Bán Tiên

Chương 1401: Chưởng môn cao kiến




Lúc này Dữu Khánh mới nhận ra mình đã sơ suất, tại sao lại dẫn cả tên đầu trọc

này cùng đến đây, Văn Khúc có thể cảm nhận thấy động tĩnh mở ranếu tên đầu

trọc này thực sự là Côn nô, hắn không tin đối phương không nhận ra được.

Hắn nhanh chóng đi đến, kiềm chế đám ô hợp hỗn loạn này tại một chỗ, không

để bọn họ chạy lung tung, lão đầu trọc cũng được xử lý như những kẻ ô hợp kia,

dù sao khi tới xin gia nhập, y giả mạo là một kẻ đi lẻ.

Việc trông coi được giao cho Long Hành Vân và Thanh Nha. Bọn họ tự nhiên

cũng biết nặng nhẹ, mặt ngoài nhìn như trông chừng đám ô hợp, thực ra là đang

để mắt đến lão đầu trọc kia.

Nam Trúc lại lôi kéo Dữu Khánh đến một nơi hẻo lánh để nói chuyện. Gã hỏi

xem có chuyện gì xảy ra, vì sao bọn hắn lại vội vội vàng vàng chạy về đây, Dữu

Khánh lập tức giải thích tình huống cho Nam Trúc biết.

Được rồi, việc đã đến nước này, suy nghĩ của Nam Trúc cũng không đặt vào

chuyện này mà là chuyện khác, “Ta nói nha lão Thập Ngũ, nếu tên đầu trọc đó

thực sự là Côn nô, với thực lực của y, vì sao không động thủ? Trà trộn vào trong

chúng ta đến cùng là muốn làm gì a?”

Dữu Khánh suy nghĩ một chút, “Căn cứ vào thông tin từ các phương, không

phải đã nhận ra được bọn chúng có một số động tác tấn công mang tình thăm dò

sao?”

Nam Trúc bắt được từ mấu chốt, “Thăm dò?”

Dữu Khánh gật đầu, “Tựa như là thăm dò. Còn nhớ việc tên Tri Linh đại thánh

ngụy trang thành ‘Nhất Chi Hoa’ để tiếp cận chúng ta không? Tình huống hẳn

là tương tự như vậy. Không phải hắn không muốn động thủ mà vì có điều e

ngại. Trước khi chưa nắm rõ tình hình, hắn không dám hành động thiếu suy

nghĩ. Hiện tại, hắn hẳn là đang trong tình trạng tìm hiểu chúng ta.”

Nam Trúc trầm mặc một lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ

có khả năng này mới giải thích được hợp lý nhất. Vấn đề là tiếp theo chúng ta

nên làm gì? Mấy đại lão đó thật sự sẽ quay lại sao? Nếu bọn họ quay lại và

quyết định rút khỏi, chúng ta cứ trở về như vậy, không làm gì cả sao? Hiện tại

chúng ta đã biết được tung tích của Nhân tuyền, tất cả những nguy hiểm chúng

ta trải qua mấy năm nay chẳng phải vì giờ phút này sao? Theo ta thấy, chúng ta

đã từng xử lý không phải một, hai kẻ trông coi tiên phủ, cũng không sợ nhiều

thêm một kẻ.”

Dữu Khánh không nói lời nào, nhìn gã chờ đợi, đoán rằng gã nhất định có tính

toán gì đó.

Quả nhiên, Nam Trúc đè thấp giọng nói: “Nếu chúng ta không biết tên Côn nô

đó ở đâu, nếu không áp sát được y, vậy chúng ta quả thực không thể làm gì

được y. Bây giờ không phải y đã đưa lên tới cửa sao? Định Hồn trâm nha,

không phải y chạy đến giả vờ giả vịt bên cạnh chúng ta sao? Cứ thuận thế mà

làm, đến sát bên cạnh y, thừa dịp y không chú ý, dùng trâm đâm y, vấn đề lập

tức được giải quyết.”

