Bán Tiên

Chương 1402: Lải nhải




“Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Ngươi cho rằng chỉ có những hoàng đế kia

mới muốn trường sinh sao? Tại trước khi chưa hiểu rõ tình thế bên trong này,

ham muốn trường sinh khiến bọn họ không muốn từ bỏ, nhưng cũng không

muốn mạo hiểm, cho nên mới giữ lại chìa khóa mở cổng trong tay mình. Nói

cách khác, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta còn có thể ra ngoài hay không đều phụ

thuộc vào ý nghĩ của bọn họ.” Hướng Lan Huyên quan sát xung quanh đồng

thời giải thích.

Dữu Khánh kinh ngạc hỏi: “Vậy khi chúng ta muốn đi ra ngoài thì phải làm

sao? Chúng ta không có cách nào để liên lạc với bọn họ.”

Hướng Lan Huyên: “Bọn họ và chúng ta so sánh thời gian giữa trong và ngoài,

nhận thấy không khác nhau lắm, cho nên đã thống nhất với chúng ta, bắt đầu từ

hôm nay trở đi, đầu giờ Thìn ngày thứ mười, sẽ mở cổng tiên phủ ra trong

khoảng thời gian rất ngắn, nếu không có ai đi ra ngoài sẽ lập tức đóng kín lại.

Cho nên muốn ra ngoài thì cần sớm chạy đến chờ đợi. Chỉ cần chưa có người đi

ra, tại trong một khoảng thời gian nhất định, bọn họ sẽ cách mười ngày mở ra

một lần. Đây là chuyện bí mật, chỉ có mấy người chúng ta biết được, chúng ta

cũng không được phép tiết lộ ra ngoài. Nếu để lan truyền ra, hậu quả sẽ khó thể

tưởng tượng nổi.”

Chỉ cần còn mở ra là được, Dữu Khánh khẽ thở phào nhẹ nhõm, mắt cũng chớp

một cái, không cho phép tiết lộ ra ngoài ư, chẳng phải là đã tiết lộ cho hắn rồi

sao, trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại hùa theo: “Đúng là không thể tiết lộ ra

ngoài, một khi có người rơi vào tay Côn nô, chúng ta không thể trông chờ mọi

người đều có thể giữ kín miệng, hậu quả thực sự sẽ khó mà tưởng tượng.”

Vẫn giữ cảnh giác với xung quanh, Hướng Lan Huyên nhẹ giọng nói: “Đây là

mấu chốt của vấn đề, vấn đề chúng ta có thể nghĩ đến, ba vị Bán Tiên đó không

phải không nghĩ ra. Cho dù mấy người bọn ta không tiết lộ ra ngoài, một khi đối

mặt với cao thủ như Côn nô, xác suất rơi vào tay Côn nô kỳ thực cũng giống

những người khác, ai dám cam đoan Côn nô không cạy được miệng chúng ta.

Với sự cẩn thận của ba vị Bán Tiên đó, ngươi cảm thấy bọn họ có mạo hiểm

như vậy không?”

Dữu Khánh không hiểu, hỏi: “Ý của ngươi là?”

Hướng Lan Huyên nói: “Mọi việc có thể không đơn giản như vậy. Lần này đi ra

ngoài, chúng ta đặt chận tại trên hòn đảo gần đây, chính là khu nhà của Bàng Vô

Tranh. Thời gian chúng ta trao đổi không quá lâu, sở dĩ kéo lâu như vậy mới

quay lại là vì chờ ba vị Bán Tiên bọn họ đưa ra quyết sách cuối cùng.

Mặc dù có một số việc bọn họ làm bí mật, nhưng khi ta cố ý dò xét, ta vẫn phát

hiện ra được một ít manh mối, bọn họ dường như khẩn cấp bí mật điều người

nào đó tới, còn âm thầm gọi đại hòa thượng đi gặp mặt riêng. Ta nghi ngờ bọn

họ đang bí mật triển khai thêm biện pháp phòng ngừa nào đó.”

Dữu Khánh thử hỏi: “Ý của ngươi là, có thể đi ra ngoài được nữa hay không,

mấu chốt nằm ở Minh tăng?”

Hướng Lan Huyên: “Tám chín phần mười là vậy, nhưng ta có thể khẳng định,

đại hòa thượng biết được một số điều mà chúng ta không biết.”

