Bán Tiên

Chương 1406: Không thể lưu lại (1)




Dữu Khánh đã hiểu được phần nào, “Nói cách khác, sau khi giết hai con cổ

trùng này, tương đương với việc cổ sư ở bên ngoài nhận được tín hiệu mở ra

vổng tiên phủ.”

Minh tăng sửa lại: “Giết một con, giữ lại một con, mới là tín hiệu mở ra. Nếu cả

hai con đều chết, cổng có thể vĩnh viễn không bao giờ mở ra nữa.”

Có ý gì? Dữu Khánh vừa định hỏi, nhưng ngay sau đó liền hiểu được ý nghĩa

của sự sắp đặt này, không khỏi cảm khái, “Ba vị Bán Tiên đó thật là đủ cẩn

thận, nhưng sự thận trọng này hoàn toàn phụ thuộc vào ý nghĩ của đại sư, xem

ra, bọn họ rất tín nhiệm đại sư.”

Minh tăng: “Bọn họ cũng không muốn Nhân gian gặp phải một trận kiếp nạn,

về điểm này, bọn họ và bần tăng đều có ý nghĩ như nhau.”

Dữu Khánh bĩu môi, “Ta e rằng điều bọn họ lo lắng không phải vì thảm họa nào

đó cho Nhân gian, mà vì lợi ích của chính bản thân bọn họ. Nếu bọn họ thật sự

muốn ổn thỏa, cần gì phải vòng vòng vèo vèo như vậy, tự mình đi vào xem xét

thực tế, nhìn thực tế để quyết định, cách này tốt hơn bất kỳ cách nào khác. Ta

thấy, bọn họ chằng qua là nhằm vào lòng từ bi của đại sư để lợi dụng mà thôi.”

Minh tăng dường như không ngại điều này, “Nếu chưa thể chắc chắn mở cổng

tiên phủ ra sẽ không có vấn đề gì, thì cho dù ngươi muốn đi ra, bần tăng cũng sẽ

không đồng ý.” Nói xong ông ta lại cất lọ kim loại trên tay vào trong túi, “Nếu

bây giờ ngươi muốn ra ngoài, sẽ không có vấn đề gì, bần tăng có thể đưa ra

ngoài ngay bây giờ.”

Dữu Khánh xem như đã hiểu được vì sao ba vị Bán Tiên kia lại dám giao việc

quan trọng như vậy cho vị này, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ ta vẫn

chưa thể ra ngoài, ta cần tìm Côn để giải quyết một số vấn đề trước rồi mới có

thể đi ra. Đại sư không gấp chứ?”

Minh tăng: “Bần tăng đã nói rồi, lần này bần tăng đến đây là được người nhờ

cậy, việc gì có thể làm được, ta sẽ nỗ lực hết sức.”

Giúp ta? Dữu Khánh giơ tay ngoáy ngoáy tai, không phải hắn nghi ngờ lời nói

của vị này, mà là có phần không hiểu được vì sao Lệ Nương đột nhiên lại có

lòng tốt như thế. Không phải nói rằng lòng người ta không tốt, chỉ là người ta

vội vàng chủ động đến hỗ trợ, hắn luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Nhưng trước mắt chưa thể nghĩ ra được, hắn tạm thời chỉ có thể đi bước nào

tính bước đó, khi đến lúc tự nhiên sẽ có dấu vết hiện ra.

Sau khi suy nghĩ mấy lượt, hắn khách khí nói: “Nếu đã là như thế, vậy vãn bối

không khách sáo nữa.”

Hắn khom người hành lễ, sau đó xoay người lướt đi, hạ xuống trước mặt đám

người Long Hành Vân, nói: “Mọi người tập kết lên đường, đi theo ta!”

Thanh Nha vừa bóc đậu phộng ăn vừa đang âm thầm quan sát Minh tăng, nghe

hắn nói vậy thì lập tức quay đầu nhìn tới, nghi hoặc hỏi: “Lên đường? Đi đâu?”

Dữu Khánh lười giải thích, tạm thời không muốn công khai, hắn vẫy tay ra hiệu

cho Nam Trúc và đám người Tam Tiên bảo, rồi xoay người rời đi.

Với Long Hành Vân, không cần phải nói, gã tự nhiên là lập tức đuổi theo, đồng

thời cũng trả lời Thanh Nha thay cho Dữu Khánh, “Sao ngươi lại nói nhảm

nhiều như vậy? Cứ đi theo là được rồi.”

“Không…” Thanh Nha lướt đến chặn trước mặt gã, hỏi: “Chúng ta chuẩn bị đi

đâu?”

