không?

khả năng ô ô và hướng lan huyên nói dối là rất lớn. Văn Côn suy nghĩ một hồi

lâu, rồi chật nói với Kha Mật, hỏi xem người kia đi. Vì vậy Kha Mật đánh thức

mông phá tỉnh dậy. Mông phá cũng đối mặt với hiện thực, tìm cách sống sót

trước đã, ông ta nói ra tình huống liên quan, không khác lắm với những gì Kiều

Hạp đã nói. Thông tin hai người nói ra đã đủ để Văn Côn tiêu hóa một hồi, y

cũng không để cho mọi người một mực quỳ ở đây. Và cũng không có tàn nhẫn

ra tay hạ sát thủ.

Y nói với Phổ Nhạ, đưa bọn họ đến Cự Linh động, để bọn họ đi qua Cự Linh

động một chuyến. Nếu là trước đây, đám người đang quỳ có thể sẽ không biết

điều này có ý nghĩa gì, bây giờ bọn họ từng đã bắt xử và thẩm vấn Cự nhân. Tự

nhiên biết rõ đi qua Cự Linh cùng một chuyến có ý nghĩa gì, đây là muốn biến

bọn họ thành Cự nhân. Mọi người đều khó thể chấp nhận được việc này, tất cả

đều hoảng sợ nhưng không có tư cách phản kháng. Cửu Hạp Kinh Hãi nói,

Thượng Tiên

Chúng ta nguyện ra sức vì Thượng Tiên, Cầu Xin Thượng Tiên bỏ qua cho

chúng ta. Cầu Xin Thượng Tiên bỏ qua cho những tiếng Cầu Xin Thương Sót

liên tục vang lên không ngừng. Văn Côn Đạm Mạc nói, Để các người đi qua Cự

Linh Động chính là muốn bỏ qua cho các người. Sau khi đi qua Cự Linh Động,

người đi da thân cao thể lớn, không dễ dàng chạy trốn ẩn nấp, vậy mới có thể

chứng tỏ lòng trung thành của các người. Chỉ cần các người thành tâm phục vụ.

Bản tọa cũng có thể để cho các người được trở về hình dạng bình thường như

mong muốn. Nghe được lời này, mọi người càng thêm hoảng sợ, không ai là

người mới đi vào, đều biết rõ việc biến nhỏ đó là thế nào, đơn giản là ngâm

mình trong nhân tuyền, như vậy khi đi ra, tu vì mất hết. Tuy nhiên, bất kể bọn

họ có vaccine như thế nào cũng vô ích, đều là thịt cá trên thớt gỗ, phó mặc cho

người ta xử lý mà thôi, tất cả đều bị cưỡng bức đưa đi.

Nếu không phải vì chưa biết về sau còn có điều gì cần hỏi họ hay không, Van

Kôn chưa chắc đã thà mạng cho họ. Kha mật và lê hoa ở bên cạnh nâm nớp lo

sợ một lúc, khi thấy mình không bị đưa đến cự linh động thì mới thở vào nhẹ

nhóm. Thấy phổ nhạ đã rời đi, Kha mật xoay truyền trong mắt, lập tức lại chủ

động xin lệnh Van Kôn, muốn tiếp tục lùng bắt những con cá lọt lưới. Kế hoạch

của lão ta là, ngoại trừ Tổ chức Lượng lớn nhân thủ lục xóa phạm vi lớn già.

còn phải truyền xuống cho người bên dưới ghi nhớ dưới dấu hiệu chỉ đường của

mấy nhà mà bọn họ đã nắm giữ được xuống, khi nhìn thấy thì lập tức lần theo

ký hiệu để truy lùng. Văn Côn đồng ý và giao việc này cho Kha Mật đứng ra

thực hiện, Kha Mật vui vẻ nhận lệnh. Lão ta rất hưng phấn khi nắm giữ được

Đại quyền Điều Động lượng Lớn nhân thủ, bởi vì đây là một khởi đầu tốt. Để

báo đáp ơn, Kha Mật trước tiên nói Lê Hoa theo rời khỏi đỉnh Thạch Chụ, sau

đó thấp dọng hỏi Văn Côn, dám hỏi Thượng Tiên.

Ngày cảm thấy sắc đẹp của lê hoa này như thế nào?

Các bạn đang nghe chuyện bán tiên của tác giả Dược Thiên Sầu tại thư viện

Sách nói miễn phí, chuyện Đọc Việt.com.

