Bán Tiên

Chương 1422: Hai lựa chọn




Cuối cùng, chỉ có Dữu Khánh, Minh Tăng và Hướng Lan Huyên đi theo Thanh

Nha cùng gặp người cung cấp tin tại một chỗ tối kín đáo trong rừng. Hoắc lãng

ít nhiều có chút khẩn trương khi đột nhiên nhìn thấy Minh Tăng và Hướng Lan

Huyên, với gã mà nói, đây đều là đại nhân vật cao cao tại thượng. Dữu Khánh

biết Hoắc lãng đã thay hình đổi dạng là ai, nên vừa gặp mặt liền hỏi, Hoác

Huynh, khuôn mặt của người tại sao lại biến thành như vậy. Hoắc lãng cười

không được tự nhiên, chỉ vào da mặt.

có một số nhuyễn trùng chui vào dưới da, làm thay đổi dùng mạo. Là con trùng

của Kha Mật. Nghĩ đến cảnh tượng đó khiến người ta dùng mình khó chịu, dữ

khánh cảm khái, không nói nhiều về chuyện này nữa. Trực diện nói thẳng vào

vấn đề, Kha Mật, Lê Hoa cùng với Chí Mỹ Nương Nương kia đến cùng là

chuyện gì xảy ra. Hoắc lãng, ta không biết rõ lắm. Ta chỉ đi theo bọn họ đến

chân núi Cự Linh Cung, bọn họ làm sao gặp được Chí Mỹ Nương Nương, đã

trao đổi những điều gì thì ta không biết được.

Về sau, bọn họ hình như có sự bất đồng ý kiến. Gã kể lại đại khái những gì

mình biết, những điều này cũng đã nói cho Thanh Nha. Nghe một lúc, vẻ mặt

hướng lan huyên đột nhiên trở nên rất khó nhìn, sau khi nghe xong, Nàng là

người đầu tiên tiếp lời, nói cách khác, trước đó Kha Mật cũng không biết chúng

ta đã biết về Vân Cồn. Sau khi một mình hắn đi dò xét khu vực 3 đại thế lực tập

trung, mới biết được mấy người thủ lĩnh chúng ta đã biết về Vân Cồn. Người có

chắc chắn như vậy không?

hoặc lãng suy nghĩ một chút, chắc chắn, đúng là như vậy. Hương Lan Huynh

Cắn Giang nói, ngay cả ta, đến lúc mấy người mông phá đến tìm ta thì ta mới

biết được bọn họ cũng biết về Vân Côn. Cả ba nhà tuyệt đối không có khả năng

tùy ý tiết lộ loại tin tức này ra ngoài. Kha Mật biết được tin tức này, hoặc là hắn

theo dõi ba nhà chúng ta nói chuyện, hoặc là phát hiện khi theo dõi từng nhà

riêng biệt. Khi nói, chuyện, chúng ta không cho bất kỳ người nào được tới gần.

mà để lấy được thông tin từ một nhà riêng thì càng khó hơn, hơn nữa cũng có

vấn đề về thời gian. Dữu Khánh trật nghĩ đến điều gì đó, giật mình, quay đầu lại

nhìn nàng, người nghi ngờ trên người Kha Mật vẫn còn có linh trùng. Thanh

Nha há miệng, cũng rất kinh ngạc. Hướng Lan Huyên, Kha Mật đã có thủ đoạn

đó, chúng ta lại gặp phải tình huống kỳ quặc, chẳng lẽ không đáng nghi ngờ

sao. Hoặc lãng đột nhiên chủ động tiếp lời, đúng vậy, lúc đó ta cũng cảm thấy

không thích hợp.

cũng có nghi ngờ giống như hướng Đại Hành Tẩu vậy. Dữu Khánh, không phải

lão ta chỉ có 3 con linh trùng thôi sao? Hoắc lãng, cho nên ta cũng không dám

xác định, chỉ là có chút hoài nghi, bởi vì ta chưa bao giờ nhìn thấy con thứ 4.

Dữu Khánh quay đầu lại hỏi hướng Lan Huyên, khi các người nói về chuyện đó,

các người không kiểm tra xung quanh sao? Hướng Lan Huyên, kiểm tra như thế

nào? Khắp nơi trong núi rừng này có đủ các loại con trùng, đề phòng được sao?