Dữu Khánh cau mày lẩm bẩm, “Trong trường hợp không thể liên lạc với bên

ngoài nhu thế này, Minh tăng có biết điều gì đó hay không thì sao chứ? Ông ta

làm sao quyết định được bên ngoài có mở cổng hay không?”

Hướng Lan Huyên lắc đầu, “Trong lúc nhất thời ta cũng không biết rõ chuyện gì

trong đó.”

Không nghĩ ra thì tạm thời không nghĩ nữa, Dữu Khánh tò mò hỏi: “Các ngươi

không cầm chìa khóa trong tay, làm sao còn dám vào lại lần nữa?”

“Bên trong này có nhiều người của chúng ta như vậy, bên ngoài lại đối diện với

ba vị kia, ngươi cảm thấy chúng ta có được phép lựa chọn không?” Hướng Lan

Huyên hỏi ngược lại một câu, sau đó bỏ việc này sang một bên, nàng hất hất

cằm về phía đám ô hợp đang tụ tập, hỏi: “Nghe nói các ngươi tụ tập rất nhiều

người, không phải đang đi tìm người sao? Sao còn có thời gian đi tụ tập nhiều

người như vậy? Tốt cuộc là có chuyện gì?”

Tại nơi lạ nước lạ cái này, thực sự không dễ dàng để tụ tập được hơn một nghìn

người như vậy, nàng có phần tò mò không biết hắn làm được bằng cách nào.

Dữu Khánh ngoài cười nhưng trong không cười cất lời vui đùa: “Hắc, tình hình

nghiêm trọng rồi nha, có lẽ tên Côn nô kia đã trà trộn vào trong đó. Bây giờ,

tám chín phần mười là đang ở ngay dưới mí mắt chúng ta.”

Vừa nghe được lời này, Hướng Lan Huyên giật nảy mình, “Trò đùa này không

buồn cười chút nào nha.”

“Ta không đùa, đám người đó không phải do chúng ta dẫn tới, là bọn họ tự đi

theo tới, đều là chuyện tốt mà Nam béo làm ra…” Dữu Khánh đè ép giọng nói

kể lại chuyện đã xảy ra. Những chuyện như thế này, ngoại trừ những bí mật cực

kỳ cần thiết, hắn không có ý định giấu giếm nàng, thời điểm này, rất cần phải

liên thủ với nhau.

“…” Hướng Lan Huyên kinh ngạc sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía đám người ô

hợp đang tụ tập, trong đêm tối, nàng không biết một chút phát sáng mà mình

nhìn thấy có phải là tên Côn nô đầu trọc đó hay không. Sau một lúc mở to mắt

nhìn, nàng mới thở ra một hơi, nói: “Nghiệp chướng a, các ngươi làm sao lại cứ

đi trêu vào loại chuyện này?”

Dữu Khánh cũng rất bất đắc dĩ, “Ngươi cho rằng chúng ta muốn sao? Tự hắn

đưa tới cửa, ngươi nói xem chúng ta có thể làm gì?”

“Ài!” Hướng Lan Huyên thở dài một tiếng, sau đó hỏi: “Văn Khúc quả nhiên đã

tới, thực lực của hắn có thể giết chết A Bồng ư?”

Dữu Khánh nói một cách mơ hồ, “Chắc hẳn là vậy. Ngoài ông ta ra, tại hiện

trường có lẽ không còn ai khác làm được.”

Hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng tiết lộ về Định Hồn trâm, nó có thể khiến

người ta sinh ra động cơ khó lường, mưu tài hại mạng.

Hướng Lan Huyên quay lại nhìn hắn, “Tiếp theo, các ngươi dự định làm gì?

Tìm con Côn kia, ngâm Nhân tuyền, rồi cuốn lấy một số thứ có giá trị, sau đó

bỏ chạy sao?”

“Ách…” Dữu Khánh có phần bất ngờ với việc nàng ta có thể đoán chính xác

như thế, kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”

Đoán được việc ngâm Nhân tuyền cũng không có gì, làm sao còn đoán được cả

mấy kế hoạch nhỏ của mình chứ?