Dữu Khánh nhướng mày, hỏi ngược lại: “Có nhiều người tiến vào như vậy, hắn

đều có hành động tấn công mang tính thăm dò các phương, vì sao hắn không trà

trộn vào bên cạnh người khác, thậm chí không chọn ta, mà lại lẫn vào bên cạnh

ngươi?”

Nam Trúc mở to mắt nói: “Ta làm sao biết được. Ngươi sẽ không nói là vì ta

mập chứ?”

Dữu Khánh: “Trên eo ngươi công khai lắc lư một quả Hắc hồ lô, trên đầu ngang

nhiên cài Định Hồn trâm. Ngươi đoán xem hắn có nhận ra hay không?”

Khóe miệng Nam Trúc giật giật, “Việc này thì không rõ được.”

Dữu Khánh: “Ta không biết hắn có nhận ra quả hồ lô này hay không, nhưng

‘Nhất Chi Hoa’ nhận ra được. Ta cũng không biết hắn có nhận ra Định Hồn

trâm hay không, nhưng hắn nhất định có quen biết Cửu vĩ hồ. Ngươi dùng Định

Hồn trâm đánh gục A Bồng, ngươi cảm thấy khả năng hắn nhận ra có lớn hay

không?”

Lần này Nam Trúc thực sự chột dạ, “Ta làm sao biết được.”

Dữu Khánh: “Mẹ nó, ta thậm chí còn hoài nghi mấy thứ này trên người ngươi

chính là lí do hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, và cũng là lí do hắn tiếp

cận ngươi.”

Những lời này khiến Nam Trúc khẩn trương, “Ngươi nói như thế, y chẳng phải

là đang nhằm vào ta sao? Vậy nếu thực sự mở ra tiên phủ và rút lui, chỉ sợ sẽ

không cắt đuôi được y a?”

Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh, áp miệng đến sát bên tai gã, hạ giọng cực kỳ

nhỏ nói ra: “Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ chính là cơ hội của

chúng ta. Nếu thực sự quyết định rút lui, chúng ta có thể lợi dụng Thanh Nha

hoặc Long Hành Vân, giấu bọn họ việc rút lui, tìm cái cớ, nói bọn họ dẫn đám ô

hợp, trong đó có cả tên đầu trọc, đi làm việc, trước tiên tách hắn khỏi nơi này.

Nhưng ta đoán chừng sẽ không dễ lợi dụng Long Hành Vân, Thiên Lưu sơn rút

lui nhất định sẽ mang gã đi. Xem ra chỉ có thể lợi dụng Long Hành Vân khiến

cho Thanh Nha đi gánh vác trách nhiệm điệu hổ ly sơn này. Khi bọn họ rút lui,

ta có cách giữ lại ‘Củ cải trắng’ đã mở cổng ra từ trong tay các đại lão đó.

Chúng ta lấy được ‘Củ cải trắng’ thì lập tức trốn đi. Chờ đến khi Côn nô phát

hiện không đúng thì cổng tiên phủ đã đóng kín lại rồi. Khi đó hắn tất nhiên sẽ

cho rằng bọn ta đã chạy ra khỏi.”

Nam Trúc chớp mắt hỏi: “Vậy Thanh Nha bị khốn ở trong này chẳng phải sẽ

gặp xui xẻo sao?”

Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Vậy ngươi nói xem chúng ta phải làm thế nào?

Nước đến chân mới đổi người khác để điệu hổ ly sơn có khiến cho tên đầu trọc

đó nghi ngờ không? Thanh Nha đắc tội Sô Vũ, không thấy đâu nữa, phía bên

Thiên Lưu sơn cũng sẽ không quan tâm.”

Nam Trúc quyết đoán nói: “Được rồi, trách nhiệm này liền giao cho Thanh Nha

đi. Tên địa đầu xà này có lẽ làm không ít chuyện giết người cướp của, xem như

quả báo.”

Dữu Khánh: “Chuyện còn lại chính là tìm con Côn bay trên bầu trời kia, dùng

Định Hồn trâm để cố định nó, chúng ta ngâm Nhân tuyền xong liền bỏ chạy. Có

A Lang đại cô hỗ trợ, vấn đề này hẳn là không lớn. Đến khi Côn nô phát hiện ra

cổng tiên phủ mở lại lần nữa thì đã muộn rồi.