Hơn nữa,

Không phải nói hắn chỉ có 3 con linh trùng thôi sao? Thanh Nha đột nhiên nhìn

xung quanh rồi nói, Mẹ nó, ở đây sẽ không có con trùng của Kha Mật đi. Minh

Tăng nhắc 2 tay với ống tay áo rộng lên, 2 bàn tay chắp lại, 1 làn sóng vô hình

lan tràn ra 4 phương 8 hướng. Rất nhanh sau đó, trong bán kính mấy chục

trượng xung quanh vang lên 1 tràng tiếng nổ vang lách tách như giang đậu. Mọi

người nhìn quanh, phát hiện ra rằng vị Minh Tăng này đang sát sinh.

thực hiện một trận tàn sát tất cả con trùng ở xung quanh. Ông ta cũng biết về

linh trùng của Kha Mật từ chỗ Đinh Giáp thành. Dữu Khánh nhét môi, cảm thấy

không cần thiết phải làm vậy, nếu thật sự có linh trùng của Kha Mật ở đây nghe

trộm, đầu to hẳn là có thể phát hiện ra. Vấn đề bây giờ là, việc này dễ dàng

khiến lòng người lo sợ, đối với những người khác, khi Kha Mật chưa chết. Sau

này họ sẽ phải lục soát xung quanh để xem có con con trùng nào hay không

trước khi nói chuyện.

Hướng Lan Huyên Trật nói với Hoắc lãng, nếu như lúc đó Kha Mật thật sự bố

trí linh trùng ở bên cạnh để nghe lén chúng ta nói chuyện, người hẳn đã bị bộc

lộ rồi. Nào nhắc tay vỗ vỗ vai Dữu Khánh, nói, khi ta nhận được tin báo của

ngươi, ta lập tức nhắc nhở ba đại thế lực. Nói cho họ biết chuyện Kha Mật

muốn tiếp cận Vân Côn, đề nghị mọi người sớm chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Kha

Mật nghe được, chỉ cần không ngốc, hắn tất nhiên biết rõ bên người có nội gian.

Hoắc lãng tức thì lộ vẻ sợ hãi.

Gã hối hận vì không sớm nói ra việc mình hóa nghi còn có con linh trùng thứ 4.

Dữu Khánh chấn an gã, Hoác Huyên, không sao, nếu người đã bộc lộ, vậy thì

không cần quay lại nữa, đi theo chúng ta là được. Hoắc lãng trước tiên nhìn vẻ

mặt thanh nha, thanh nha bóc vỏ đậu phộng bỏ vào miệng nha, gợt đầu, lúc này

mới giúp cho gã thở phào nhẹ nhóm. Dữu Khánh hỏi tiếp, Hoác Huyên, xung

quanh đây có bao nhiêu người đang theo dõi chúng ta? Hoắc lãng, ta không biết

rõ lắm.

Ta chỉ biết Lê, Hoa Nương Nương và một nữ tử do Chí Mỹ Nương Nương phải

tới. Việc liên lạc cụ thể với tay mắt nơi này đều do nữ tử đó thực hiện, ta và Lê

Hoa Nương Nương đều không biết tình hình cụ thể. Dữu Khánh suy nghĩ một

lúc rồi nói với mấy người thanh nha, xem ra, muốn quét sạch tay mắt theo dõi,

trước tiên phải bắt được nữ nhân do Chí Mỹ Nương Nương phải tới. Hướng Lan

Huyên đang nằm trên lưng hắn hơi cao mày, thực ra nàng cảm thấy Dữu Khánh

làm vậy có chút không cần thiết.

Côn nô có thể đuổi đến bất cứ lúc nào, không lo nhanh chóng bỏ chạy, còn ở lại

đây dày vò cái gì mà tai mắt hay không tai mắt. Mấy nhân viên chủ yếu bỏ chạy

là được, còn những người khác trực tiếp tự sơ tán, căn bản không cần phải mang

theo cùng chạy. Mang theo nhiều người như vậy quá dễ dễ thấy, mục tiêu quá

lớn, rất khó chạy thoát. Tuy nhiên, nàng tạm thời giữ những lời này ở trong

lòng, không có nói ra. Thanh Nha khẽ gật đầu, tán đồng lời giữ Khánh nói

Y lại hỏi Hoắc lãng, người biết vị trí của Lê Hoa và nữ nhân đó chứ? Hoắc lãng

ửa nói, ta biết, Thanh Nha, tu vi và thực lực của nữ nhân do Chí Mỹ Nương

Nương phái tới như thế nào? Hoắc lãng, không rõ lắm, nhưng không biết bay,

chắc hẳn chưa đến cao huyển. Thanh Nha lại quay sang nhìn Dữu Khánh hỏi,

bắt lấy nữ nhân đó hẳn là không khó, mấu chốt là Lê Hoa Nương Nương. Y liếc

mắt nhìn minh tăng và hướng lan huyền. Hiển nhiên Y có chút lo lắng.

