Trên đỉnh núi, sau khi bay lên cây, Dữu Khánh không có vòng vo, hắn đi thẳng
vào vấn đề: “Văn lão, có một số việc vãn bối không hiểu, hồi đó, sau khi ta rời
khỏi Văn thị, Văn thị từng xảy ra một biến cố bi thảm. Ngài ẩn cư tại Tàng thư
các Văn thị, cho dù là ngoại nhân, coi như cũng đã nhận ân của Văn thị, vì sao
lại ngồi xem bi kịch đó xảy ra?”
Đây là một khúc mắc trong lòng hắn, hắn cho rằng mình đã đem tai họa đến cho
Văn thị.
Nói đến việc này, Văn lão trở nên nghiêm túc, trầm mặc một lát rồi khẽ thở dài
nói: “Về việc này, phải nói như thế nào chứ? Cũng không phải là ta ngồi xem.
Ta vốn không có hứng thú và cũng sẽ không quan tâm đến những chuyện hàng
ngày của Văn thị, ta cũng không quản tới chuyện hưng suy của Văn thị. Ta sẽ
không quan tâm đến những chuyện của Văn thị không liên quan đến Tàng thư
các, những ân ân oán oán kia lại càng không liên quan đến ta. Ta đâu biết được
sẽ có người đột nhiên hạ độc, đến khi động tĩnh truyền tới chỗ ta thì tất cả đều
đã muộn.
Ta đã biết việc Văn Hinh sẽ tiếp nhận chức vụ gia chủ, Văn Mậu đã nói cho ta
biết từ trước. Mặc dù không biết vì sao Văn Mậu lại chọn cháu gái tới kế thừa vị
trí của mình, nhưng đó không phải là điều ta cần quan tâm. Sự tồn tại của mạch
này của ta, chỉ có người kế nhiệm gia chủ Văn thị biết rõ. Sau khi Văn Hinh
xem đồ vật mà chỉ có người đảm nhiệm gia chủ có thể được xem thì tự sẽ biết
được. Mục đích Văn Mậu nói cho ta biết trước là vì lo lắng sau khi mình mất,
tôn nữ kế vị sẽ gây ra phong ba hoặc biến cố. Ngươi cho rằng Văn thị không có
nền móng sâu xa nhưng lại có thể truyền thừa nghìn năm mà không có nguyên
nhân gì sao?”
Những lời này đã giải tỏa sự nghi hoặc trong lòng Dữu Khánh, đồng thời lại
khiến lòng hắn sinh ra nghi hoặc mới, “Sư môn của tiền bối nâng đỡ cho Văn
thị nghìn năm?”
Văn lão chắp tay sau lưng dõi mắt nhìn phương xa, “Cũng không thề nói là sư
môn, mạch của ta có nguồn gốc từ Tàng thư các Văn thị. Bên trong các có đủ
các loại sách, có một số có nội dung gì, ngay cả Văn thị cũng không biết. Trong
đó có nội dung tu hành do người trước để lại, một người trông giữ Tàng thư các
quá rảnh rỗi, ngoài đọc sách vẫn chỉ là đọc sách, rồi trong lúc tình cờ phát hiện
ra, sau đó tự mình tu luyện. Về sau liền được người trông giữ Tàng thư các
truyền thừa lại qua từng đời. Trong lịch sử, họ cũng đã nhiều lần giúp Văn thị bí
mật giải quyết nguy cơ bị hủy diệt, và Văn thị thì âm thầm cung cấp tài nguyên
tu luyện để báo đáp.
Lần này tới đây, ta không biết mình có thể sống sót trở về hay không, nhưng ta
cảm thấy mình nhất định phải đến đây một lần. Ta đã giao truyền thừa của Tàng
thư các lại cho đệ tử, chỉ là hiện nay đệ tử của ta căn cơ còn yếu, nếu như có
biến cố, e rằng sẽ phụ lòng Văn thị. Ta phải cho nó một khoảng thời gian để
phát triển.
Văn thị ở trong lãnh thổ Cẩm quốc, vì vậy ta tìm đến Lạc Vân Phinh, nàng ta đã
đồng ý sẽ âm thầm bảo vệ bình an cho Văn thị, còn ta thì phụ trách tới tiên phủ
khám phá giúp nàng ta, nhân tiện chiếu cố người của nàng. Nếu thật sự thu
được tiên duyên, đương nhiên là phải chia sẻ với nàng ta. Nàng ta tin tưởng lời
hứa của ta. Đây coi như một vụ giao dịch. Thám Hoa lang, ta đã giải thích tiền
căn hậu quả của việc này rồi đó, ngươi thấy đã rõ ràng chưa?”
“Thì ra là thế.” Dữu Khánh gật đầu liên tục, đồng thời hứa hẹn: “Tiền bối yên
tâm, ta sẽ không tiết lộ việc này ra ngoài. Nhưng về tiền bối, theo truyền thuyết
ngài khí phách cao ngạo vô song, tuy nhiên với bộ dạng và hành vi phóng đãng
của ngài bây giờ, thực sự là khiến người không thể nhận ra, không dám thừa
nhận.”
Văn lão cười thản nhiên, “Trẻ tuổi có cách sống của tuổi trẻ. Khi lớn hơn, tĩnh
tâm đọc sách, mới thực sự hiểu được lời sư phụ nói hồi đó, Tàng thư các mà ta
trông giữ quả thực là một kho báu. Chí khí thiên thu, chí tại hình hài, theo gió
theo trăng, theo một dòng sông xuôi về phương Đông.”
Đứng trong đám người phái xa xa, Ô y nhân đột nhiên quay đầu lại, nhìn về một
phương hướng nào đó.
