Bán Tiên

Chương 1415: Được ăn cả ngã về không (1)




Giữa núi rừng bắt đầu bùng cháy lên những đống lửa rọi sáng, có vẻ không còn

e ngại gì nữa.

Dù sao Vân Côn cũng đã ở tại đây, khả năng xấu đến đâu cũng chỉ đến như thế

này mà thôi, bây giờ cho dù tệ hơn cũng không bằng tìm ra Kha Mật trước.

Lão đầu trọc cũng đã nhận ra được người của ba thế lực lớn có hành động khác

thường, y không biết có chuyện gì xảy ra nên âm thầm quan sát, bề ngoài vẫn

thể hiện ra là đang chăm chỉ đan bện chiếu, cần phải làm tốt, y muốn làm ra một

tấm chiếu có thể làm Hướng Lan Huyên hài lòng.

Đứng ở trên sườn núi, Hướng Lan Huyên bố trí một số công việc cho thủ hạ của

mình, sau đó cũng âm thầm đánh giá lão đầu trọc này. Ba thế lực lớn đều âm

thầm triển khai hành động. Phía Đại Nghiệp ty có Cừu Hạp chủ trì, nàng thì tiếp

tục bộ lộ công khai ở đây để ổn định lão đầu trọc, tránh khiến cho y hoài nghi.

Thực ra, sau khi nhận được tin cấp báo của Dữu Khánh, nàng có thể trốn đi

trước khi mà những người khác còn chưa biết tình hình, Dữu Khánh khẩn cấp

truyền tin cho nàng thực ra là có ý như thế.

Nhưng nàng không có làm như vậy, nàng có hỏi Tiểu Thanh, được biết phía bên

Dữu Khánh vẫn chưa tìm được Côn, mà tại nơi này, Kha Mật tạm thời cũng

chưa đạt được mục đích với Vân Côn, nàng suy đi nghĩ lại mãi, cảm thấy vẫn

còn cơ hội cứu vãn, nàng vẫn muốn tiếp tục giúp Dữu Khánh kéo dài thêm một

chút thời gian, tranh thủ kéo dài đến lúc Dữu Khánh tìm được Nhân tuyền để

giải quyết nguy cơ tiềm ẩn trong cơ thể.

Vì vậy nàng mới thông báo tình hình cho mấy đại lão khác biết. Dù sao, trong

hoàn cảnh hiện tại, chỉ dựa vào một mình nàng là không thể lặng lẽ tìm được

Kha Mật, nàng cần có người của ba thế lực lớn cùng nhau phối hợp hành động.

Đầu tiên, bọn họ tăng cường bố trí ở xung quanh Vân Côn, không để cho Kha

Mật có khả năng tiếp xúc với Vân Côn, vì điều này, bọn họ thậm chí còn nhờ

Văn Khúc đến gần bên cạnh Vân Côn, một khi phát hiện thấy Kha Mật tiếp cận

Vân Côn thì lập tức giết chết diệt khẩu, không cần nói lời nào.

Ô Ô cũng vô tình hay cố ý mà tới gần Vân Côn, và Hướng Lan Huyên nàng thì

ở trên cao nhìn chằm chằm xuống dưới, ngoài ra còn bí mật điều động thêm

nhân thủ khác, bất kỳ kẻ nào chưa được cho phép đều rất khó tiếp cận được với

Vân Côn, ngay cả với tu vi của Kha Mật cũng không thể.

Đương nhiên, đầu lĩnh của ba thế lực lớn cũng có chuẩn bị cho tình huống xấu

nhất, nếu như mọi chuyện không ổn, mọi người lập tức sẽ rút lui, phân tán ra để

bỏ chạy, Vân Côn không có khả năng cùng một lúc đuổi theo tất cả mọi người,

như vậy ít nhất sẽ có bộ phận còn có hi vọng trốn thoát.

Đây là tình huống mà không ai muốn nhìn thấy.

Ban đầu có người muốn hi sinh bộ phận nhân thủ để giữ Vân Côn lại đây, sau

đó bọn họ giả vờ tạm thời có việc, dẫn người đi làm chuyện khác, thực ra là

nhân cơ hội để rời đi, đến khi Vân Côn kịp phản ứng lại, thì bọn họ đã chạy trốn

mất dạng rồi.

Nhưng vấn đề là có thể trốn đi nơi nào? Đến ngày thứ mười cồng mới có thể mở

ra, trong mười ngày đó, bọn họ có thể thoát khỏi sự truy sát của Vân Côn sao?

Sau nhiều lần cân nhắc, đề nghị của Hướng Lan Huyên vẫn là phương án tốt

nhất, mặc dù rất mạo hiểm, nhưng việc đã đến nước này, không có lựa chọn nào

tốt hơn.