Khi những lời này được nói ra, Vân Côn liền bị làm cho bối rối, y tưởng rằng

mình hiểu sai y tứ, phụ nhân của mình vừa mới chết, không thể như vậy chứ. Vì

vậy y hỏi lại, người nói cái gì? Khi đã dám liều lĩnh thì Kha Mật không sợ gì cả,

nhưng lão ta vẫn đổi cách nói, nữ nhân nhân gian và nữ nhân trong cửa linh phủ

này có sự khác biệt rất lớn. Lần này thì Vân Côn đã hiểu, ngay cả lông mày

cũng nhứng lên, vẻ mặt có chút đặc sắc, ý thức được quả nhiên là như thế.

Phu nhân của mình vừa mới chết. Tên khốn kiếp này lại giới thiệu một nữ nhân

khác cho Y, thật đúng là Candam A. Nhưng Y quả thực cũng bị kha mật gãi vào

chỗ ngứa. Chính là câu nói kia, nữ nhân nhân gian không giống nữ nhân trong

cự linh phủ, trong nhái mắt liền khiến Y trong lòng giao động. Y vô thức nhớ lại

hình dáng của Lê Hoa, lúc trước Y không quá để ý, dự định lần sau gặp lại sẽ

nhìn kỹ hơn. Tuy vậy, phản ứng bản năng của Y vẫn là đề phòng.

có âm mưu gì trong đó hay không chứ? Y lập tức hỏi, người muốn làm gì? Kha

mặt mặt không đổi sắc mà giải thích, tại nhân gian, lê hoa được người ta gọi là

lê hoa nương nương. Cách sương hô nương nương này đột nhiên khiến lòng nhỏ

chật liên tưởng tới, điều này là trùng hợp sao? Lão ta dám nói như vậy, đúng là

không sợ hãi, lão thuộc về loại người thích nhìn vào bản chất của vấn đề, trong

lời nói và việc làm không có quá nhiều kiên kỳ. Theo lão ta thấy,

01:06:40

Vị thượng tiên này đổi nhiều đời phu nhân như vậy, xét đến cùng chẳng phải là

vì tìm kiếm điều mới mày sao. Tuy rằng Vân Khôn có thể không nghĩ như vậy,

nhưng Kha Mật lại nghĩ như thế, và lão ta chính là người dám nghĩ dám làm

như vậy. Lê Hoa nương nương. Vân Khôn lầm bẩm một câu, cảm thấy đọc rất

dễ nghe nhưng ngay sau đó mặt biến trở lại lạnh lùng, hỏi, nàng ta là yêu phải

không? Kha Mật vội vàng vỗ chán, nói, là nhỏ sơ sất.

để nhỏ đi dọn dẹp đám dư nghịt đó trước. Nói xong liền chắp tay khong người

chào, lui lai mấy bước mới rồi xoay người rời đi. Khi quay người lại, khóe

miệng lão ta nhét lên một nét tà ác, dù sao lão ta cũng đã gợi lên ý nghĩ về

phương diện này để kích thích. Về phần Vân Côn có làm hay không, đó là

chuyện của Vân Côn, lão không thể ép buộc Vân Côn làm điều đó. Trên đất liền

ven biển, Lê Hoa đang chờ đợi, vừa nhìn thấy lão ta bay tới hạ xuống trước mặt.

Không đợi lão ta kêu gọi nhân thủ lên đường. Bà ta đã đưa tay túm lấy, nhỏ

rộng hỏi, có chuyện gì mà phải bảo ta tránh đi mới có thể nói chuyện với vân

côn. Trong rộng nói rõ ràng có sự bất mãn. Kha mật, đó là chuyện đàn ông,

ngươi ở đó không tiện. Chuyện đàn ông. Lê Hoa lầm nhầm không hiểu, cảm

thấy lão ta đang lừa dối mình nên nhỏ rộng nhắc nhở, ngươi không phải lén lút

sau lưng ta để độc chiếm pháp môn đột phá đến cảnh giới bán tiên đó chứ. Kha

mật tức thì vui vẻ.