Ngoài ra, ở đây có rất nhiều linh thảo quý hiếm, trong khoảng thời gian này

chúng ta có thể thu thập một ít mang ra ngoài. Không giống với những lần tiến

vào tiên phủ trước, lấy được thứ gì cũng không dám lộ ra, lần này chúng ta hoàn

toàn có thể thoải mái đem ra, đủ cho chúng ta kiếm một khoản lớn. Có đủ tài

nguyên tu luyện trong tay, ta không ngại làm lại từ đầu. Qua mấy năm nữa ta sẽ

lại là một nam tử chân chính.”

“Ha hả…” Nam Trúc cười toe toét như hoa cúc, liên tục gật đầu, dựng thẳng

ngón tay cái, “Cao kiến, cao kiến, chưởng môn cao kiến! Cứ làm như thế đi!”

Tâm trạng gã rất vui vẻ đi theo sát Dữu Khánh quay trở lại, trên đường đụng

phải Văn Khúc vốn chờ mãi ở bờ biển không thấy người nên trở lại đây để kiểm

tra.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ thoải mái của Nam Trúc, mặc dù là Văn Khúc cũng

không kìm được cười khẩy một câu, “Tiểu mập mạp chính là tiểu mập mạp, quả

thực là người mập tâm cũng mập.”

Nam Trúc lập tức không vui, lẩm bẩm nói: “Văn lão, ngài cứ luôn gọi ta là

‘Tiểu mập mạp’, ta không thích nghe.”

Văn Khúc: “Gọi ‘Đại mập mạp’ phải chăng có chút không tôn trọng ngươi?”

Nam Trúc chắp tay nói: “Vãn bối có tên, phương nam có trúc, tên là Nam

Trúc.”

Văn Khúc à một tiếng, “Nam béo.”

Gương mặt Nam Trúc cứng lại, thôi quên đi, vung hai tay lên, rời đi, coi như

mình chưa từng nói gì.

Lần này, mọi người chờ đợi rất lâu, Dữu Khánh cũng vừa chờ đợi vừa nơm nớp

lo sợ, lo lắng kết quả mà hắn sợ nhất sẽ xảy ra, liệu ba vị Bán Tiên đó có quyết

đoán cắt đứt mối liên hệ với tòa tiên phủ này hay không.

Mãi cho đến khi trời tối, trăng sáng lên rực rỡ, Văn Khúc đột nhiên quay đầu lại

nhìn về phía biển rộng, người như một bóng ma lướt lên bầu trời. Dữu Khánh

nhận ra được động tĩnh liền đứng lên, hắn ý thức được tiên phủ lại mở ra rồi.

Quả nhiên, không bao lâu sau liền nhìn thấy mấy vị đại lão đó quay lại, mỗi

người gọi thuộc hạ của mình đến nói chuyện.

Hướng Lan Huyên để ý thấy Dữu Khánh ở cách không xa đang dõi đôi mắt

trông mong nhìn mình, nhưng nàng vẫn nhẫn nại dặn dò nhân viên thuộc hạ của

mình, sau đó đuổi họ đi rồi mới ngoắc ngón tay về phía Dữu Khánh.

Dữu Khánh vừa áp sát đến liền nhỏ giọng hỏi: “Đại hành tẩu, ta thấy các ngươi

tựa hồ đều vào tay không, ‘Củ cải trắng’ kia đâu?”

Nói đến việc này, vẻ mặt Hướng Lan Huyên trở nên nghiêm trọng, “Có lẽ chúng

ta không nên đi ra ngoài làm điều thừa, ‘Củ cải trắng’ đã bị ba vị kia giữ lưu ở

bên ngoài.”

“A!” Dữu Khánh thất kinh, ngàn tính vạn tính cũng không tính được lại xảy ra

chuyện như vậy, hắn vội hỏi, “Chuyện gì vậy?”