Những nhân viên có năng lực của ba thế lực lớn đã được điều động, bọn họ làm

như đang đi tuần tra nhưng thực tế là đảo qua tất cả các địa điểm và quan sát

mọi người trong khu vực này một lần, nếu có thể tìm ra được Kha Mật thì càng

tốt. Nếu không tìm thấy, cho dù đánh rắn động cỏ khiến lão ta bị dọa bỏ chạy

cũng tốt, bên này sẽ lập tức có cao thủ đuổi theo đánh giết.

Văn Khúc rất hứng thú với việc này, khi nghe nói Kha Mật đã từng chạy thoát

khỏi tay Đinh Giáp Thanh hai lần, ông ta liền chủ động nhận lấy việc này.

“Đại hành tẩu.”

Gã thủ hạ được Cừu Hạp gọi đến một nơi hẻo lánh cúi đầu cung kính hành lễ

với Cừu Hạp, không biết có chuyện gì dặn dò.

Cừu Hạp quan sát xung quanh một vòng, rồi nhỏ giọng căn dặn: “Tối nay có thể

sẽ xảy ra một số tình huống bất ngờ, nếu các bên xuất hiện tình trạng khẩn cấp

buộc phải phân tán rút đi, ngươi hãy cùng rút đi theo ta, và dẫn theo mấy người

tin cậy để đoạn hậu. Không cần các ngươi phải đánh đánh giết giết, nhưng hành

động rút lui phải rõ ràng một chút. Một khi có người đuổi theo phương hướng

chúng ta rút đi, và các ngươi bị chặn lại, các ngươi hãy giả vờ sợ hãi, rồi chỉ ra

hướng Hướng Lan Huyên rời đi là được. Đến lúc đó sẽ cho ngươi biết hướng

Hướng Lan Huyên rời đi.”

Thủ hạ không hiểu, hỏi: “Đại hành tẩu, làm vậy là sao?”

“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Cừu Hạp cất lời khiển trách, cũng không nói cho

gã biết sự thật.

Mục đích thực sự là, một khi sự việc xảy ra tình trạng không thể cứu vãn, nếu

Vân Côn thực sự muốn truy sát khắp nơi, và thật sự truy sát về hướng lão ta, lão

ta sẽ phải tranh thủ tạo ra khoảng trống cho mình trốn chạy, dùng Hướng Lan

Huyên để dụ địch là lựa chọn tốt nhất.

Lúc trước, Hướng Lan Huyên sai khiến Vân Côn như trâu như bò, đến bây giờ

Vân Côn vẫn còn đang bện chiếu cho Hướng Lan Huyên, một khi Vân Côn biết

mình bị đùa giỡn, đối mặt với đám người phân tán bỏ chạy, ai sẽ là người y

muốn đuổi theo nhất?

Y bận rộn truy đuổi theo Hướng Lan Huyên, có khoảng trống như thế, những

người khác tự nhiên sẽ có thời gian để chạy trốn.

Sau đó có thể trốn thoát được hay không là một chuyện khác, thời điểm trước

mắt nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, tất nhiên là phải vượt qua được khó khăn

trước mắt rồi nói tiếp.

Đương nhiên, hiện tại lão ta đã nhìn Hướng Lan Huyên không vừa mắt, đã động

sát tâm với Hướng Lan Huyên, cho nên chỉ lợi dụng như đồ bỏ đi mà thôi.

Mông Phá và Sô Vũ không có động sát tâm đối với Hướng Lan Huyên, nhưng

đáng ngạc nhiên là cả hai người này đều có sự sắp xếp giống như Cừu Hạp,

không hẹn mà cùng lợi dụng cơn tức giận của Vân Côn khi biết chuyện và coi

Hướng Lan Huyên là cơ hội cho mình thoát thân.

Tất nhiên, bọn họ cũng không muốn đi đến một bước này, việc Hướng Lan

Huyên bị bắt không có ích lợi gì với bọn họ.

Ở lưng chừng núi, Hướng Lan Huyên hoàn toàn không biết những chuyện đó,

nàng thậm chí còn không nghĩ theo hướng này.

Sau khi nhận được thông tin từ Dữu Khánh, nàng đã từ bỏ cơ hội chạy trốn một

mình, để mọi người đều biết tin và để mọi người đều có cơ hội chạy trốn, nhưng

mọi người lại lấy tính mạng của nàng làm tấm mộc.

Đứng dưới gốc đại thụ, lão Khâu đã biết được kế hoạch của ba thế lực lớn, quan

sát những động tác xung quanh, lão ta biết một tấm lưới đã được giăng ra ở

xung quanh để chờ sẵn, bây giờ cho dù muốn chạy cũng không chạy được, hành

động đan xen lục soát của các bên đang dần dần tiếp cận về phía lão ta.

Vào lúc này, lão ta đã không còn có lựa chọn nào khác.