Nhỏ rộng trả lời, không bằng vậy đi, chúng ta đều đưa ra lời thề độc, ai độc

chiếm người đó chết không yên thân, thế nào? Lê Hoa sừng sốt, có muốn thề thì

phải là người thề, ta thậm chí còn không thể nói chuyện với Thượng Tiên, ngươi

có cần phải lo lắng về ta ư? Kha mật, đây là việc có lo lắng hay không sao? Mọi

việc trên đời như một ván cờ, ai có thể quyết định được tương lai sẽ xảy ra

chuyện gì? Như vậy đi, người đưa ra lời thề như thế nào?

ta sẽ thề theo như vậy. Chúng ta công bằng nhất trí với nhau, thế nào? Lê Hoa

mơ hồ cảm giác được hành vi của Kha Mật có điểm nào đó không đúng, nhưng

không rõ ra được là điểm nào không đúng. Suy nghĩ một chút, bà ta cảm thấy

việc này không có vấn đề gì, mặc dù không biết thề độc có tác dụng gì với tên

ma đầu này hay không, nhưng có còn hơn không? Bà ta lập tức đưa ra lời thề, à,

Lê Hoa, thề với trời, nếu như lấy được pháp môn đột phá cảnh giới bán tiên.

Nếu không chia sẻ với Kha Mật, át gặp trời phạt, chết không yên lành. Một lời

thề trong quy trong củ, nghe có vẻ không quá độc ác. Kha Mật lập tức há miệng

nói, À, Kha Mật, cũng thề như vậy. Lời thề đơn giản của lão ta khiến Lê Hoa

không nói nên lời, Thảo nào kêu mình thề trước, làm theo quả thực bớt việc, bà

ta thở dài nói, được rồi, trước tiên làm chuyện ngươi đảm nhận đi. Kha Mật

cười ha ha, lập tức kêu gọi nhân thủ tới đây để bố trí.

Lão ta chẳng quan tâm đó có phải là người của mình hay không, sai khiến

không chút khách sáo. Nhóm người Giữ Khánh vẫn đang trên đường luồn lách

trong núi rừng, còn cách lối ra tiên phủ rất xa. Trong lúc đang đi tới, Hướng Lan

Huyên đột nhiên rất nhanh tách ra, bay lên trên đỉnh ngọn núi phía trước, rồi

nhắc tay ra hiệu cho mọi người dừng lại. Mọi người cùng đi không hiểu có

chuyện gì, Giữ Khánh tự nhiên là chạy đến hỏi nàng, sao vậy? Hướng Lan

Huyên nhìn về phía lối ra, có đánh nhau.

Dữu Khánh hơi giật mình, Hắn hoàn toàn không nhận thấy bất kỳ động tĩnh gì.

Nhưng Hắn biết khi Tu Vi đến cảnh giới của hướng Lan Huyên sẽ có năng lực

cảm giác nào đó trong sâu xa hơn xa Hắn, lập tức hỏi, ai đánh nhau vậy. Hướng

Lan Huyên, Hắn là tại khu vực lối ra, thực lực rất mạnh, kẻ động thủ phải ở cấp

bậc như của Vân Côn. Dữu Khánh nghi hoặc hỏi, ai dám động thủ với Vân

Côn? Chẳng lẽ là oô da tay. Hai người nhìn nhau.

Sau đó móc tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục lên đường. Vì để mọi người có

thể đi tới nhanh nhất có thể, hướng Lan huyền đích thân đi ở phía trước giò

đường. Sau một thời gian bồn ba, trong núi rừng phía trước đột nhiên lóe tới

một vệt sáng trắng, hướng Lan huyền khẩn cấp dừng lại quay đầu nhìn tới.

Bạch, quang lao thẳng đến chỗ Hoàng Tu Hùng đang cõng ô ô trên lưng.

Chuyện xảy ra bất ngờ khiến mọi người trở tay không kịp. Phượng Quan Vân

và Lòng Hành Vân vội vàng xuất thủ ngăn chặn.

Minh Tăng cũng khẩn cấp xuất thủ, nhưng tất cả đều vô ích, cho dù đánh chúng

cũng là đánh vào khoảng không. Bạch Quang lóe lên rồi biến mất, đã chui vào

trong cơ thể ô ô. Mọi người ua đến tụ tập xung quanh, Dữu Khánh và hướng lan

huyên lại liếc nhìn nhau. Hai người biết rõ đoàn bạch Quang đó là cái gì, nhưng

họ cảm thấy có chút gì đó không bình thường, dường như độ sáng của bạch

Quang yếu hơn lúc trước rất nhiều. Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng quay

mặt nhìn nhau, hai người đều biết về linh thể.

và cũng biết Ô Ô đã ngâm nước thiên tuyền. Không lâu sau, Ô Ô được đặt trên

mặt đất bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy, khiến cho Hoàng Tu Hùng đang kiểm tra

phải giật nảy mình. Gã đảo mắt nhìn thoáng qua mọi người, rồi thở dài ra một

hơi, đứng lên nói với Hướng Lan Huyên, nguy hiểm thật. Hướng Lan Huyên

hỏi, có chuyện gì vậy? Nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy Ô Ô trả lời, mọi

người chú ý quan sát, phát hiện thấy rõ ràng có điều không bình thường, vẻ mặt

Ô Ô đỡ đẫn ngây dại.