19:41

Hướng Lan Huyên đang coi mình nằm yên trên lương người khác, rõ ràng đã bị

thương nặng. Có lẽ không tiện ra tay, y không nắm chắc Minh Tăng có thể ra

tay liền bắt được Lê Hoa hay không, đó là một ưu tu cao huyền kỳ cựu. Việc

này không thành vấn đề. Hướng Lan Huyên lại vỗ vỗ vai Dữu Khánh, bên cạnh

vị thám hoa lang này của chúng ta còn ẩn dấu một cao thủ, liên thủ với Đại Hòa

Thượng để bắt sữ Lê Hoa chắc hẳn không phải vấn đề lớn. Nhưng ta cảm thấy

không cần phải bắt sữ Lê Hoa.

Thả bà ta đi có lẽ càng thích hợp hơn. Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe nói

như vậy, Dữu Khánh tự nhiên là muốn thỉnh giáo, nghĩa là sao? Trước tiên

ngươi hãy nói xem nói ngươi định bố trí những người đó như thế nào. Không

phải là muốn mang theo bọn họ chạy khắp nơi chứ. Ta khẳng định rằng, trong

số đám người Tam tiên bảo chắc chắn có nội gián của thế lực khác. Ngươi đừng

để bị người khác hại vì lòng tốt của mình. Dữu Khánh, hiện tại, để họ đi theo

chúng ta ngược lại là hại bọn họ.

20:40

Rọn dẹp sạch sẽ tay mắt theo dõi ở xung quanh chính là để bọn họ có thể thoát

thân, để bọn họ dễ dàng phân tán ra hành động. Bọn họ sẽ tản ra tìm địa điểm

thích hợp, ẩn nấp và chờ thông báo. Nếu chúng ta có thể đi ra ngoài, chúng ta sẽ

nghĩ cách dẫn bọn họ cùng rời đi. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể làm được như

vậy. Hướng lan huyên quay trở lại đề tài ban đầu, không nên bắt giữ lê hoa. Cứ

để Đại Hòa Thượng Hù dọa bà ta bỏ chạy là được.

Còn vị hoác huynh đệ này, chúng ta ngược lại phải bắt, giữ. Hoắc lãng lập tức

trợn to hai mắt, những người khác cũng có chút kinh ngạc. Cụ khụ! Thanh Nha

cất tiếng ho khăn, mặc dù có chút e sợ hướng Lan huyên, nhưng dù sao hoác

lãng cũng là người của Y. Y không thể ngồi yên bỏ mặt, tự nhiên là phải nói

giúp, hướng đại hành tẩu, chẳng lẽ huynh đệ này của ta có vấn đề gì hay sao?

Hướng Lan huyên bình thản nói, nếu Kha Mật phát hiện bên người mình có nội

gián.

và biết vị hoắc huynh đệ này đã bị chúng ta xử lý, ngươi đoán xem Kha Mật sẽ

cảm thấy ai là nội gián. Vừa nghe được những lời này, mọi người đều chố mắt

sừng sốt, Đại Khái đã hiểu được nàng có ý gì. Đào mắt nhìn phản ứng của mọi

người, Hướng Lan Huyên tiếp tục nói, Kha Mật đã quy thuận vân côn, việc giết

chết Lê Hoa thực ra không có nhiều ý nghĩa đối với chúng ta. Thả bà ta trở về,

bà ta cũng chưa chắc đã có thể tránh thoát được kiếp nạn này, có lẽ không cần

chúng ta động thủ.

bên Kha Mật sẽ giải quyết bà ta. Có thể sống sót được hay không phải nhìn xem

bản lĩnh của chính bà ta. Nếu bà ta may mắn không chết, có thể khiến Lê Hoa

này sinh dãn nước với bên đó, sẽ để lại cơ hội cho chúng ta lợi dụng. Có lẽ còn

có thể khiến Lê Hoa trở thành chỡ giúp cho chúng ta. Còn về Hoác Huyên Đệ,

ngược lại có hai lựa chọn. Có thể để cho bên kia lầm tưởng rằng đã bị chúng ta

giết chết, đến lúc đó Kha Mật tự nhiên sẽ không tiếp tục nghĩ biện pháp tính sổ

với Hắn.

