Bán Tiên

Chương 1395: Ăn trước vì bẩn




Cũng có người hét to hỏi Tô Thu Tử: “Ta hỏi nha, lồng của các ngươi tương đối

đặc biệt a, tại sao tất cả đều bẩn thỉu như thế? Bẩn đến mức không nhận ra nhân

dạng nữa.”

Nghe gã ta hỏi như thế, Tô Thu Tử nhận ra đúng vậy, những người trong các

lồng khác đều tương đối sạch sẽ, chỉ có bọn họ là bẩn đến mức không nhận ra,

lập tức hỏi: “Các ngươi làm sao bị bắt?”

Người đầu tiên trong lồng bên cạnh trả lời: “Còn có thể làm sao chứ, cứ như

vậy mà bị bắt đi thôi. Trong đêm tối, bọn chúng lục soát núi rừng, lôi chúng ta

ra, cố gắng bỏ chạy nhưng không thể chạy thoát. Chúng đánh bọn ta bị thương

rồi bắt ném vào trong chiếc lồng này, nhốt lại. Bọn chúng xách lồng đi khắp nơi

bắt người. Bắt được người nào ném người đó vào trong. Tối hôm qua, khi ta bị

bắt tới đây, mới chỉ có hai chiếc lồng, sáng sớm hôm này nhìn lại, ghê thật, đã

bắt được hơn mười lồng. Mỗi một chiếc lồng này phải chứa ít nhất hai trăm

người. Như vậy, ít nhất đã có hai ngàn người bị bắt.”

Nghe gã ta nói như thế, đám người Tô Thu Tử mới so sánh với nhau, bên bọn

họ quả thực có vẻ rộng rãi, thoáng hơn một chút, chỉ gần trăm người, thảo nào

nhìn lồng bên cạnh khá chật chội.

Nói cách khác, người trong các lồng khác có khả năng đều là bị bắt từng người

một bắt, duy chỉ có bọn họ là dại dột tự mình chui vào bẫy để bị tóm gọn.

Lắng nghe mọi người nói chuyện một lúc, Nam Trúc bỗng nhiên mở miệng hét

to lên: “Lão Thập Ngũ có nghe hay không, sống hay chết đáp một tiếng đi.”

Văn lão không hoang mang lo lắng như bọn họ, ông ta ở trong lồng quan sát

khắp nơi xung quanh, có vẻ như đang nghiên cứu xem làm cách nào để đóng

mở cái lồng này, nghe tiếng Nam Trúc hét to, ông ta thuận miệng trả lời:

“Ngươi hỏi như vậy, nếu hắn chết rồi, làm sao trả lời ngươi được? Tiểu mập

mạp, đừng có hét nữa, vừa rồi ta đã có quan sát qua, trong các lồng khác không

có mấy người Thám Hoa lang. Nếu hắn còn sống, nếu hắn thật sự tới đây, có thể

hắn đang trốn ở một nơi nào đó. Ngươi gọi như vậy sẽ khiến đám cự nhân nghi

ngờ, nói không chừng sẽ đem đến rắc rối cho bọn hắn.”

Nam Trúc quay lại nhìn ông ta, “Nếu như hắn đang ở đây, ta muốn để cho hắn

biết, chúng ta đang ở nơi này, vạn nhất có biến, hắn cũng có thể nghĩ cách cứu

chúng ta.”

Văn lão: “Chỉ cần dấu hiệu chỉ đường là do hắn để lại, không cần gọi, hắn cũng

biết ngươi sẽ tới đây.”

Bất chợt, một trận tiếng bước chân ầm ầm chấn động mặt đất cắt đứt cuộc nói

chuyện của bọn họ. Tất cả mọi người trong các lồng đều quay nhìn về phía đó,

chỉ thấy một đám cự nhân cả nam lẫn nữ đi ra, đi về phía quảng trường này.

Khi bọn chúng dừng lại, đứng ở hai bên chừa lại một khoảng trống, dường như

chờ đợi người nào đó thì đột nhiên có một trận cuồng phong thổi qua, một bóng

người khổng lồ xuất hiện tại bên rìa quảng trường, không biết đến từ nơi nào,

tựa như đột nhiên xuất hiện từ không khí.

