Nhìn thấy Nam Trúc đang lục lọi trên thi thể, không biết đang tìm cái gì, ban
đầu đám người An Di còn tưởng rằng mình nhìn lầm, sau khi xác nhận được gã
béo mặc bộ đồ gợi cảm đó quả thực là Nam Trúc, nhóm người Tam Tiên bảo lập
tức chạy vội tới.
Thấy có người đến, Nam Trúc lập tức thu tay lại, tươi cười vui vẻ giơ ngón tay
cái lên với mọi người, “Lợi hại, như vậy mà cũng bị các ngươi đánh cho bỏ
chạy.”
Tô Thu Tử vui mừng khôn xiết: “Nam huynh, ngươi không sao?”
Nói đến việc này, Nam Trúc vẫn còn sợ hãi, “May mắn, may mắn.”
An Di quay đầu lại nhìn thi thể A Bồng, kinh nghi hỏi: “Nam huynh, ngươi đã
giết chết A Bồng ư?”
Quả thực là Nam Trúc giết, nhưng Nam Trúc không thể thừa nhận sự tồn tại của
Định Hồn trâm, gã dang hai tay ra, “Không phải. Ta cũng không biết hắn chết
như thế nào, chỉ tưởng rằng mình sắp bị hắn ăn tươi nuốt sống, nào ngờ hắn lại
đột nhiên bất động, sau đó chết đi. Không biết là ai đã giết hắn.”
Ô y nhân đến gần đầu A Bồng, sau khi đưa tay chạm vào đầu A Bồng để kiểm
tra, y biết được A Bồng chết vì bị người từ trong miệng đánh nát đầu óc, việc
này chắc chắn là do tên mập đó làm ra, nhưng tên mập này lại không thừa nhận,
đến lúc này vẫn còn che giấu thực lực, y chỉ có thể nhìn chằm chằm Nam Trúc
thật kỹ một lúc, không có vạch trần.
Văn lão đứng ở trên một tầng lầu nghe Nam Trúc nói vậy thì nhíu nhíu mày,
ông ta không tin lời nói dối của Nam Trúc, trong lúc đang suy nghĩ Nam Trúc
làm cách nào giết chết A Bồng, ông ta chợt phát hiện phản ứng của mọi người
không thích hợp, tất cả đều đồng loạt quay đầu lại nhìn ông ta chăm chú, khiến
ông ta không hiểu ra sao.
Nhưng ông ta rất nhanh liền kịp phản ứng lại, đây là cho rằng mình xuất thủ,
ông ta vội vàng xua tay nói: “Đừng nhìn ta. Không liên quan gì đến ta.”
An Di chắp tay nói: “Tiền bối không cần khiêm tốn, mấy tên cự nhân này có tu
vi tương đương với cảnh giới Cao Huyền, nhưng ở dưới tay tiền bối chỉ đơn
giản như là cắt dưa thái rau, chúng ta đã tận mắt nhìn thấy. Tiền bối có thực lực
như thế, chúng ta lại chưa từng nghe nói tới ở Tu hành giới, thực sự là quá kín
tiếng. Bất kể như thế nào, chúng ta đều phải cảm tạ ân cứu mạng của tiền bối.”
Những lời này vừa được nói ra, mọi người liên tục chắp tay cảm tạ, “Cảm tạ
tiền bối cứu mạng.”
Rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn đến, ngay cả đám ô hợp may mắn còn
sống sót cũng ở lại nơi này không rời đi.
Văn lão nhấc nhấc tay mấy lần, muốn giải thích, nhưng đối diện với một tràng
cảm tạ liên tục không ngừng này, thôi được rồi, ông ta vung tay lên, không
muốn giải thích nữa, nếu tên mập này đã muốn giả vờ hồ đồ, ông ta cũng không
quan tâm nữa.
Nam Trúc thì có phần nghe không hiểu, gã đưa tay kéo tay áo Tô Thu Tử, hỏi:
“Cự nhân cảnh giới Cao Huyền gì vậy? Văn lão giết chết cự nhân cảnh giới Cao
Huyền ư?”
