Bóng người lóe lên trên không trung, xuyên qua khu rừng lướt tới, tựa như
mang theo một đợt sóng xung kích cuốn qua, mấy người bị kéo tới như diều,
cùng những người ở trong rừng vừa mới bị cố định lại, trong nháy mắt liền bị
hủy diệt, nổ tung thành bụi.
Không còn một ai sống sót, và cũng không cần phải giữ lại người sống, Vân
Côn đã khoá chặt được mục tiêu mình muốn tìm.
Thân hình y xuyên qua khu rừng, hạ xuống trên đỉnh một ngọn cây đại thụ dưới
chân núi, đưa mắt nhìn quanh, giơ ngón tay vuốt bộ râu dài bên khóe miệng,
mặt đất dường như cũng bị y khuấy động, chập chờn nhấp nhô lan đi rất nhanh,
tựa như sóng to biển động, cuộn sóng đi đến đâu, cây cối đều nghiêng ngã.
Tiếng ầm ầm ù ù không ngừng rền vang trong thiên địa.
Vân Côn đứng ở trên ngọn cây đại thụ giống như đang lái thuyền, đại thụ dưới
chân chuyển động rất nhanh, giữ y luôn luôn đứng tại trên đỉnh sóng, một mực
cưỡi sóng vượt gió mà đi, tay áo tung bay, rồi y bỗng nhiên vung tay áo lên.
Cảm nhận được mặt đất cuồn cuộn chuyển động như sóng cuộn, Hướng Lan
Huyên kinh hãi, sắc mặt nhợt nhạt như không còn chút máu, nàng biết có lẽ lần
này mình khó tránh khỏi tai kiếp, nhưng nàng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, vẫn
liều mạng chạy trốn. Một ngọn núi ở phía trước đột nhiên ngưng tụ thành hình
dạng một cánh tay, vung lên đập tới một quyền thật mạnh.
Hướng Lan Huyên dùng toàn lực đánh ra, vung hai tay đánh nổ ngọn núi đó,
vừa mới lao ra khỏi đống đất đá bắn tứ tung, nàng lại thấy một ngọn núi đung
đưa lao tới mình như một nắm đấm.
Hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, liên tiếp lao về phía nàng, rồi lần lượt bị
nàng mạnh mẽ phá vỡ.
Vân Côn đứng ở trên ngọn cây cưỡi sóng gió đuổi theo, cất một tiếng “hừm”, có
chút ngạc nhiên, y quả thực là không muốn trực tiếp giết chết Hướng Lan
Huyên, bởi vì còn có rất nhiều điều muốn hỏi nàng, nhưng xét theo bình
thường, sức mạnh tấn công như vậy cũng không phải là Hướng Lan Huyên có
thể chịu đựng.
Y nhận ra rằng đây lại là một người che giấu tu vi, tức thì dang hai tay vẫy ra
rồi hợp lại.
Hướng Lan Huyên vừa mới xông ra khỏi đống đất đá nổ tung lập tức cực kỳ
hoảng sợ, nàng nhìn thấy hai ngọn núi lớn ở hai bên đột nhiên va chạm vào
nhau như hai cây cột khổng lồ, còn nàng thì giống như là một con kiến ở giữa
hai cây cột.
Đã không còn kịp để tránh né, nàng lập tức dùng hết toàn bộ tu vi vung hai tay
lên đánh về hai bên.
Khi hai ngọn núi sắp đụng vào nhau, dù vẫn còn chưa chạm vào nhau, Hướng
Lan Huyên đã ngửa mặt lên trời phun mạnh ra một ngụm máu tươi, sau đó biến
mất trong tiếng nổ vang thật lớn, trong nháy mắt liền bị chôn vùi trong đống núi
sụp đổ.
Dữu Khánh đang bay nhanh trong không trung chợt nghe thấy những tràng âm
thanh ầm ầm dữ dội, âm thanh chấn động rất lớn, cho dù đang ở nơi xa, hắn vẫn
có thể cảm nhận được tựa như có một con địa long đang quay cuồng chui luồn
dưới mặt đất.