Với thân hình khổng lồ như vậy lại có thể đột nhiên xuất hiện tựa như là thuấn

di, khiến tất cả mọi người kinh ngạc im lặng.

Con ngươi của Văn lão cũng đột nhiên co lại, ông ta nhìn chằm chằm vào gã cự

nhân vừa mới xuất hiện này.

Gã cự nhân vừa tới đứng ở trong khoảng trống mà một đám cự nhân nhường ra.

Nhìn hình thể của gã tương đối uy nghiêm, cường tráng, màu da đồng cổ, ngoại

hình có thể nói là mỹ nam tử trong đám cự nhân, hai tay đeo vòng tay lấp lóe

ánh bạc, mái tóc đen mượt xõa dài như thác sau người.

Trên thân cũng không mặc y phục gì, chỉ che những bộ phận quan trọng, thân

thể cân đối hoàn mỹ, đi chân trần đến.

Rất rõ ràng, nhìn qua là có thể nhận ra được gã cự nhân này là thủ lĩnh nơi đây.

“Lẽ nào gã cự nhân này chính là A Bồng gì đó sao?” Nam Trúc lẩm bẩm tự hỏi.

Gã đã đoán đúng, cự nhân này chính là thủ lĩnh A Bồng.

Có người lo lắng hỏi: “Gã sẽ làm gì chúng ta?”

Tất cả đều căng thẳng, theo lời Ô y nhân nói, tu vi của A Bồng này đại khái

mạnh hơn cảnh giới Bán Tiên một chút, hơn nữa còn có sẵn ưu thế hình thể

khổng lồ bẩm sinh, thực lực kinh khủng đủ để cho bọn họ sợ hãi.

Mãi cho đến khi gã cự nhân thủ lĩnh A Bồng ngồi xuống trước một cái bục cao,

đám người trong lồng mới nhận ra rằng cái bục cao đó hóa ra là một cái bàn.

“Nghe nói có mỹ vị từ bên ngoài vào đây, chúng ta hãy nếm thử xem hương vị

có gì khác biệt với thức ăn ở trong này.”

Giọng nói của A Bồng ù ù vang lên, gã phất tay một cái ra hiệu.

Lập tức có cự nhân tiến tới, nhấc từng cái lồng lên đặt trên bệ đá.

Mỹ vị là có ý gì? Đám người trong lồng giật nảy mình, kinh nghi bất định quay

nhìn nhau, tựa như đang hỏi, mỹ vị là đang chỉ chúng ta sao?

Trên quảng trường có mấy cây cột đá cao vút, cao hơn cả cự nhân, trên đỉnh

mỗi cây cột đều được đục đẽo, điêu khắc ra một cái lầu các đơn giản. Tại một

lầu các trong số đó, Ô y nhân đang nghiêng người nấp phía sau một cây cột,

lặng lẽ quan sát tình hình trên quảng trường.

Lúc trước, khi đám người Nam Trúc trốn vào trong túi bẫy bùn đất thì y đi tụt

lại phía sau, không có vào trong.

Bạch y nữ tử cũng ở gần bên, cô ta đã thay đổi một bộ đồ mới. Cô ta thản nhiên

đứng tựa lan can ở trên cao nhìn phía dưới, sau một lúc quan sát, cô ta hỏi ra

điều nghi hoặc trong lòng, “Thượng tiên, đã bắt bọn họ vào trong lồng rồi, còn

cần thăm dò như vậy sao?”

Ô y nhân núp ở sau cây cột lén nhìn hừ một tiếng, “Ngươi suy nghĩ quá đơn

giản, cũng không phải các ngươi chưa từng đọc sách, con người thực sự rất âm

hiểm, khó lòng đề phòng.”

Không bị dao động bởi những chuyện xảy ra, vốn vẫn luôn ở trong lồng âm

thầm quan sát xung quanh, ánh mắt Văn lão nhíu lại, nhìn chăm chú về nơi Ô y

nhân ẩn nấp, sau đó cau mày suy nghĩ.

Trên bệ đá thật lớn xuất hiện một màn vô cùng kinh khủng.

A Bồng tựa hồ rất phóng khoáng, nói với mấy người ở hai bên: “Các ngươi mỗi

người đi lấy một lồng nếm thử đi.”