Ánh mắt trống rỗng, điều khiến người ta kinh hãi là, khóe miệng ô ô đang từ từ

chảy ra nước dại, cảm trông giống như là một kẻ ngốc trên đường phố. Nhị

thúc, Ngài làm sao vậy? Long hành vân tiến tới kéo gã hỏi. Tiếng gọi này

dường như gọi gã tỉnh lại, ánh mắt gã lại nhanh chóng nhìn về phía hướng lan

huyên, nói, thất bại rồi, doi. Nói còn chưa rứt lời, gã lại trông như kẻ ngốc, ngơ

ngác đi về phía một gốc cây, miệng không ngừng lẩm bẩm doi.

Sau đó ông lấy thân cây đó mà đầm đá. Sau đó thậm chí còn hiện ra nguyên

hình là một con vượn lớn cao cỡ hai người, điên cuồng đầm đá vào cây đại thụ

kia. Đôi khi bộc phát ra pháp lực nghiền nát mọi thứ xung quanh, đôi khi chỉ

đầm đá bằng sức mạnh cơ thể. Rõ ràng là đã xảy ra vấn đề, ban đầu mọi người

còn nái tránh, về sau cảm thấy không thể để cho gã cứ tiếp tục náo loạn như

vậy. Động tĩnh gây ra chắc chắn sẽ khiến bọn họ bị phát hiện.

Vì thế hướng Lan huyên thừa dịp thời điểm truyền tiếp để trực tiếp ra tay không

chế gã. Ô Ô hiện ra nguyên hình gây ngốc ngồi dưới đất, miệng thỉnh thoảng

lẩm bẩm nói ra chữ doi. Chuyện gì vậy chứ? Giữ khanh khó hiểu. Hướng Lan

huyên cũng cao mày không hiểu, hắn vừa tỉnh lại liền nói thất bại, chắc hẳn là

thất bại rồi. Nàng không có nói ra lý do, bởi vì nàng có thể tưởng tượng được,

vân côn có thể gây ra động tĩnh lớn như thế. Chứng tỏ Ô Ô đánh lén không

thành công.

Chỉ là nàng có phần không hiểu, nếu không có tìm được cơ hội nắm chắc thành

công, vì sao Ô Ô phải tra tay? Bởi vì Vân Côn động thủ với Chí Mỹ nên Ô Ô

không che giấu được nữa sao? Che giấu không được thì có thể chạy trốn A,

Linh Thể Hẳn phải rất thuận lợi chạy trốn Nha, sao có thể xuất hiện tình trạng

khác thường này? Nghĩ đến đây, nàng trợt, hiểu ra điều gì đó, nàng nói với Dữu

Khánh, Vân Côn Hẳn là có biện pháp đối phó Linh Thể, Linh Thể của Hẳn chắc

hẳn đã bị Vân Côn đả thương.

Dữu Khánh cũng có điều ngộ ra, khẽ gật đầu. Linh thể, đây là linh thể. Long

Hành Vân cất tiếng thị thầm, rồi trợt ruôn giọng nói, nhị thúc đã từng ngâm

thiên tuyển. Gá bỗng nhiên chạy đến trước mặt hướng lan huyên, lốn tiếng chất

vấn, các người đang nói dối, không chỉ có tam thúc ta, có phải nhị thúc ta cũng

đã ngâm thiên tuyển hay không? Các người đã che giấu tình hình trong chư yêu

chi cảnh phải không? Khi gã nói ra những lời này,

Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân cũng nhận thức được điều gì đó, giật

mình, quay nhìn sang hướng lan huyên, quả nhiên thấy nàng đang lạnh lùng

nhìn chầm chầm Long Hành Vân. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong

lòng hai người, hai người nhanh chóng bước đến kéo Long Hành Vân ra, đồng

thời cao độ đề phòng. Hai người rất sợ hãi, sợ hướng Lan huyên sẽ sát nhân diệt

khẩu. Hai người thầm trách Long Hành Vân không tinh tế, với loại chuyện này,

cho dù biết cũng phải tim lặng, để về sau rồi nghĩ biện pháp.