Khí đó gã vẫn còn đang phá hoại trong miệng A Bồng, hoàn toàn không nhìn
thấy.
Tô Thu Tử gật đầu, “Đúng vậy, đám cự nhân vây quanh đài cao ăn thịt người
đều có thực lực tương đương cảnh giới Cao Huyền. Chúng vừa ra tay, chúng ta
liền bị tử thương rất lớn. May mà có Văn lão xuất thủ kịp thời, đánh gục bọn
chúng. Nếu không, ta sợ rằng không còn gặp lại được Nam huynh.”
“Hít…” Nam Trúc hít vào một hơi khí lạnh, giết Cao Huyền như cắt dưa thái
rau, còn cần phải hỏi đó là cảnh giới gì sao? Gã vội vàng đi đến, một đường đẩy
đám người ra, đi đến phía dưới bậc, ngửa đầu hỏi: “Văn lão, ngươi còn nói
ngươi không phải là Văn Khúc sao?”
Văn lão: “Chúng ta không quen, ta là ai có quan trọng không?”
Nam Trúc chớp mắt, “Đã cùng đi suốt chặng đường, bây giờ lại đồng sinh cộng
tử, như vậy còn không quen sao? Đã như vậy rồi, tiếp tục che che giấu giấu có ý
nghĩa gì sao?”
Văn lão: “Tiểu mập mạp, ngươi không chút nào kính già, ngươi ăn mặc như vậy
đến chất vấn ta, có lễ phép không?”
“…” Nam Trúc cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, dang tay ra, “Đừng nói lạc
đề, nói thẳng đi, ông rốt cuộc có phải là Văn Khúc không?”
Mọi người nghe vậy thì đều âm thầm kinh ngạc, người ta là cao thủ như thế, tên
mập này lại dám chất vấn như vậy, gan thật lớn.
Văn lão: “Một cái tên mà thôi, được rồi, ta thừa nhận, ta là Văn Khúc, vậy thì
thế nào?”
Nam Trúc trợn tròn mắt, “Mẹ ơi, lúc trước ông lại phát thề độc, nói nếu mình là
Văn Khúc sẽ chết không yên lành.”
Văn lão khẽ xua tay, thờ ơ nói: “Nếu lời thề có tác dụng, thế gian này đã thái
bình từ lâu rồi. Ta chỉ đùa một chút mà thôi, chỉ có kẻ ngốc mới coi là thật.”
Còn có thể đùa như vậy ư? Nam Trúc nghẹn ngào không nói nên lời.
Mọi người đều kinh hãi, đây thực sự là Văn Khúc trong truyền thuyết sao? Văn
Khúc không phải là người rất khí khái sao? Lại thêm bộ dạng đeo tay nải phóng
đãng đó nữa kì. Nói chung, mọi người rất khó để liên tưởng lão già trông có
phần lưu manh ở trước mắt với Văn Khúc trong truyền thuyết.
Văn lão cũng từ trên bậc thang nhảy xuống, kéo kéo tấm vải quấn trên người
Nam Trúc, “Bây giờ không phải là lúc dông dài vấn đề này. Chúng ta một mực
theo dấu hiệu chỉ đường đi đến đây, vừa vặn chui vào trong cái lồng cạm bẫy.
Ngươi không cảm thấy quái lạ sao?”
Lúc trước mọi người đúng là không nghĩ gì về việc này, mấu chốt là không có
thời gian cho bọn họ suy nghĩ nhiều, vừa chui vào trong cạm bẫy liền lập tức trở
nên hỗn loạn, một mực hoảng loạn cho đến vừa rồi mới bình tĩnh lại, làm sao có
thời gian suy nghĩ chuyện gì khác, bây giờ nghe nói như vậy, một nhóm người
cùng đi với nhau tức thì nhận ra có điều đó bất thường.
Ô y nhân xen lẫn trong đám người hơi chớp mắt, cũng giả bộ trầm tư suy nghĩ.
Nam Trúc không chắc lắm, hỏi: “Dấu hiệu chỉ đường đó là giả ư?”
