Trong sơn cốc, hai cự nhân nằm sõng soài trên mặt đất vẫn cất tiếng hít thở ồ ồ
như ống bễ.
Chính là bởi vì những người này trông chờ vào may mắn cho nên bọn họ không
giết chết cự nhân tù binh, sợ giết người của Vân Côn thượng tiên sẽ chọc giận
người ta.
Nhưng ở trong một sơn cốc khác, dưới màn đêm bao phủ, lão Khâu lại không
khách khí như vậy, sau khi tra tấn thẩm vấn xong, lão ta trực tiếp vỗ một
chưởng đánh vỡ cổ họng cự nhân.
Những kẻ may mắn từ bên ngoài vào đây và vẫn còn cùng theo bên lão, bao
gồm cả lão cũng chỉ còn lại không đến mười người.
Thấy lão ta đột nhiên hạ sát thủ, Lê Hoa kinh hãi hỏi: “Lão ma đầu nhà ngươi
làm cái gì vậy? Đã biết được vị thượng tiên đó lợi hại cỡ nào, đã biết chúng ta
không thể đặc tội hắn, ngươi còn dám giết người của hắn sao? Một khi bị hắn
phát hiện, chúng ta còn có đường sống ư?”
Ngửi mùi máu tanh lan tràn ra, nhìn dòng máu ào ào tuôn chảy như sông vỡ, lão
Khâu không tán đồng nói: “Ai có thể biết được?” Ánh mắt lão ta quét nhìn
những người khác, tựa hồ đang hỏi, các ngươi sẽ bán đứng ta sao? Sau đó nói
tiếp: “Không thể lưu lại người sống.” Lão ta phất tay chỉ về phía cự nhân vừa
mới chỉ, “Cự Linh cung, đừng lo lắng chuyện gì khác, trước tiên hãy đến Cự
Linh cung rồi nói tiếp.”
Lê Hoa nhận ra lời của lão ta có hàm ý khác, hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Lão Khâu: “Chìa khóa ra vào tiên phủ rõ ràng nằm trong tay ba thế lực lớn, nếu
chúng ta không có được sự trợ giúp của tiên phủ, với thực lực của chúng ta là
không thể đi ra ngoài được. Nếu chúng ta trực tiếp đi gặp vị thượng tiên đó,
trước tiên không nói đến việc hắn có để ý đến chúng ta hay không, chỉ với sự
tàn bạo khó lường của hắn, chúng ta trực tiếp tìm tới có thể là đi tìm chết.
Vừa rồi ngươi cũng đã nghe được lời khai của mấy tên cự nhân này, vị thượng
tiên đó đã biết việc chúng ta xông vào, khi hắn ra tay, ngươi cảm thấy ba thế lực
lớn đó chạy thoát được sao? Bọn họ còn có thể giữ được pháp môn ra vào trong
tay mình sao? Ta đoán rằng, hiện tại người của ba thế lực có lẽ đã rơi vào trong
tay vị thượng tiên đó. Nói cách khác, phương pháp ra vào đã đổi chủ.”
Lê Hoa suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy, “Vậy bây giờ chúng ta
đến Cự Linh cung là để làm gì?”
Lão Khâu: “Đương nhiên là đi tìm người có thể giúp đỡ chúng ta.”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, Hoắc Lãng ở một bên chợt nói ra một câu, “Chí
Mỹ nương nương?”
Lão Khâu nhìn sang gã, có chút hài lòng gật đầu, “Đúng vậy, vị thượng tiên đó
hỉ nộ vô thường, tàn bạo độc ác, đã giết chết nhiều phu nhân của mình như vậy,
rõ ràng là ngựa quen đường cũ. Ta không tin Chí Mỹ nương nương này không
hề sợ hãi, chỉ là không thể kháng cự được mà thôi. Nếu đột nhiên xuất hiện một
sự lựa chọn ở ngay trước mắt, các ngươi đoán xem cô ta sẽ lựa chọn thế nào?”
