Nam béo quả thực là tự mình bò vào trong miệng A Bồng qua khe hở kẽ răng.
Gã thoát qua kẽ ngón tay A Bồng, chui vào trong miệng gã ta, đứng ở trên đầu
lưỡi A Bồng, tóc tai bù xù, thân thể trần truồng kẹp chân che háng lại, hai chân
vẫn còn đang run rẩy cầm cập, vừa rồi thực sự sợ hãi quá chừng.
Gã tự nhận rằng mình cũng là người từng trải việc đời, đã có đại nhân vật nào
mà chưa thấy qua, cảnh tượng nào mà chưa từng trải, lần này suýt chút nữa đã
lật thuyền trong mương.
Cho dù rất sợ hãi, gã vẫn không quên được bảo bối của mình, gã quay đầu nhìn
xung quanh, nhìn thấy cây trầm cài tóc màu xanh của mình cắm ở trên đầu lưỡi
của A Bồng, Định Hồn trâm.
Gã nhanh chóng xoay người lại định rút ra, nhưng ngay khi tay chạm đến cây
trâm cài tóc, gã lại đột nhiên rụt tay về như đụng phải rắn, rồi tự tát mình bốp
bốp hai cái.
Gã nhận ra mình thực sự đã bị mê muội đầu óc, A Bồng đang bị Định Hồn trâm
cố định, nhổ nó ra không phải là muốn chết sao?
Sau đó, bàn tay che háng cũng được buông lỏng, gã nhận ra rằng mình đang ở
trong miệng A Bồng, người ngoài không thể nhìn thấy, chỉ là mùi hơi thở này
xộc cả lên đầu.
“A…”
Bên ngoài vẫn đang vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết.
Nam Trúc vẫn còn rất sợ hãi trước những gì nghe được, gã vụt quay đầu lại nhìn
phía cổ họng A Bồng, việc đã đến nước này, đã đến mức độ ngươi chết ta sống,
gã không còn gì phải khách khí nữa, gã định rút kiếm theo bản năng, nhưng chỉ
sờ thấy thịt mỡ bên hông, được rồi, với bàn tay trần và thân thể trần truồng, gã
lao về phía cổ họng của A Bồng…
Ở bên ngoài, tiếng kêu gào thảm thiết vì bị ăn sống đã dừng lại.
Ô y nhân đang ẩn nấp sau cột trụ của lầu các đã bộc lộ toàn bộ khuôn mặt, y đã
có thể xác định A Bồng quả thực là đã bị cứng đờ tại chỗ, không còn phản ứng.
Những con người nhỏ bé bị nhốt trong lồng, các cự nhân vây quanh bàn đá, tất
cả đều nhận thấy được sự áp chế mạnh mẽ đến từ pháp lực cường đại của A
Bồng đột nhiên biến mất.
Bùm! Một âm thanh bùng nổ nghèn nghẹn thật lớn phát ra từ trong miệng A
Bồng. Đầu của A Bồng rung động một cái, sau đó thân thể ngã ra sau, cứ như
vậy mà ầm ầm đổ nhào xuống.
Văn lão ở trong lồng kinh ngạc nhìn A Bồng ngã nhào xuống.
Cùng lúc đó, những con người nhỏ bé không còn bị pháp lực cường đại áp chế
nữa đột nhiên nổi loạn cả lên, không ai muốn khoanh tay chịu chết, không
người muốn bị ăn sống, tất cả như một đàn ruồi, lao ra khỏi lồng, liều mạng
chém giết với những cự nhân đang kinh ngạc kia.
Đám người Tam Tiên bảo cũng không ngoại lệ, ào ạt lao ra liều mạng.
Nhìn thấy cảnh hỗn loạn xuất hiện, các cự nhân ở trong thành cũng xách cự
bổng gầm rú xông ra, cảnh tượng này cực kỳ giống một đám người xông tới
đánh một đàn ruồi.