Long Hành Vân làm sao biết được, “Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia,

ngươi sợ cái gì? Gọi người của ngươi, đi theo đi.” Nói xong liền bỏ đi.

“Ta…” Thanh Nha rất muốn gọi gã lại, nói cho gã ta biết, đi theo cẩu Thám Hoa

sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng hiện tại y không thể nói nên lời, vừa rồi vì để ở lại với bên này, y đã nhờ

Long Hành Vân cầu xin Sô Vũ.

Đậu phộng cầm trong tay bị y bóp nát, một lần nữa lại giơ tay tự tát vào mình, y

ước gì có thể đánh cho mình bất tỉnh, thật sự không biết mình nghĩ như thế nào,

đã biết rõ đi theo bên cạnh cẩu Thám Hoa sẽ càng nguy hiểm, vì sao còn tìm

cách ở lại chứ?

Y có phần hối hận vì không đi cùng với Sô Vũ.

Nhưng nghĩ lại một chút, nghĩ đến việc tên Vân Côn thượng tiên kia có thể đang

trà trộn trong đám người Sô Vũ, nếu cho y cơ hội chọn lại lần nữa, có lẽ y vẫn

sẽ lựa chọn ở lại chỗ cẩu Thám Hoa.

“Ôi, lão tử thật là xui xẻo!”

Than thở một câu, ngửi mùi máu tanh trong không khí, lại nhìn nhìn hai cái thi

thể khổng lồ nằm lăn trên đất, và nhìn thấy Minh tăng cũng bay đi theo Dữu

Khánh, y chỉ có thể nói thủ hạ đi tập hợp lại những người đã tản ra, cùng nhau

đi theo.

Sau khi hai, ba mươi người của bọn y tập trung với nhóm người Dữu Khánh,

tổng cộng đã tập hợp được gần trăm người.

Dữu Khánh chia bọn họ thành các tiểu đội, tản ra xung quanh để dề phòng,

đồng thời còn giao thêm một nhiệm vụ kèm theo, nếu trên đường đi phát hiện

thấy linh thảo quý hiếm thì hãy thu thập.

Mọi người một đường trèo đèo lội suối, tiến về phía trước, phương hướng bọn

hắn đi tới chính là hướng mà con Côn bay lượn trong bầu trời rồi biến mất. Dữu

Khánh đã nhờ A Lang đại cô đi trước dò tìm.

Dù sao cũng là cao thủ Cao Huyền, có thể bay quanh ở trên trời, việc tìm kiếm

sẽ dễ dàng hơn.

Theo lý thuyết, một vật khổng lồ như vậy bay ở trên trời, chắc hẳn không khó

để tìm ra.

Theo ước đoán của hắn, chỉ cần Định Hồn trâm thuận lợi phát huy tác dụng, sau

khi mấy sư huynh đệ ngâm xong Nhân tuyền, không có chuyện gì bất ngờ thì có

thể lập tức bỏ chạy.

Hiện nay, mọi chuyện có vẻ đang diễn ra suôn sẻ hơn hắn dự kiến, vấn đề ra vào

tiên phủ từ chỗ Minh tăng đã được giải quyết trước tiên.

Nhưng thực tế lại có nhiều biến cố hơn kế hoạch, con Côn đó đã biến mất!

Đây là thông tin mà A Lang đại cô mang trong đêm tối sau khi một nhóm người

đã bôn được ba ngày.

Trong một góc rừng rậm, sau khi tách ra nói chuyện riêng với bà ta, Dữu Khánh

không hiểu hỏi: “Không thể như vậy a! Một vật khổng lồ như thế rất dễ thấy,

làm sao có thể không tìm được chứ?”

A Lang đại cô nói: “Ta không dám nói đã bay khắp đại lục dưới chân này,

nhưng ta khẳng định đã tìm hết các khu vực, chỉ cần nó vẫn còn tại, ta không có

khả năng không phát hiện ra một vật khổng lồ như thế, thậm chí ta còn tìm kiếm

khắp vùng biển ngoài đất liền, nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện nào, ta nghi

ngờ…”

Trông bà ta có vẻ không dám chắc chắn lắm.

Dữu Khánh: “Đại cô cứ việc nói thẳng, không có gì phải ngại.”

A Lang đại cô khẽ gật đầu, nói ra: “Hoặc nó đã vượt biển, bay đến đại lục khác,

nếu vậy thì cần thêm mấy ngày thời gian hẳn là có thể tìm ra. Điều ta lo lắng

nhất bây giờ chính là con cá lớn đó đã lặn vào trong biển. Với tình hình nhân

lực của chúng ta, muốn tìm được e rằng có phần khó khăn.”