Vừa nghe những lời này, Lê Hoa liên tục gật đầu, trong mắt bắt đầu lấp lóe sáng
lên, “Nếu có sự hỗ trợ của vị nương nương đó, tại trong tiên phủ này, chúng ta
không chỉ có được một sự bảo đảm an toàn nhất định, mà có lẽ còn có thể giúp
chúng ta đạt được một ít tiên duyên…”
Đâu chỉ đôi mắt bà ta tỏa sáng, mà trong ánh mắt của những người khác cũng
bắt đầu sáng lên, ngời ngời mong ước.
Đã có lợi ích bày ra đó, mọi người dẹp bỏ tạp niệm, nhanh chóng thống nhất, đã
có cùng mục tiêu, không cần phải nhiều lời, cả đám người một mực luồn lách
lao đi suốt đêm…
Sau khi trời sáng lên, trong lúc đám người Cừu Hạp, Ô Ô vẫn còn đang tiến thối
lưỡng nan, phân vân không biết nên làm gì bây giờ thì Long Hành Vân đã tụ tập
đội ngũ, chuẩn bị xuất phát.
Nhóm người Thanh Nha đã đồng ý, tất nhiên không thể thiếu.
Khi đang trò chuyện với Long Hành Vân, thấy gã dường như đang đợi ai đó,
Thanh Nha thuận miệng hỏi: “Long các chủ đang đợi ai sao?”
“Ừ, đây rồi, đã đến rồi.” Long Hành Vân hất hất cằm.
Thanh Nha quay đầu nhìn tới, nhìn thấy mấy người Dữu Khánh đang đi vòng ra
từ sau một sườn núi, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Thanh Nha trợn tròn mắt, vụt quay đầu lại hỏi Long Hành Vân, “Người Các chủ
đang chờ là hắn sao?”
Dữu Khánh đưa tới cho y một câu trả lời, hắn chắp tay xin lỗi: “Đã đến muộn,
đã đến muộn, xin lỗi đã để chư vị đợi lâu.”
Long Hành Vân: “Không muộn, chúng ta cũng vừa đến. Lên đường đi.”
“Chờ chút.” Thanh Nha trực tiếp gọi dừng lại, không quan tâm gì cả, trực tiếp
chụp lấy tay Long Hành Vân, kéo gã sang một bên, tránh khỏi mọi người rồi
nhỏ giọng hỏi: “Long các chủ, ngươi có ý gì vậy? Đây là bố trí của tên cẩu
Thám Hoa đó sao?”
Long Hành Vân đã được dặn dò trước, tất nhiên sẽ không thừa nhận, “Không
phải, cẩu Thám Hoa là trợ thủ ta tìm tới.”
Thanh Nha lập tức giơ hai tay ôm lấy mặt, chà xát mặt mình, muốn hỏi xem gã
ngốc nghếch hay bị điên, lúc trước tại Minh Hải, suốt đường đi bị tát thật thê
thảm.
Còn có ở Đại Hoang Nguyên, theo y biết, cũng là vì vị Long thiếu này nảy sinh
xung đột với tên cẩu Thám Hoa đó nên Xích Lan mới đi ra, kết quả là một đời
Xích Lan các chủ phải nằm xuống.
Bị hại thê thảm như vậy, ngay cả mẹ của mình cũng bị đẩy vào hố mất đi, vị
Long thiếu này vậy mà vẫn dám đi chung với tên cẩu Thám Hoa này sao? Đầu
óc có bị nước vào không chứ?
Sau khi dùng sức xoa xoa mặt mình, y làm ra vẻ mặt đau lòng nói: “Long thiếu,
Long các chủ, tên cẩu Thám Hoa đó tuyệt đối không phải là thứ gì tốt, đi chúng
với hắn sẽ có kết quả tốt, chắc chắn sẽ bị hắn hại thê thảm. Cả ngươi và ta đã bị
hắn hại nhiều lần, chẳng lẽ như vậy còn không đủ để rút ra bài học sao?”
Long Hành Vân: “Ngươi suy nghĩ nhiều, lần này là do ta làm chủ, hắn cũng
phải nghe mệnh lệnh của ta.”