“Xem ra đã thật sự đánh nhau rồi, nhanh lên, ở bên kia.” Dữu Khánh giơ ngón
tay chỉ về phía truyền tới chấn động, tu vi bình thường đánh nhau sẽ không thể
gây ra thanh thế lớn như vậy.
Minh tăng mang theo hắn bay nhanh không cần hắn phải chỉ dẫn, ngay cả hắn
còn có thể phát hiện được động tĩnh, Minh tăng làm sao có thể không biết, ông
ta lập tức dốc toàn lực bay tới.
Trên đường đi, bọn hắn cũng phải bắt mấy cái miệng mới xác định được vị trí
đóng quân của ba thế lực lớn, khẩn cấp đuổi tới nơi, không gặp được Tiểu
Thanh, hắn cho rằng mình đã tới chậm.
Dưới ánh trăng, động tĩnh nổ vang dữ dội dần dần yếu đi.
Đống núi sụp đổ trông như một nấm mộ khổng lồ, chợt bắt đầu động đậy, tại
đỉnh ngôi mộ không ngừng có đất mới bị đẩy lên tuôn ra, tựa như một dòng suối
bùn, cuối cùng phun ra một người, một nữ nhân tóc tai bù xù vô cùng tàn tạ,
chính là Hướng Lan Huyên, một người bình thường có hình dạng diễm lệ.
Sau khi phun nàng ra, ngọn núi dừng tuôn trào suối bùn.
Hướng Lan Huyên ho khan, sặc ra máu, phun bùn đất trong miệng ra, mắt trợn
trắng như một con chó chết. Sau khi hơi thở đều đặn lại một ít, nàng xoay
chuyển thân thể, mười ngón tay cắm vào trên đất, nỗ lực bò đi, không cam lòng
ngồi chờ chết. Nhưng toàn bộ xương cốt trong cơ thể tựa như đã gãy, ngũ tạng
lục phủ nóng như bốc cháy, mỗi một cử động đều rất đau đớn, đau đớn khiến
nàng phải chảy nước mắt.
Trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng nàng vẫn nỗ lực bò đi.
Cây đại thụ trên đỉnh ngọn sóng đất cũng đã bị lớp đất phía dưới cuộn lên nhấn
chìm. Khi cơn sóng đất lắng xuống, một ngọn núi được nâng lên cuốn theo Vân
Côn di chuyển tới, dung hợp vào ngọn núi chỗ Hướng Lan Huyên, đưa như là
đưa y đến gặp Hướng Lan Huyên vậy.
Phối với vầng sáng đen phía sau Vân Côn, lúc này trông y quả thực giống như
một vị thần.
Khi đỉnh hai ngọn núi chỉ còn cách nhau mấy chục trượng, sắp hoàn toàn dung
hợp vào nhau, động tác dung hợp đột nhiên dừng lại, ánh mắt của Vân Côn
cũng rời khỏi Hướng Lan Huyên, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào không
trung.
Mặt đất đột nhiên không còn động tĩnh ầm ầm nào nữa, Hướng Lan Huyên
thoáng sửng sốt, quay đầu lại nhìn tới, nhìn thấy Vân Côn đứng trên đỉnh một
ngọn núi khác cách mấy chục trượng, nàng vô thức quay đầu nhìn về phía bầu
trời, muốn nhìn xem Vân Côn đang nhìn cái gì.
Kết quả nhìn thấy hai bóng người bay xuống, khi nàng vừa mới ngẩng đầu lên
thì họ đã nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng.
Một trong hai người ngồi xổm xuống trước mặt nàng, là Dữu Khánh, nhưng
nàng nghĩ rằng mình đang nằm mơ, nàng khó có thể tin, không thể tin được.
Nàng lại quay sang nhìn Minh tăng chắp tay đứng ở một bên, lúc này mới ý
thức được đây hẳn là sự thật, không phải đang nằm mơ.