Làm sao có thể nói ra, làm vậy chẳng phải là muốn chết sao. Mấy sư huynh đệ

dữ khánh cũng cảm thấy hướng Lan huyên muốn diệt khẩu, dù sao nữ nhân này

làm việc đó rất thuận tay, bọn hắn không có ý định nói giúp cho Long Hành

Vân. Trên thực tế, bọn hắn thực sự không quan tâm lắm đến sự sống chết của

Long Hành Vân, thậm chí trước đây bọn hắn còn nhiều lần nghĩ đến việc giết

chết Long Hành Vân. Chỉ vì bối cảnh của gã lớn nên không thể làm gì, nếu như

là hướng Lan huyên ra tay xử lý.

Chuyện này đương nhiên không liên quan đến bọn hắn. Hơn nữa, việc Long

Hành Vân vạch trần bí mật chư yêu chi cảnh không chỉ liên lụy đến hướng Lan

Huyên, mà còn khiến bọn hắn bị liên lụy. Nhưng có một người xuất hiện che

chắn trước mặt Long Hành Vân, không phải ai khác, chính là Minh Tăng, tay

chắp trước ngực. Đại Hòa Thượng, người là muốn chọn bên sau. Hướng Lan

Huyên cười xinh đẹp hỏi, chỉ là trong nét tươi cười của nàng có điều gì đó khiến

người ta không rét mà rùn. Ba sư huynh đệ nhìn nhau.

Bọn hắn biết thực lực chân chính của hướng Lan huyên, biết Minh Tăng không

ăn được nàng. Con trai của cô nhân, Minh Tăng nhạt nhạt đáp lại một câu, coi

như là lời giải thích, tiếp đó lại nhìn sang Ô Ô, bình tĩnh nói. Bần Tăng không

biết các người đang làm gì, nhưng là, người đã suy nghĩ làm sao để giải thích

với hắn chưa. Ngụ ý là, Ô Ô vẫn còn quan tâm đến Long Hành Vân, giết chết

Long Hành Vân e rằng sẽ chọc giận Ô Ô. Hướng Lan huyên liếc mắt nhìn con

vượn lớn, nói

Hắn đã bị ngu ngốc rồi. Ý là đã vô dụng. Minh Tăng, chắc hồn phách Hắn bị

tổn thương, phật pháp của bần Tăng có lẽ có tác dụng, có thể thử xem sao.

Trong lúc hướng Lan Huyên đang cao mầy cân nhắc lợi và hại, Nam trúc trượt

khẩn cấp sông ra, Đại Sư. Vậy ngươi nhanh chữa chị giúp cho nhị động chủ đi,

Hắn cầm một vật của ta, ta phải biết được nó ở nơi nào. Người không biết,

chuyện sẽ không biết dã đang nói cái gì.

Còn người biết chuyện thì đều biết rã đang nói tới cây định hồn châm kia. Cây

châm đó đã đưa cho Ô Ô để đoạt xá chi mỹ, bây giờ chỉ có linh thể của Ô Ô trở

về, cây châm đâu rồi chứ. Hương Lan huyên suy nghĩ một chút, Nàng cũng

muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Và chữ doi mà Ô Ô cứ một mực nhắc

đến đó đến cùng là chuyện gì, cục diện về sau, linh thể của Ô Ô có lẽ còn có thể

phát huy tác dụng lớn. Nghĩ đến đây, Nàng bật cười, nhắc tay áo lên che miệng

nói.

Các người đang nghĩ gì vậy chứ, thật là biết pha trò, làm như ta sẽ giết người

diệt khẩu vậy. Chẳng lẽ không phải sao. Ba sư huynh để Dữu Khánh cảm thấy

ớn lạnh. Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm,

buông Long Hành Vân ra, không ngờ Long Hành Vân lại không thức thời. Vừa

có thể mở miệng liền hết lên, hướng Lan Huyên, rốt cuộc thì mẹ ta chết như thế

nào. Hai người Hoàng, Phượng Giật này mình, lại nhanh chóng không chế gã.

Hướng Lan Huyên khi thường nói

Đừng hỏi ta, không liên quan gì với ta. Đợi Đại Hòa Thượng chữa khỏi cho nhị

thúc của người rồi hãy tự đi mà hỏi hắn.