Hắn có thể an tâm ẩn nấp đến cuối cùng. Nói không chừng còn có thể sống sót

cùng rời đi với chúng ta. Tuy nhiên, trong chuyện này còn có nguy hiểm rất lớn,

vấn đề là chúng ta có thể thoát được khi vị vân côn thượng tiên đó ra tay hay

không. Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu hoặc huynh đệ có cơ hội trở lại bên cạnh khà mật.

Nếu chúng ta thành công, có thể cùng rời đi với chúng ta. Còn nếu chúng ta thất

bại, cho dù chúng ta thân tử đạo tiêu cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc người

tiếp tục sống sót.

23:07

thời điểm này không phải ai cũng có cơ hội bắt cá hai tay, không biết Hoác

Huyình Đệ có dám hay không. Nghe xong những lời nói này, Hoắc lãng có phần

thất thần, quả táo cổ có giật, miệng thỉnh thoảng nuốt khan một cái. Còn Giữ

Khánh thì khóe miệng giật giật, có chút rợn tóc gáy, thầm nghĩ nữ nhân này

không chỉ độc ác tàn nhẫn, chỉ với sự âm hiểm xảo trá này, người nào cưới nàng

người đó không may. Thanh Nha không có hé răng nữa, ngón tay vân vê củ đậu

phộng, thỉnh thoảng liếc nhìn Hoắc lãng.

Mấy người tiếp tục bàn bạc một lúc, sau đó Hoắc lãng không có đi cùng bọn

Hán. Chẳng bao lâu, A-Lang Đại Cô được Giữ Khánh dặn dò, rời đi cùng với

Hoắc lãng, sau một thời gian. Liên bắt về nữ tử mà Hoắc lãng nói là do Chí Mỹ

Nương Nương phải tới, đưa tới chỗ Giữ Khánh để thẩm vấn. Sau khi đã lấy

được gần hết thông tin và làm xong chuẩn bị, Minh Tăng lại cùng rời đi với ALang Đại Cô, gặp gỡ Hoắc lãng trốn ở chỗ tối, rồi lao thẳng tới nơi lê hoa ẩn

nấp.

Sau một hồi, Giao Chanh ẩm ý, Lê Hoa rất sợ hãi, không biết vì sao mình bị bộc

lộ, đối mặt với sự vây công của hai đại cao thủ cao huyền. Nhất là trong đó còn

có Minh Tăng, bà ta sợ đến mức không dám đánh trả, chỉ ngăn chặn để chạy

chối chết. Khi Giao Chanh nổ ra ở đó, nhóm người Giữ Khánh cũng triển khai

các hành động liên quan, lần theo mạnh mối và tiến hành quét sạch các tai mắt

theo dõi. Nhóm người do Thanh Nha dẫn rắt bắt được Hoắc lãng đang chạy

trốn.

có vẻ cũng không có ý định giữ lại người sống. Ngay khi Thanh Nha muốn đích

thân ra tay đánh chết thì Hoắc lãng trong tình trạng vô cùng thảm hại kinh

hoảng kêu to, Thanh ra tha mạng, Thanh ra đừng có giết ta. Ta là Hoắc lãng, ta

là Hoắc lãng của tỉnh Viễn Thuyền Hành. Thanh Nha thoáng sửng sốt, lấy hình

thạch da rọi sáng khuôn mặt Hoắc lãng quan sát cẩn thận một hồi ở ngay trước

mặt mọi người. Rồi cất tiếng cười nhạt, Hoắc lãng đã chết từ lâu, dám giả danh

lửa bịp lão tử ưu.

vốn định cho người được chết thoải mái. Thành ra, ta chưa chết, ta giả chết.

Người chết không phải là ta, người chết là thế thân mà khà mật sắp đặt cho ta.

Hoắc lãng vừa nói vừa dạch ra một vết máu đầm đìa trên mặt, thì pháp bước ép

cô chùng làm thay đổi dung mạo ở trong cơ thể, khôi phục lại khuôn mặt vốn có

của mình. Quá trình ghê tẩm đó khiến mọi người sợ hãi không ít.