Sự phản kháng nhanh chóng bị đè ép, mấy cự nhân vây quanh trước bàn đá đều
tương đương với cao thủ cảnh giới Cao Huyền, chúng không quan tâm tu sĩ tiểu
nhân có một ngàn người hay là hai ngàn người, tất cả đều không đủ cho bọn
chúng đánh. Bọn chúng chỉ dựa vào thân thể khổng lồ, vung tay phất qua là có
thể lập tức đánh đổ một mảng lớn.
Nhìn thấy tử thương thảm trọng như thế, nhìn thấy A Bồng nằm gục trên đất
quả thực không còn động tĩnh gì, Văn lão không có tiếp tục nhìn xem náo nhiệt,
cũng không thể tiếp tục ngồi xem, thân thể ông ta đột nhiên lóe lên, nhoáng qua
trước mặt một tên cự nhân có thực lực Cao Huyền, vung một chưởng vỗ vào
huyệt Thái Dương của gã. Bùm! Từ huyệt Thái Dương của tên cự nhân đó bùng
nổ ra máu tươi, đôi mắt trợn trừng đổ nhào xuống.
Bóng người tựa như bóng ma lấp loáng lóe xuyên qua giữa những cự nhân Cao
Huyền mắt lộ ra kinh hoảng kia.
Mấy tên cự nhân mở to đôi mắt nhìn rồi ầm ầm đổ gục xuống.
Đám cự nhân từ phía sau đang xông đến đều kinh ngạc sửng sốt, A Bồng đại
nhân đã gục ngã, các đại nhân khác ngã xuống ư?
Các tu sĩ nhỏ bé đang liều mạng chiến đấu ở xung quanh đều ngước nhìn bóng
người đó từ các góc độ khác nhau, bọn họ vừa chấn động vừa phấn chấn tinh
thần.
Đến khi nhìn thấy rõ đó là Văn lão, An Di và Tô Thu Tử lập tức đồng thanh hô
lớn, “Giết!”
“Giết!”
Hàng ngàn người đồng loạt hét lên, giống như một đàn ruồi bay lượn, lao ngược
về phía đám cự nhân kia.
Bạch y nữ tử đứng trên lầu các vẻ mặt không dễ coi.
Ô y nhân hoàn toàn không có phản ứng gì trước việc hàng loạt cự nhân đột ngột
chết đi như vậy, y chỉ tập trung nhìn chăm chú tình hình Văn lão xuất thủ, rồi
cuối cùng ánh mắt dán chặt vào thân hình A Bồng nằm bất động trên đất.
Trong miệng A Bồng xuất hiện động đậy, Nam Trúc trần truồng bò ra khỏi
miệng thi thể, một dòng máu cũng tuôn trào ra theo.
Mông trần trụi, một tay che háng, Nam Trúc nhảy lên trên lồng ngực A Bồng,
quay đầu lại nhìn cảnh tượng các tu sĩ phản kích, cảm thấy kinh ngạc nhưng
cũng không quan tâm nhiều, gã bay đến chỗ gầm chiếc bàn đá cao vút để tìm lại
quần áo của mình.
Bạch y nữ tử chú ý thấy Ô y nhân đang nhìn cái gì đó, thuận hướng nhìn tới,
liền nhìn Nam Trúc, cô ta kinh ngạc hỏi: “Là hắn giết chết A Bồng đại nhân
sao?”
Tại trong cảm nhận của cô ta, thực lực của A Bồng vốn rất rất cường đại, làm
sao có thể bị giết chết một cách im ắng như vậy ngay trước mắt bao người.
Ô y nhân: “Ít nhất, điều này chứng tỏ thực lực của hắn vượt xa A Bồng, cũng đã
xác nhận suy đoán của ta. May mà ta cẩn thận thử nhiều lần.”
Bạch y nữ tử trong nháy mắt liền chợt hiểu, khẽ thốt lên: “Hắn che giấu thực sự
quá kỹ a, cho đến phút giây sinh tử cuối cùng mới chịu ra tay!”