Điều Dữu Khánh lo lắng là phía bên Côn nô, hắn sợ Hướng Lan Huyên không

kéo dài được quá lâu, vì vậy trầm giọng nói: “Đại cô, mấy ngày là quá lâu,

ngươi cũng đã nghe nói về sự lợi hại của tên Vân Côn thượng tiên đó rồi. Đêm

dài lắm mộng a.”

A Lang đại cô trầm mặc một lúc, nói: “Ngươi xác định sau khi tìm được con

Côn kia, ngươi có thể giúp Hổ Phách tộc ta thoát được biển khổ, giành được

một vị trí trong Nhân gian chứ?”

Sau khi tiến vào tiên phủ, bà ta mới biết được tòa tiên phủ này không như

những gì mình tưởng, và cũng biết được sự nguy hiểm ở trong tiên phủ này, một

số ảo tưởng xem như đã vỡ tan.

Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Văn Khúc đứng ra có đủ không? Lý Đông Tân

không đến mức không cho ông ta chút thể diện như vậy, còn có Minh tăng nữa,

ta cũng có thể nhờ ông ta. Sau khi rời khỏi đây, ta nhất định sẽ hỗ trợ giải quyết

chuyện của Hổ Phách tộc, cho dù là vì Trùng Nhi ta nhất định cũng sẽ làm.”

Nghĩ đến tình hình Văn Khúc bức lui Đinh Giáp Thanh tại trên vùng biển lối

vào, A Lang đại cô gật mạnh đầu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không lười biếng, ta sẽ

nỗ lực hết sức giúp ngươi tìm được con Côn kia nhanh nhất có thể. Đêm nay ta

sẽ đi tìm nhiều chút tù binh để hỏi thăm xem. Trong tiên phủ này, hẳn phải có

người biết được phần nào về con côn đó?”

Dữu Khánh lập tức chắp tay cảm tạ, “Khổ cực, khổ cực, làm phiền tiền bối.”

Hai người lại thống nhất với nhau phương thức gặp mặt, sau đó A Lang đại cô

không dừng lại nữa, lập tức nhanh chóng rời đi.

Lại đến đêm tối, tại Cự Linh cung, lão Khâu và Lê Hoa một lần nữa xuất hiện

trong tẩm cung của Chí Mỹ nương nương.

Đứng ở sau cánh cửa nghiêng tai lắng nghe, khi đã xác định các thị nữ đã đi xa,

Chí Mỹ nương nương mới yên tâm quay trở lại bên cạnh hai người, “Ta đã biết

được tình cảnh của các ngươi tại ngoại giới, mục đích các ngươi tiến vào Cự

Linh phủ thực sự chỉ là vì muốn thoát khỏi áp bức sao?”

Lê Hoa trong lòng có phần thấp thỏm bất an.

Lão Khâu bình thản nói: “Tất nhiên là muốn thoát khỏi áp bức, một chuyện

khác chính là để kéo dài mạng sống. Hai chúng ta đã cách đại nạn không còn xa

nữa. Mong nương nương rủ lòng thương, dạy chúng ta phương pháp kéo dài

tuổi thọ.” Lão ta chắp tay cầu xin.

Lê Hoa lập tức làm theo, chắp tay khẩn cầu, “Mong nương nương rủ lòng

thương.”

Chí Mỹ nương nương trầm ngâm: “Kéo dài tuổi thọ… Về phương diện này, ta

cũng không có phương pháp gì tốt.”

Lão Khâu đột nhiên ngẩng đầu, cảm thấy khó thể tin, “Nương nương, trong Cự

Linh cung này, các vị nương nương kế nhiệm đứng đầu hậu cung đều có thể đột

phá đến cảnh giới Bán Tiên, kéo dài tuổi thọ. Điều này không thể nào là trùng

hợp phải không?”

Chí Mỹ nương nương nói: “Pháp môn tại trên tay Vân Côn…” Nói đến đây, cô

ta tựa hồ nhận ra lời mình nói không thích hợp, liền sửa lời: “Các ngươi yên

tâm, ta sẽ giúp các ngươi lấy tới tay.”

Ánh mắt lão Khâu hơi trầm xuống, rồi lại tỏ ra mừng rỡ, chắp tay nói: “Tạ

nương nương thành toàn, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực cống hiến cho

nương nương.”

“Tạ nương nương.” Lê Hoa cũng làm theo.

Chí Mỹ nương nương xua tay nói: “Chúng ta nên nghĩ cách làm sao lấy được

phương pháp rời khỏi giới này đi.”