Văn lão: “Còn có thể là ai, không phải là kẻ bị ngươi chế giễu trông giống cá trê
thì còn ai nữa.”
Cá trê? Một nhóm người lại muốn quay đầu lại nhìn xem trong đám người xa xa
đó có ai trông giống cá trê, nhưng phải cố gắng kìm nén lại ý muốn này.
Nam Trúc ngây ngốc một lát, rồi lẩm bẩm giống như nói mớ, “Là hắn ư? Không
thể như vậy a?”
Văn lão: “Khả năng rất lớn hắn chính là Vân Côn thượng tiên kia.”
“Không phải…” Nam Trúc có phần lắp bắp, gã giải thích với đám người Dữu
Khánh đang nhìn mình chằm chằm: “Y làm sao có thể là Vân Côn thượng tiên
đó. Các ngươi không biết đi, lúc trước y bị một đám cự nhân truy sát, là chúng
ta đã cứu y. Thậm chí y còn quỳ xuống đất cầu cứu ta. Các ngươi không có nghe
sai, y đã quỳ xuống cầu ta. Các ngươi ngẫm lại mà xem, nếu y thực sự là Vân
Côn thượng tiên, làm sao có thể quỳ xuống trước ta?”
Gã quay đầu nhìn sang Văn lão, “Văn lão, không phải ai cũng có thể cợt nhả
đùa giỡn như ông, có thể tùy tiện lấy lời thề độc ra giỡn chơi. Hơn nữa, cho dù
có đùa thế nào, nếu là ông, ông có thể quỳ xuống trước ta không?”
Văn lão chế nhạo nói: “Hắn đâu chỉ quỳ xuống trước ngươi, ngươi hình như còn
thưởng cho hắn một cái tát nha, và còn xoa lui xoa tới cái đầu trọc của hắn nữa
chứ, đúng không?”
Nam Trúc buông tay: “Cho nên, y không thể là Vân Côn thượng tiên gì đó.”
Đầu trọc? Đã có thêm đặc điểm nhận dạng mới rất rõ ràng, mọi người lại muốn
quay nhìn đám đông, cảm giác nín nhịn này thực sự quá khá chịu, trong lòng
ngứa ngáy vô cùng.
Văn lão: “Trên đường đi, sau khi hắn gia nhập vào đội ngũ chúng ta thì mới xảy
ra chuyện có người bắt chước dấu hiệu chỉ đường dẫn chúng ta rời đi, phải
không? Nhìn lại, việc hắn tình cờ bị cự nhân đuổi đến bên cạnh chúng ta thực sự
là trùng hợp sao?”
Nam Trúc: “Văn lão, chuyện dấu hiệu chỉ đường không nhất định là y làm. Lúc
trước ông cũng đã nói rồi, có thể là việc chúng ta đi theo dấu hiệu chỉ đường đã
bị người của tiên phủ này phát hiện.”
“Đó là vì ta sợ ngươi ngu ngốc dẫn người tiếp tục tìm kiếm dấu hiệu chỉ đường
để đuổi theo, nhắc nhở ngươi kịp thời quay đầu lại, cũng là bởi vì ngay tại trước
mặt đầu trọc ta không tiện nói thẳng ra. À này, không phải chứ tiểu mập mạp,
ngươi đang cố gắng giúp hắn rửa sạch hiềm nghi sao? Được rồi, tin hay không
tùy ngươi. Ngươi hãy lên tiếng cho chúng ta chạy thật xa trước đi, sau đó ngươi
có thể trực tiếp xác nhận với hắn.” Văn lão vung tay lên, ra hiệu cho mọi người
đừng để ý tới Nam béo nữa, rời đi trước thôi.
Dữu Khánh lập tức chắp tay ngăn cản, “Lão tiền bối bớt giận, thứ lỗi cho vãn
bối hỏi nhiều một câu, ngoài nguyên nhân dấu hiệu chỉ đường mới nói đó, ngài
còn có bằng chứng nào khác không?”
Quả thực là chuyện dấu hiệu chỉ đường có khả năng là người khác động tay
động chân, chỉ căn cứ vào một điểm này, không thể khẳng định tên đầu trọc đó
chính là Vân Côn thượng tiên, đây không phải là việc nhỏ, làm sao có thể sơ sài
qua loa.