Hướng Lan Huyên cười khẩy khinh thường, “Với đức tính nhà quê của các

ngươi, trong mắt chỉ có mấy thứ đó, làm sao có thể trông chờ các ngươi có được

lý tưởng rộng lớn gì chứ? Các ngươi chỉ có thể nhìn thấy chút thực tế trước mắt,

còn tương lai lâu dài thì các ngươi cho rằng quá mức mơ hồ không thực tế.

Người ta liều mạng tiến vào tiên phủ để tìm tiên duyên, còn các ngươi, mỗi lần

tiến vào đều chỉ nghĩ đến việc kiếm chút gì đó có giá trị. Ta nói nha, đám ngốc

các ngươi coi tiên phủ là cái gì vậy? Thật sự không biết sách vở ngươi đọc có

phải đã chui vào bụng chó mèo hay không.”

Đối với nàng mà nói, có một số việc căn bản không cần phải đoán, mỗi lần cùng

nhau tiến vào tiên phủ, nàng đều tận mắt nhìn thấy, lần nào cũng phát hiện mấy

tên này tiến hành theo một thói quen, đều là tìm Tiên tuyền, sau đó vơ vét một

số thứ có giá trị, thói quen này chưa bao giờ thay đổi.

Khi rời khỏi Bách Hoa tiên phủ, mấy tên này cuốn theo rất nhiều mật ong, chính

nàng đã làm hỏng chuyện của bọn hắn, lúc rời Chư Yêu chi cảnh, mấy tên này

lại muốn đi vơ vét linh thảo có giá trị, cũng là nàng ngăn cản lại, hết lần này đến

lần khác đều như vậy, nàng có cần phải đoán không?

Nàng không thể hiểu nổi, một mặt thì thích kiếm tiền, một mặt lại rất cố chấp

giữ thể diện, rõ ràng viết thư pháp hoặc thơ văn sẽ kiếm được không ít tiền

nhưng lại khinh thường không làm, dù cho phải mạo hiểm kiếm tiền. Rốt cuộc

là bệnh gì vậy chứ.

Lẽ nào ‘bỏ văn theo võ’ là như vậy sao? Nếu lý giải theo cách này thì thực sự là

buông bỏ quá triệt để, đại trượng phu nói được làm được, thà rằng đi thẳng để

lấy còn hơn đi vòng để được, đại tài tử chân chính quả thực không giống người

thường. Nàng có phần tán thưởng điều đó.

Sau khi chế nhạo xong, nàng hỏi: “Con Côn đó không phải là vật phàm, nhìn

cách nó di chuyển trong thiên địa là biết, chỉ sợ một cái vung đuôi là có thể đập

cho các ngươi phân thân toái cốt. Phải tiến vào ngâm Nhân tuyền trong bụng nó

ư? Các ngươi có nắm chắc không?”

Dữu Khánh: “Về việc này, ta đã nghĩ được cách giải quyết.”

“Đối mặt với một con vật khổng lồ không phải chuyện đùa như thế, ngươi lại có

thể nghĩ ra cách đối phó nhanh như vậy sao? Ta không biết ngươi còn giấu ta

bao nhiêu chuyện. Ngươi đã không muốn nói ra, ta liền không hỏi nhiều nữa.

Nếu tên đầu trọc đó thực sự là Côn nô, nếu như hắn muốn tiếp tục giả vờ, đây

trái lại là chuyện tốt cho các ngươi. Giao hắn cùng với đám ô hợp kia cho ta xử

lý đi, ta sẽ dẫn hắn đi nơi khác, nỗ lực giữ chân hắn lại giúp ngươi. Ngươi tiếp

tục đi tìm Côn của ngươi đi.

Dựa theo kế hoạch, chúng ta không thể tiếp tục co đầu rút cổ nữa, chúng ta cần

phải chính thức triển khai hành động dò xét tiên phủ này, tìm hiểu và tranh đoạt,

không thể tránh khỏi phải so đấu với tên Côn nô này. Trời sáng sẽ bắt đầu. Sau

bình minh, các ngươi có thể rời đi.

Không biết Văn Khúc sẽ đi theo chúng ta hay đi với các ngươi. Dù ông ta không

đi theo ngươi, dựa vào những gì đã biết hiện nay, số người trong Cự Linh phủ

này có hạn, tất cả đều do Côn nô làm ra chơi đùa. Tuy rằng có cao thủ nhưng rất

ít. A Bồng đã chết, các ngươi nên tránh xa tên Phổ Nhạ và Chí Mỹ nương

nương kia ra, số còn lại, có Diệp A Lang bên cạnh, hẳn là không có vấn đề gì

lớn.

