Nghe nàng đột nhiên nhắc đến cây châm và bồng lai sơn, trong đầu Dữu Khánh
hiện lên hình ảnh cây châm rơi ra khi bị nữ nhân này lục xóa sau khi bọn hắn ra
khỏi bồng lai sơn. Trong lòng tức thì âm thầm lo sợ, nhận ra nữ nhân này đang
nghi ngờ điều gì. Tuy nhiên, hắn biểu hiện ra ngoài rất bình tĩnh, thuận miệng
trả lời, bồng lai sơn ư. Không rõ ràng lắm, thứ này là của nam béo. Nam nhân
chúng ta không để ý lắm đến mấy thứ như đồ trang sức, không biết hắn lấy ở
đâu ra.
Hướng Lan huyên dơ tay lên sờ tóc, cũng phải, nam nhân các người không có
hứng thú lắm với đồ trang sức, còn ta thì lại đang thiếu một cây châm cải tóc.
Nghe vậy, khóe miệng Dữu Khánh vô thức có giật một cái. May mà hướng Lan
huyên không có rông dài trong chuyện này. Sau đó hai người thông báo cho mọi
người rút khỏi nơi đây. Khi rời đi, xuất hiện cảnh tượng nhục thân của Ô Ô
được khiên theo, ngoại trừ người biết chuyện, không ai biết có chuyện gì xảy ra.
Nhất là Long Hành Vân.
Gã nhiều lần do hỏi mấy người đã làm gì nhị thúc của Gã. Nói với Gã không có
việc gì thì Gã không tin, nhưng không thể giải thích sự thật cho Gã biết. Về sau
bọn hắn rức khoát mặc kệ ba người xích lan cáp, không để ý tới nữa, cứ tập
trung đi mà thôi. Ba người long hành văn lo lắng nhưng bất lực, cuối cùng chỉ
có thể tiếp tục đi theo. Nếu không phải vì nềm mặt ô ô, đám người hướng lan
huyên có lẽ sẽ trực tiếp bỏ rơi bọn Gã. Lúc này…
Ở trong cựu linh cùng có một bóng người đang lén lút lẻn vào, đây không phải
ai khác, chính là Văn Khúc. Ông ta vẫn khoác chéo một chiếc túi trên người,
trốn trốn tránh tránh, rõ ràng là sợ bị phát hiện, đi loanh quanh quan sát khắp
nơi nhưng không phát hiện ra trò chống gì. Dám một mình chạy đến hang ổ của
Văn Côn, có thể thấy ông ta cũng là người gan lớn. Từ trên cao nhìn xuống mặt
đất bao la, ô ô không có trực tiếp bay đi tìm kiếm Văn Côn, mà đi tìm phủ nhà.
Mục đích tự nhiên là tìm số vũ. Không thể không nói, tại trong cự linh phủ này,
dùng thân phận chí mỹ nương nương để hành động quả thực rất thuận lợi, chỉ
hơi phí chút công phu đã tìm được tung tích Phổ Nhạ. Vị trí của Phổ Nhạ lúc
này cách lối ra tiên phủ không quá xa, khi Ô Ô chạy tới thì vừa đúng lúc tận mắt
nhìn thấy một chận đánh nhau. Một chận giao tra nghiêng về một phía, một
ngọn núi bị đụng sập, bị một bóng người gầy như bộ sương đụng sụp. Ô Ô
thoáng nhìn liền nhận ra đó là mông phá.
Lão ta bị một nữ cự nhân vung tay đập bay. Nữ cự nhân đó chính là phủ nhạ.
Khi nhìn thấy chi mỹ nương nương lơ lửng trên không trung, tay cô ta vẫn
không dừng lại, một tay thọc vào mặt đất. Bốc lên một nắm đất, rú rú mấy cái,
để lộ ra mông phá mặt đầy máu ở trong tay, sau đó tiện tay nện xuống đất. Ơm!
Mặt đất bị nện ra một cái hố, mông phá nằm trong hố miệng sạc máu, mấy
người chạy vào khống chế mông phá rồi đem đi.
xung quanh còn có một số cuộc giao tranh lẻ tẻ, xem lẫn âm thanh cự nhân vung
đại bỏng vù vù, nhưng rồi cũng nhanh chóng kết thúc, những người bị bắt đều là
người của Ti Nam phủ. Tuy nhiên, trong những chiếc lồng do một số cự nhân
khác sách theo, nhìn trang phục những người bị bắt có thể thấy đều có nhân
viên liên quan đến ba đại thế lực. Ô ô tập trung nhìn kỹ, phát hiện thấy cừu hạp
của Đại nghiệp Ti cũng bị bắt nhốt trong một chiếc lồng thật lớn, bộ dạng chật
vật. Đương nhiên,
Gã cũng nhìn thấy được người của Thiên Lưu Sơn bị nhốt trong lồng. Gã lập
tức lướt tới, hạ xuống bên cạnh chiếc lồng trên đỉnh núi. Trong số kẻ canh giữ
có người nhận ra trí mỹ, liền ra hiệu cho những bảo vệ khác cùng hành lễ,
nương nương. Ô ô không để ý đến, chỉ nhìn chằm chằm vào trong lồng, cuối
cùng nhìn thấy được một con báo bị hành hạ không còn nguyên vẹn hình dạng,
đó chính là số vũ đã hiện nguyên hình. Ô ô đột nhiên nắm chặt song quyền
trong tay áo.