Văn lão: “Trong những cái lồng vừa rồi không có mấy người Thám Hoa lang,
khả năng rất cao là bọn hắn không bị bắt. Tối hôm qua ta cũng đã nói rồi, chúng
ta đi mãi vẫn không gặp được nhóm người Thám Hoa lang, ngươi không cảm
thấy kỳ lạ sao?”
Vẻ mặt Nam Trúc dần dần trở nên khó coi, tối hôm qua gã cũng có phần nghi
hoặc, nói lùi một bước, cho dù lão Thập Ngũ có việc gì đó thì hắn cũng nên sắp
xếp Tiểu Thanh hoặc Đầu To quay lại thông báo mới đúng, không nên cách lâu
như vậy mà không liên lạc, suy nghĩ lại về cạm bẫy trước mắt, gã cắn răng, “Có
người làm ra dấu hiệu chỉ đường giả để lừa chúng ta?”
Văn lão: “Chắc hẳn là người trong tiên phủ này phát hiện thấy các ngươi đang
đi theo dấu hiệu chỉ đường, cho nên làm ra dấu hiệu giả khiến chúng ta đi lệch
đường.”
“Đâu chỉ là đi lệch, suýt chút nữa khiến chúng ta mất mạng…” Nam Trúc hừ
một tiếng, rồi bỗng nghĩ đến một vấn đề khác, nếu vậy, chẳng phải mấy người
lão Thập Ngũ phải tìm mình điên cuồng sao? Đi lung tung tại nơi quỷ quái này
rất dễ gặp phải nguy hiểm, nghĩ đến đây, gã không nhiều lời nữa, phất tay khẩn
cấp kêu gọi: “Đi, quay lại theo đường cũ.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng có một số người đã không thể trở về, không thể nói
đi liền đi, không thể bỏ mặc đồng bạn đã chết.
Khi người Tam Tiên bảo kiểm kê nhân số, phát hiện thấy chỉ trong khoảng thời
gian ngắn ngủi lúc trước đã có đến hơn ba mươi người bị cự nhân giết, bi
thương hay không là một chuyện, không thể đem di thể rời đi là thực tế, người
trôi nổi trên giang hồ, sống hay chết đều là trôi tới đâu tính tới đó, bọn họ chỉ có
thể lựa chọn chôn ở gần đây, ngay cả bia một cũng không dám lập, cũng không
thể lập, nếu không, e rằng chết rồi vẫn không được yên nghỉ.
Đám người ô hợp kia chết càng nhiều, bọn họ không cùng một nhóm, không rõ
đã chết bao nhiêu, kiểm kê sơ lược số thi thể trên mặt đất, chừng bảy, tám trăm
người không còn nữa, cũng chỉ là chuyện tiện tay, cùng nhau đem chôn.
Về phần thi thể của những cự nhân kia, không ai quan tâm đến, một nhóm
người nhanh chóng rút đi, nhóm người Nam béo quay lại theo đường cũ. Không
biết đám người ô hợp nghĩ như thế nào, chỉ thấy bọn họ lặng lẽ đuổi theo. Đám
người Nam Trúc dừng lại, bọn họ cũng dừng, đám người Nam Trúc rẽ, bọn họ
cũng rẽ theo.
Chừng một nghìn người ào ào xuyên qua trong núi rừng, quy mô khá lớn.
Đi không bao lâu, đám người Nam Trúc liền phát hiện vấn đề, dấu hiệu chỉ
đường lúc trước không còn nữa, nhưng vẫn có thể phát hiện thấy dấu vết, rõ
ràng đã bị người xóa bỏ rồi, điều này càng chứng tỏ đây là một cái bẫy.
May mà dấu hiệu chỉ đường lúc trước gần như chỉ hướng thẳng tắp, bọn họ
ngắm thẳng một đường rồi đi tới. Lần này không cần phải đi đi dừng dừng để
tìm dấu hiệu chỉ đường gì nữa, thoải mái dùng tốc độ thật nhanh lướt đi.