Ô y nhân: “Lão già kia cũng ẩn giấu rất sâu. Người bên ngoài đều rất xảo quyệt.
Đừng nói là con người, thậm chí ngay cả một con hồ ly cũng có thể đùa giỡn
ngươi như với một kẻ ngốc. Ngươi nhất định phải cẩn thận nhiều hơn…” Nói
đến đây, trên mặt y thoáng hiện lên cảm giác nghĩ mà sợ.
“Hồ ly?” Bạch y nữ tử không hiểu.
Nhưng Ô y nhân lại chuyển đổi chủ đề, “Ta không thể tiếp tục ẩn nấp nữa, ta
phải tham gia chiến đấu cùng bọn họ. Ngươi chờ một lúc rồi nói người của
chúng ta rút đi.”
Dứt lời, y theo mặt sau cây cột khổng lồ trượt xuống dưới, rồi theo góc tường
lẻn về phía trận chiến đấu trong thành, và hòa lẫn vào trong đám người Tam
Tiên bảo, cùng tham gia truy sát cự nhân.
Tình hình trước đó quá mức hỗn loạn, chỉ cần không phải là nhân vật chủ yếu,
về cơ bản không có người nào của Tam Tiên bảo chú ý tới ai có mặt, ai vắng
mặt tại đây.
Âm thanh ầm ầm liên tục vang lên, thỉnh thoảng có cự nhân gục xuống, và thỉnh
thoảng có những căn nhà đá sụp đổ, Văn lão đã dừng tay đứng trên một nóc nhà
theo dõi trận chiến từ trên cao, những cao thủ cự nhân có thể gây ra mối đe dọa
cho các tu sĩ đều đã bị ông ta giải quyết, số còn lại không cần ông ta phải động
thủ.
Và ánh mắt ông ta cũng đã chú ý tới Ô y nhân vừa tham gia chém giết, khẽ cau
mày.
Nam Trúc ở dưới bệ đá cao không quan tâm đến cuộc chiến sau lưng mình, chỉ
cần không ảnh hưởng đến gã là được. Gã nóng lòng tìm lại bảo bối của mình.
Gã đã tìm được Hắc hồ lô và thứ khác, cũng đã tìm thấy y phục của mình,
nhưng nó đã bị A Bồng xé rách, mặc ngang mặc dọc gì đều không được, bộc lộ
khắp nơi.
Càng nghĩ càng giận, gã phát hiện ra một vấn đề, mỗi lần tiến vào tiên phủ đều
rất dễ không còn quần áo để mặc, thật bực bội.
Gã vuốt tóc lên, quấn lại, cắm cây trâm xanh ngọc vào, cố định búi tóc, nhặt bảo
bối dưới đất lên, rồi bắt đầu cởi quần áo trên thân người chết ra, mặc vào.
Gã đã cố gắng chọn một bộ cỡ lớn, nhưng vẫn không lớn bằng cơ thể của gã,
sau đó gã phát hiện được thứ tốt từ lớp bọc mông A Bồng, so với thứ bao bọc
trên người cự nhân cấp thấp, ít nhất nó cũng được coi là vải vóc, chỉ là mùi vị
có chút dị thường.
Trong khi những người khác bận rộn đánh đánh giết giết, gã thì bận rộn cắt vải
vóc trên người thi thể.
Tuy là tu sĩ và không có tay nghề may mặc, nhưng cuối cùng gã cũng làm được
một thứ như váy ngắn, mặc lên người trông méo mó lệch lạc, coi như chỉ đủ để
che đậy chỗ nhạy cảm của mình.
“Ngao…”
Chợt có một tràng tiếng gầm vang lên, toàn bộ cự nhân trong tòa thành đá tràn
ngập mùi máu tanh lập tức quay đầu bỏ chạy, phan tán ra mọi hướng để trốn đi.
Đám tu sĩ từ bên ngoài vào không dám tản ra đuổi theo, cũng không dám ở lại
lâu trong thành, rất nhanh lũ lượt rút đi.