Người ở trong lồng nhìn gã với ánh mắt tuyệt vọng, bởi vì đây là cơ thể của Chí
Mỹ nên mọi người không nhận ra gã. Đi đến sườn núi, khuôn mặt phổ nhã
ngang bằng với đỉnh núi, cô ta nhìn chằm chằm Chí Mỹ, hỏi, sao nương nương
lại đến đây? Ô ô đảo mắt nhìn những người ở trong các lồng khác, hỏi, những
kẻ này là ai? Phổ nhã đáp, người của ba đại thế lực ở thế giới bên ngoài, hầu hết
những chủ cột chính đều đã bị bắt. Số ít cá lọt lưới còn lại đã không còn đáng lo
ngại.
Ô ô à một tiếng, nói, nhanh như vậy sao? Phổ Nhạ đã nhân xuất thủ, hiệu xuất
quả nhiên bất phàm. Phổ Nhạ nở nụ cười, nương hương khai nhầm, không phải
ta làm việc hiệu xuất cao, chủ yếu là vì những người này trong lòng đều có mưu
đồ riêng. Cài người vào trong đội ngũ của nhau, bắt được một người, cậy miệng
ra là sẽ có được đầu mối tìm kiếm những nhóm khác. Tiến triển của việc này
nhanh đến mức ngay cả ta cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Ô ô ý thức được nguồn gốc truy tìm ra ba đại thế lực hẳn là bắt nguồn từ người
của Thiên Liêu Sơn phía bên mình. Gã nỗ lực hít một hơi thật sâu để ổn định
tâm tình, sau đó dức khoát nói, lập tức áp giải tất cả những người này đến cự
linh công. Phổ Nhạ trăm chú nhìn chí mỹ, dường như đang hỏi, người nói
nghiêm túc sao. Thấy nữ nhân này tựa hồ không phải nói đùa, cô ta mới chậm
rãi lắc đầu nói, việc này không thể được. Thượng tiên còn đang chờ tại lối gia
tiên phủ.
cần phải đưa những kẻ này đến đó cho Thượng Tiên xử lý. Ô ô hơi chầm mặt,
sau đó dơ tay chỉ tới Sô Vũ ở trong lồng, bộ lông con báo này nhìn rất tốt, giao
cho ta xử lý đi. Rất nhiều người ở trong cũng như ngoài lồng đều đồng loạt
quay nhìn nàng ta, Sô Vũ mình đầy vết thương quan sát nàng ta, muốn ngẩn đầu
lên nhưng không thể ngẩn được. Phổ Nhã không hề cho chút cơ hội thương
lượng nào, dứt khoát từ chối, nương nương, Thượng Tiên đã nói rồi, không có
sự cho phép của hắn.
không được phép thả bất kỳ ai. Nơi này cách chỗ thượng, tiên không xa, không
bằng, ngay đi thông báo một tiếng. Thực ra, Vân Côn hoàn toàn không có nói
như vậy, chỉ là chính tay cô ta nghe khà mật nói vị nương nương này đã phản
bội Vân Côn. Mặc dù Vân Côn không hề bọc lộ bất kỳ thái độ gì đối với vị
nương nương này, nhưng cô ta không thể mù quáng nghe theo. Thấy dụng mềm
không thể lừa gạt được, ô ô muốn trực tiếp dùng cứng động thủ với cô ta.
Dù sao Tuvi của Chí Mỹ vẫn còn đó. Tuy nhiên Gã vẫn chưa hoàn toàn thích
ứng với cơ thể này, nên chưa thể khống chế được Tuvi vốn có, ít nhất hiện tại là
chưa được, không thể nắm chắc nếu động thủ với phổ nhạ. Sau một lúc lâu do
dự, ô ô hừ một tiếng, Kha Mật đâu, bảo Hắn tới gặp ta, có một số việc ta phải
gặp mặt hỏi trực tiếp Hắn. Đây chỉ là mượn cớ, hiện tại có hỏi gì cũng là thừa,
Gã chỉ có một ý nghĩ, nhân cơ hội làm thịt Kha Mật.
Dựa vào tu vi của Chí Mỹ, Gã dám chắc, chỉ cần Kha Mật xuất hiện ở trước mặt
mình, Gã đột nhiên đánh lánh. Kha Mật cơ bản không có khả năng sống sót, đã
giết xong rồi, Gã không tin Phổ Nhạ có thể làm gì mình. Việc người của ba đại
thế lực bị bắt đều có liên quan đến Kha Mật, nhất quyết không thể để tên ma
đầu này sống tiếp nữa. Đối với việc này, Phổ Nhạ cũng muốn xem hai người
bọn họ muốn đối chất điều gì, quay đầu rặn rò, đi gọi Kha Mật tới đây. Vâng.
Lập tức có người nhận lệnh rời đi. Lúc này Kha Mật đang ở trong rừng trên một
ngọn núi khác, lão ta cũng đã nhìn thấy Chí Mỹ đến, đang ở xa nhìn tới, không
biết bên kia đang nói cái gì. Lê Hoa cũng ở bên cạnh lão ta. Sau khi hai người
tách ra, bà ta thông qua một số miệng lưỡi bắt được, biết Kha Mật đã thành
công quy thuận vào Vân Côn. Lập tức chủ động tìm tới, sốc sức hỗ trợ lão ta
tiêu diệt người của ba đại thế lực. Vừa rồi.
Đám binh lính của Ti Nam Phủ bị bắt cũng có công lao của hai người. Lúc này,
xung quanh hai người có năm người nằm gục, đây không phải là người của Ti
Nam Phủ, mà là người của Tam Tiên Bảo bắt được lúc trước. Lần theo manh
mối moi được vừa vặn bắt thêm một nhóm người Tam Tiên Bảo phân tán ẩn nấp
ở đây.