“Cảm tạ A Bồng đại nhân.” Mấy người cùng nhau cất lời cảm tạ, sau đó vây

quanh ở trước bàn, mỗi kẻ cầm lấy một cái lồng đặt ở trước mặt mình.

Tất cả đều không khách khí, giơ tay cầm lấy đình lồng, mở ra như mở nắp đậy,

tiếp thò tay vào trong lồng chụp ra một người, không quan tâm là nam hay là

nữ, vân vê trong tay, xé rách quần áo rồi có kẻ trực tiếp đưa vào trong miệng ăn,

có kẻ thì như túm một con cóc nhỏ, tay dùng sức nặn một cái, liền thấy máu

tươi và nội tạng cùng chất bẩn trong bụng phun ra, sau đó mới nhét vào trong

miệng nhai nhồm nhoàm.

Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Những người còn ở trong lồng nhìn rợn tóc gáy, cảm giác ớn lạnh từ gót chân

bốc lên, tràn ngập toàn thân, bị ăn sống thực sự quá kinh khủng, tất cả đều rùng

mình sợ rãi.

Mặc dù kiến thức rộng rãi, đôi chân Nam Trúc vẫn run lên vì sợ hãi.

Đám cự nhân miệng đầy máu tươi này dường như không phải lần đầu tiên ăn

thịt người nhỏ, động tác nhét từng người từng người vào trong miệng nhai rất

nhanh nhẹn và thành thạo, có vẻ rất thích ăn, vừa ăn vừa cười thích thú, trông có

vẻ ăn rất ngon.

Dù sao đều là chết, những người nhỏ bé trong lồng tất nhiên sẽ không chịu ngồi

yên chờ chết, họ dồn dập kháng cự, thừa dịp chiếc lồng được mở ra, họ lao lên,

cố gắng liều mạng chạy trốn.

Nhưng mà một luồng pháp lực hào hùng đột nhiên bộc phát ra từ trên người A

Bồng, trong nháy mắt liền trấn áp toàn bộ những con người nhỏ bé, tu vi kinh

khủng của gã khiến sắc mặt của Văn lão ở trong lồng trở nên nghiêm trọng.

Giờ khắc này, có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng của những người trong

lồng.

Ánh mắt A Bồng đảo qua tất cả những chiếc lồng trên bàn, tìm thấy chiếc lồng

mục tiêu, chính là chiếc lồng chứa đám người Nam Trúc. Gã đưa tay xách nó

lên, điều này khiến cho đám người Nam Trúc cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt bọn họ

tái mái vì sợ hãi.

A Bồng mở lồng ra định bắt ngẫu nhiên một người đem ra ăn, nhưng khi nhìn

thấy dáng vẻ những người ở trong đó, gã rõ ràng không nói nên lời, tại sao

người nào cũng bẩn thỉu như thế?

Dù là người nhỏ bé hay là cự nhân, ít nhiều đều có chút chú ý, huống chi gã ta

còn là loại người có thân phận địa vị, quá dơ bẩn chắc chắn sẽ không bỏ được

vào miệng.

Thôi được rồi, gã ta cũng không muốn diễn nữa, có vẻ tùy ý nói một câu, “Chọn

tên béo mập nhất ăn trước đi.”

Bàn tay trực tiếp bỏ qua những người khác, cách không hút Nam Trúc vào trong

tay, túm ra.

Mình lại là người đầu tiên bị ăn thịt, tại sao lại xui xẻo như thế chứ? Nam Trúc

kinh ngạc hét lên, chửi ầm lên, “Con mẹ ngươi!”

Gã lập tức liều mạng vùng vẫy, nhưng làm sao có thể thoát khỏi tay của một

người có tu vi như A Bồng chứ?

A Bồng nắm Nam Trúc lên, xé quần áo Nam Trúc ra, thoáng cái đã xé sạch sẽ,

sau đó đưa vào trong miệng há ra cắn xuống.

Ô y nhân lộ nửa khuôn mặt ra khỏi cây cột, nhìn chằm chằm cảnh tượng này,

kết quả phát hiện động tác của A Bồng dường như khựng lại, đông cứng tại đó,

mãi vẫn không thấy khép miệng lại, mà Nam Trúc trần truồng ở trong tay A

Bồng thì tựa như tự bò vào trong miệng A Bồng.