Văn lão lập tức chỉ vào mũi Dữu Khánh, nhưng người bị phê bình lại là Nam
Trúc, “Tiểu mập mạp, ta nói ngươi, ngươi lại không chịu phục. Ngươi nhìn
người ta mà xem, người có học chính là người có học, vừa nhìn liền biết là
người có học hiểu lễ. Tiểu mập mạp, ta không tranh cãi với ngươi, ngươi hãy
nghĩ cho kỹ đi, khi chúng ta chui vào trong lồng bẫy thì thiếu người nào?”
“Thiếu người nào…” Nam Trúc lẩm bẩm tự hỏi, ánh mắt mờ mịt, suy nghĩ một
lúc, cuối cùng lắc đầu nói: “Lúc đó rất hỗn loạn, gần trăm người bị vây nhốt, tại
thời điểm nguy cơ hoảng loạn đó, còn ai có thể bình thản để kiểm tra nhân số
chứ?”
Văn lão nhấc tay chỉ chỉ vào mũi mình.
Ý tứ rất rõ ràng, ngươi muốn hỏi trong nguy cơ hoảng loạn còn có ai bình thản
sao? Đây nha, là ta!
Động tác này tựa như một cái tát vào mặt, Nam Trúc sửng sốt.
Dữu Khánh thử hỏi: “Ý của Văn lão là, lúc đó tất cả mọi người đều rơi vào cạm
bẫy, duy chỉ có tên đầu trọc đó không có đi vào bẫy?”
Văn lão gật đầu, “Đúng vậy, khi ta phát hiện thấy hắn không có vào bẫy thì cảm
thấy quái lạ, trong lòng sinh ra hoài nghi. Trong lúc đám người tiểu mập mạp
kêu gào hỗn loạn ở trong lồng thì ta quan sát xung quanh.” Ông ta lại quay sang
hỏi Nam Trúc, “Tiểu mập mạp, ngươi có còn có những cây cột đá khổng lồ
trong quảng trường đó không?”
Nam Trúc gật đầu, không biết ông ta hỏi điều này làm gì.
Văn lão: “Tên đầu trọc đó trốn trên một cây thạch trụ gần đó quan sát chúng ta.
Bên cạnh hắn còn có một bạch y nữ tử. Người có thể ở tại trước mặt A Bồng
vẫn lâm nguy không sợ hãi, và thờ ơ như thế, ngươi cảm thấy trước đó hắn có
thể bị mấy tên cự nhân làm cho sợ hãi đến mức kêu gào oa oa quỳ xuống cầu
xin sao? Người có thể tại trước mặt A Bồng vẫn ở trên cao nhìn xuống, trong
tiên phủ này có mấy người như vậy? Trừ khi thông tin chúng ta biết được có sai
lầm. Sau khi A Bồng ngã xuống, chúng ta phản kích những cự nhân kia, ta thấy
hắn lại len lén trượt xuống, thừa dịp hỗn loạn lẫn vào trong chúng ta để tham
gia chém giết.”
“…” Nam Trúc ngây người lắng nghe, nghĩ đến cảnh chính tay mình tát vào
miệng tên đầu trọc đó, gã nuốt khan mấy cái, đột nhiên muốn tìm một cây gậy
để chống đỡ thân thể, miệng vẫn muốn bù đắp, “Thật vô lý a, có nhiều người
như vậy, y trà trộn vào bên cạnh người nào chẳng được, vì sao phải nhằm vào ta
chứ?”
Không ai có thể trả lời vấn đề này, nói chung, thần sắc mọi người đều trở nên
nghiêm trọng, nếu thật sự bị tên Vân Côn thượng tiên tàn bạo đó nhắm vào, có
thể có kết quả tốt mới là lạ.
Văn lão đột nhiên hỏi: “Tiểu mập mạp, ngươi làm sao giết chết được tên A
Bồng đó?”
Nam Trúc chớp mắt, “Hả? Ta không có giết hắn. Không phải tiền bối ngươi giết
hắn sao?”
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đương nhiên biết gã đang nói dối.
Văn lão không biết chuyện, giơ tay túm chòm râu, nói: “Cũng không phải ta.
Vậy thì quái lạ, chẳng lẽ là chính tên đầu trọc đó làm sao? Không thể như vậy
a!”