Trong lúc đáng nói cười vui vẻ, Văn lão cũng đột nhiên ngưng thần quay đầu lại
nhìn về phía đó, giọng điệu thay đổi, “Cổng Tiên phủ lại mở ra rồi!”
Cái gì? Dữu Khánh có phần hoài nghi mình đã nghe nhầm, hắn không nghe thấy
bất kỳ động tĩnh nào, cũng không cảm giác được bất kỳ điều gì khác thường.
Trên thực tế, hầu hết mọi người đều có cảm giác giống như hắn, lúc này bọn họ
cũng không nhận thấy bất kỳ điều gì khác lạ.
Văn lão nhận ra được sự nghi hoặc của hắn, “Có một loại dao động từ sâu xa,
giống như lúc trước cổng tiên phủ mở ra vậy. Hẳn là không sai. Chẳng lẽ bọn họ
lại mở cổng ra sao?”
Vừa nghe nói như vậy, Dữu Khánh đột nhiên nghĩ đến lời Hướng Lan Huyên đã
nói lúc trước, đám đại lão kia bởi vì tra hỏi ra được thông tin về Vân Côn
thượng tiên, xét thấy thực lực chênh lệch quá xa, bọn họ rơi vào tình thế tiến
thối lưỡng nan, không biết nên tiếp tục hay là rút lui.
Lẽ nào bọn họ đã rút lui rồi hay sao, vậy bọn hắn phải làm sao bây giờ?
Không chờ bọn hắn quay trở lại đã bỏ chạy rồi ư? Nghĩ đến đây, vẻ mặt Dữu
Khánh đột nhiên trở nên rất khó coi, hắn cấp tốc lướt về phía đám người Nam
Trúc, hét to giữ không trung, “Quay về.”
Người vừa mới từ trên một thân cây rơi xuống đất, lại nhanh chóng lao vút sang
hướng khác, khẩn cấp lao trở về.
Đám người Nam Trúc mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn phất
tay kêu gọi mọi người, nhanh chóng đuổi theo.
Đang đứng sừng sững trên ngọn cây, Văn lão chợt hóa thành hư ảnh bay vút
ngang bầu trời, nếu như đã bộc lộ thực lực, ông ta cũng không cần gì phải che
giấu nữa, trực tiếp bay thẳng về phía sinh ra dao động trong sâu xa.
Ông ta rất nhanh liền bay tới bên trên một cây thạch trụ khổng lồ vươn lên mặt
biển làm cổng chào, đảo mắt nhìn qua, không nhìn thấy ai, cổng tiên phủ đã
đóng kín lại.
Còn Dữu Khánh, hắn trước tiên chạy đến kiểm tra khu tập kết, phát hiện thấy
tình hình không giống như hắn nghĩ, nhận thấy phần lớn mọi người vẫn còn ở
đây, chỉ không thấy mấy vị đại lão.
Thuộc hạ chủ chốt của Hướng Lan Huyên vừa nhìn thấy hắn tới, lập tức chủ
động gọi hắn sang một bên để giải thích tình hình, nói là Hướng Lan Huyên dặn
dò gã, nếu nhìn thấy Thám Hoa lang trở về, bảo gã giải thích tình huống cho
hắn biết.
Sự thật là, các đại lão đó đúng là đã mở cổng tiên phủ ra, rồi rời đi, mọi người
đều đã đi ra ngoài.
Mục đích rất đơn giản, bởi vì tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng bọn họ quyết định
để cho ba vị Bán Tiên kia đưa ra quyết định.
Hướng Lan Huyên dặn thủ hạ nói lại với Dữu Khánh, bất kể quyết định của ba
vị Bán Tiên như thế nào đi nữa, cho dù từ bỏ tòa tiên phủ này, họ cũng sẽ vào
lại thêm lần nữa, dù sao bên trong này vẫn còn có rất nhiều tinh anh của ba nhà.
Nàng nhấn mạnh rằng, một khi phát hiện đám người Dữu Khánh trở về, phải nó
bọn hắn đừng tiếp tục chạy lung tung, vạn nhất quyết định rút khỏi, thì có thể
nhanh chóng rời đi. Về phần những kẻ ô hợp xông vào tiên phủ kia, sinh tử của
họ không nằm trong phạm vi quan tâm của ba thế lực lớn.
Vì để tránh gây ra rối loạn, gã nhân viên chủ chốt của Hướng Lan Huyên cố ý
dặn dò Dữu Khánh đừng để lộ tin tức, việc các đại lão rời khỏi tiên phủ được
thực hiện trong bí mật.
Bí mật cái rắm, Dữu Khánh chửi thầm trong lòng, Văn Khúc đã nhận ra được,
nhưng khi nghe được lời trấn an này, hắn coi như yên tâm phần nào, tuy vậy,
trong lòng vẫn có lo lắng.
Nguyên nhân là, việc này không phải do mấy vị đại lão đó có thể làm chủ,
quyền quyết định nằm trong tay ba vị Bán Tiên kia, một khi ba vị đó cảm thấy
mở tiên phủ ra lần nữa quá nguy hiểm, hắn tin rằng những người đó hoàn toàn
có thể đưa ra quyết định không quan tâm sự sống chết của những người kẹt bên
trong.
Nguy hiểm ở đâu? Dữu Khánh quay đầu lại nhìn đám ô hợp đông đúc mà mình
đưa về. Hắn nhìn tên đầu trọc ở giữa đám người, tên đầu trọc đó thật sự là Côn
nô kai sao? Ngay cả hắn cũng có phần sợ hãi, nếu cổng vào mở ra lần nữa, một
khi để cho tên đầu trọc này chạy ra ngoài, nếu y thực sự biến thái như những gì
thẩm vấn được, e rằng Nhân gian phải gánh chịu một trận thảm họa.