Vân Côn đứng trên đỉnh một ngọn núi khác, quả táo cổ giật giật, y nhìn chăm
chú mỗi một động tác của Dữu Khánh, y tự nhiên nhận ra hắn, y nghi ngờ nhân
vật chủ chốt đã xuất hiện, người này thực sự là cao thủ sao? Nhìn cách thức bay
tới vừa rồi thì không giống.
Nếu nói rằng hắn không phải là cao thủ, vậy vì sao lại dám chủ động tới đây
vào lúc này, là bởi vì mình bị nhốt ở đây quá lâu, tư duy không còn bình
thường, hay là thế giới bên ngoài đã thay đổi?
Tên mập mạp đi theo tên Thám Hoa lang này, sai đâu đánh đó như là Thiên Lôi,
nhìn cũng không giống cao thủ, tuy nhiên lại dễ dàng giết chết A Bồng.
Còn Văn lão đầu có lẽ lúc trước đã lừa gạt mình.
Đám người này thật thật giả giả, giả giả thật thật, phức tạp đến mức khiến y thật
sự có phần không hiểu nổi.
Dữu Khánh duỗi ngón tay gạt bụi đất trên lông mi của Hướng Lan Huyên, tiếp
đó thổi mấy hơi lên mặt nàng, thổi bay những bùn đất bám rõ ràng trên mặt, rồi
mới hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Hướng Lan Huyên bực tức hỏi: “Đã biến thành như vậy, không sao mới là lạ.
Sao ngươi lại chạy tới đây?”
Nàng là thực sự có chưt bực tức, vội vàng chạy đến tìm chết, tất cả mọi việc đã
làm trước đó đều trở thành vô ích.
“Vì sao ta chạy tới đây, trong lòng ngươi còn không rõ sao?” Dữu Khánh phất
tay thi pháp quét rơi bùn đất trên người nàng, sau đó đưa tay đỡ nàng trên
khuỷu tay, ôm ngang nàng nâng lên, nghiêm túc răn dạy: “Lúc trước ta đã nói
rồi, mạng của ngươi là do ta cứu, ta không cho ngươi chết, ngươi không có
quyền đi tìm chết!”
Thân thể bị lật lại, Hướng Lan Huyên đau đớn nghiến răng, nhưng cũng biết tên
này là tới đây cứu mình, sau khi báo tin vẫn không yên tâm, còn đích thân chạy
đến đây, trong nháy mắt lệ tuôn ra như suối, tức giận muốn mắng hắn một trận,
mình biết ý tốt của hắn là được rồi, nhưng ngươi dựa vào đâu để cứu ta? Cứ
xông đến đây như vậy thực sự rất không lý trí, quá ngu ngốc!
Dù trong lòng muốn mắng, nhưng thực tế lại rất kích động, vui mừng không nói
nên lời, trong đời này nàng chưa bao giờ xúc động như thế, chỉ có thể rơi lệ lắc
đầu.
Sau đó, nàng nhịn đau duỗi tay vòng qua cổ ôm lấy Dữu Khánh, nhẹ nhàng tựa
đầu vào giữa vai và cổ hắn, cảm nhận nhịp tim hắn đập, hưởng thụ khoảnh khắc
này, đột nhiên suy nghĩ thông suốt, vẻ mặt nhu hòa và mãn nguyện, cảm thấy tất
cả mọi thứ đều đáng giá.
Nhưng nàng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, cảm thấy một tay Dữu Khánh nâng đỡ
mình đang mày mò thứ gì đó, ngước đầu nhìn qua, phát hiện thấy trên tay Dữu
Khánh có một tấm thẻ bài kim loại đã biến dạng, nàng nhận ra tấm thẻ này,
Thiên Dực lệnh!
Thấy cảnh này, nàng tức thì dở khóc dở cười, thì ra tên này đang trông chờ vào
thứ này, vấn đề là nàng cũng biết rất rõ cái trò này, thứ này căn bản đã bị hủy.