Tiếp đó chính là đại hòa thượng, ba vị Bán Tiên kia âm thầm trao đổi với hắn,

hắn có thể là điểm mấu chốt để ra vào. Ô Ô và Mông Phá hẳn là không biết việc

này. Ta có thể phát hiện được, có lẽ ta gặp may…”

Khóe miệng Dữu Khánh giật giật, âm thầm mỉa mai, gặp may ư? Lừa gạt tiểu

hài tử ba tuổi sao? Ngươi phát hiện ra được rõ ràng là vì tu vi ngươi cao nha.

Nhưng hắn cũng vui vẻ giả vờ hồ đồ, tiếp tục làm như không biết. Tuy nhiên,

hắn cảm thấy lúc này Hướng Lan Huyên có phần không thích hợp, nói chuyện

dông dài, có vẻ giống như cha mẹ cằn nhằn con cái chuyện nhà.

“Bọn họ không biết chuyện này, đó là cơ hội cho ngươi. Giữa Ô Ô và chúng ta

có chuyện bí mật, ta đã âm thầm bắt chuyện với hắn, hắn sẽ đứng về phía chúng

ta. Bởi vì chuyện Chung Nhược Thần, Mông Phá cũng sẽ không hoàn toàn bỏ

qua sự an toàn của ngươi mà không để ý, chỉ cần có một chút thao tác, ta hẳn là

có thể đẩy Minh tăng đến bên cạnh ngươi, để cho hắn đi cùng với ngươi.

Đại hòa thượng Minh tăng này, trong xương cốt là một người chân chính hướng

Phật, còn có tâm từ bi. Chỉ cần ngươi tận dụng tốt điểm này, chắc hẳn có thể lợi

dụng hắn mở ra cổng tiên phủ để rời đi. Trong khoảng thời gian ở Hổ Phách hải

vừa rồi, với những chuyện ngươi âm thầm động tay động chân làm ra đó, ta coi

như đã nhìn ra được, khi kẻ có học chơi đùa thủ đoạn quả thực không phải hiền

lành gì, ngươi chắc hẳn đối phó được đại hòa thượng, không có vấn đề.

Uy danh của các đời Minh tăng không phải bỏ không, có thể khiến mấy vị Bán

Tiên đó nể mặt là có nguyên nhân. Ở mức độ nào đó mà nói, khả năng phòng

ngự của đại hòa thượng là đệ nhất thiên hạ. Có hắn ở bên cạnh, nếu tận dụng

tốt, ông ta cũng có thể trợ giúp ngươi một tay. Hãy nhớ kỹ, nếu tình hình trong

Cự Linh phủ không ổn, sẽ gây ra tai họa cho ngoại giới, khi đi ra ngoài ngươi

cũng phải tận lực nghĩ cách đưa đại hòa thượng cùng đi ra. Nếu như không

được, sau khi các ngươi rời khỏi đây, không ngại hù dọa mấy vị kia, khiến cho

bọn họ vĩnh viễn không mở Cự Linh phủ ra nữa.”

“Hả?” Dữu Khánh sửng sốt, không khỏi sinh lòng kính nể, “Đại hành tẩu chính

nghĩa như thế, tại hạ bội phục, vậy ngươi thì sao?”

Hướng Lan Huyên khinh thường nói: “Ta không có chính nghĩa gì cả, chỉ là ta

có người ta quan tâm ở Nhân gian mà thôi. Ta không muốn nó gặp phải tai

họa.” Nói đến đây, đôi mắt sáng ngời của nàng dường như có ẩn ý khác, nàng

nhìn chằm chằm vào mắt Dữu Khánh, nói: “Nếu như ta không ra được, ngươi

nhớ giúp ta một việc, đến Côn Linh sơn tìm Tần Phó Quân lấy một thứ, làm một

chuyện giúp ta.”

Dữu Khánh sửng sốt, “Thứ gì?”

Hướng Lan Huyên mỉm cười dịu dàng, “Ngươi đến đó sẽ biết. Nàng ta sẽ nói

cho ngươi biết chuyện gì.”