Nói đến việc này, Nam Trúc cũng có chút tức giận, “Không phải ông? Ta nói
nha tiền bối, trong tình huống nguy hiểm như vậy, ông lại mở to mắt nhìn ta đi
chết mà không ra tay giúp đỡ sao?”
Văn lão: “Những người khác bị ăn thịt ta cũng không ra tay, tất cả đều tự vào
đây tìm chết, tại sao ngươi được ngoại lệ chứ? Tu vi của A Bồng cao hơn ta,
ngoài ra còn có tên đầu trọc đó ở phía sau âm thầm theo dõi, ta không dám hành
động bất cẩn. Hơn nữa, ngươi là người cầm đầu đội ngũ, tên đầu trọc đó rõ ràng
cố ý tiếp cận ngươi, vì thế mà hắn còn không ngần ngại quỳ xuống, thậm chí
còn bị tát tai. Nếu muốn giết ngươi, hắn không cần quanh co lòng vòng như vậy.
Hắn bị ngươi làm nhục như thế, làm sao có thể để cho ngươi được chết dễ dàng
như vậy. Ngươi chờ coi đi, ít nhất hắn sẽ hành hạ cho ngươi phải hối hận sinh ra
làm người trên cõi đời này rồi mới có thể cho ngươi được chết.”
Nam Trúc bị lời ông ta nói làm cho rùng mình, không rét mà run.
Mấy người khác nhìn gã với ánh mắt đồng cảm.
Dữu Khánh cau mày hỏi, “Nếu tên đầu trọc đó thực sự là Vân Côn thượng tiên,
trà trộn vào trong chúng ta, bám theo chúng ta như vậy là có ý gì? Rốt cuộc thì
hắn muốn làm gì?”
Văn lão: “Đây cũng là điều mà ta không thể nghĩ ra, với thực lực của hắn thì
không nên như thế, nhưng hắn làm như vậy nhất định có suy tính của hắn. Có
một việc ngươi phải cân nhắc, lúc trước tiểu mập mạp đồng ý cho hắn gia nhập,
nguyên nhân là hắn từng bắt được tù binh, biết được một số tình huống nơi đây.
Tiểu mập mạp nói sẽ dẫn hắn tới nói chuyện với ngươi, nếu như ngươi không có
tra hỏi hắn, e rằng sẽ khiến hắn hoài nghi.”
Dữu Khánh gật đầu thể hiện đã biết, hắn đưa tay làm động tác mời đi, “Văn lão,
có một số việc muốn thỉnh giáo riêng ngài mấy câu. Ngài có thể đi chỗ khác nói
chuyện một chút được không?”
Lần này hắn đã nói rõ không muốn người khác cùng đi theo.
Văn lão không có từ chối, chỉ quan sát hắn lâu một chút rồi sau đó lướt lên một
ngọn cây ở ngọn núi gần đó. Dữu Khánh lập tức phi thân đi theo.
Những người khác đã biết được thân phận của Văn lão, nên không dám cưỡng
ép đi theo giống như lúc trước nữa.
Thanh Nha đi đến trước mặt Long Hành Vân, nói rõ, “Long các chủ, ta đã nói
rồi, đi theo bên cạnh cẩu Thám Hoa sẽ không có chuyện gì tốt. Hiện tại chúng ta
rời đi vẫn còn kịp, ít nhất sẽ không bị ảnh hưởng ngay lập tức.”
Nào ngờ Long Hành Vân quay đầu lại nhìn y với ánh mắt tràn đầy kinh thường,
tựa như đang nhìn một tên lưu manh nhát gan.
Gã quay đầu nhìn về phía Nam Trúc quấn như cái bao đang cố gắng làm ra vẻ
bình tĩnh như không có chuyện gì, ánh mắt gã lập tức lại sáng lên, gã nhận ra
rằng lúc trước mình thực sự đã coi thường tên mập mạp này, trải qua nguy hiểm
trong miệng A Bồng, xoa đầu trọc của Vân Côn, còn tát tai thượng tiên, trải
nghiệm của tên mập mạp này quả thực là trâu bò đến khó thể tin nổi.
Với gã mà nói, đó là một chuyện cực kỳ kích thích khó thể tưởng tượng.
Thanh Nha thì không nói nên lời, y rất muốn hỏi xem có phải gã bị bệnh hay
không, lão tử suy nghĩ cho ai chứ, ngươi vậy mà lại coi thường lão tử?