Thanh Nha vội vàng ra hiệu cho gã bình tĩnh lại, “Long thiếu, ngươi xác định
ngươi có thể dẫn dắt được hắn không? Lúc trước ta cũng cho rằng là ta đang
dẫn dắt mọi chuyện, kết quả cuối cùng thế nào chứ? Ngươi nhìn xem miệng ta
còn có cái răng nào không? Trước đây tu vi hắn thấp, hắn cũng đã khiến chúng
ta thê thảm, bây giờ tu vi hắn đã cao lên, chúng ta càng không có khả năng kiểm
soát được hắn. Hắn là người đi học, còn là người có tiếng trong giới đó, trong
bụng hắn đầy rẫy những ý nghĩ xấu, thật khó lòng đề phòng a!”
Long Hành Vân cau mày, bĩu môi, cuối cùng không kiên nhẫn nữa, “Sao ngươi
dông dài như vậy? Ta chỉ hỏi ngươi, có đi hay không?”
Nói không rõ, vậy thì dứt khoát tiếp tục dùng cứng.
Thanh Nha nghẹn họng không nói nên lời, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Chúng
ta rốt cuộc đi đâu, đi làm gì?”
Long Hành Vân: “Tìm tên Nam béo kia.”
“Cái gì?” Thanh Nha thất thanh hỏi: “Tìm người giúp tên cẩu Thám Hoa đó?”
Y rất muốn hỏi, ngươi xác định việc là do ngươi chủ đạo mà không phải là tên
cẩu Thám Hoa đang chủ đạo hay không?
Long Hành Vân: “Chủ yếu vẫn là ta muốn tìm. Trên người tên Nam béo đó có
thứ ta cần. Ngươi đừng có lề mề nữa, nhanh lên đi.” Dứt lời liền xoay người rời
đi, ý tứ đã rất rõ ràng, ta không phải thương lượng với ngươi, là bảo ngươi làm
theo.
Thanh Nha có cảm giác cả người muốn sụp đổ ngay tại chỗ, y rất muốn trở mặt
không làm nữa, nhưng y lại hiểu quá rõ tên ngốc Long Hành Vân này, tên khốn
ỷ thế hiếp người này thật sự có thể làm ra chuyện, ngươi không cho ta mặt mũi
thì ta đùa chết ngươi.
Y không sợ Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân, nhưng y sợ nhóm người
Thiên Lưu sơn a. Sô Vũ vốn đã nhìn y không vừa mắt, lúc đó có ý muốn giết
chết y, còn là nhờ cẩu Thám Hoa giải vây giúp y. Nếu tên ngốc Long Hành Vân
lại chen vào đâm chọc, một Sô Vũ đã quá đủ cho y chịu đựng, có thêm một Ô
Ô, y còn có đường sống nữa sao?
Vì vậy, cuối cùng ba đám người hợp nhất thành một, cùng nhau xuất phát, đi
theo tuyến đường ngày hôm qua đám người Dữu Khánh đã đi. Bọn họ muốn tìm
kiếm lại dọc theo tuyến đường đó.
Nếu là bình thường, hơn trăm người không thể lặng yên biến mất như vậy, trên
đường chắc chắn sẽ có lưu lại một chút dấu vết, ngày hôm qua, một là tìm kiếm
vội vội vàng vàng, sau đó bầu trời tối đen không dễ tìm, hôm nay đương nhiên
là phải cẩn thận tìm kiếm lại dọc theo hai bên đường.
Nghe xong người phía dưới báo cáo, Sô Vũ đứng ở đỉnh núi xoay người lại,
nhìn chằm chằm đám người đang rời đi, cất lời bất mãn, “Đây là nơi hắn chạy
lung tung chơi đùa sao? Ta bắt hắn cho hắn một bài học.”
“Thôi bỏ đi.” Ô Ô gọi y lại, vẻ mặt phức tạp cất tiếng thở dài, “Nếu hắn nhất
định muốn lựa chọn như vậy, không ai có thể cản hắn, chúng ta không có khả
năng trói hắn cả đời, để hắn đi đi.”
Sô Vũ không hiểu, hỏi: “Nhị ca, tiểu tử Long Hành Vân này rốt cuộc muốn làm
gì?”
Ô Ô: “Hắn rất nhiều lần hỏi mẫu thân hắn chết như thế nào, có lẽ là vì có quá ít
nhân chứng, có lẽ là vì không tin lời ta nói, nói chung, hắn đang tìm kiếm
phương pháp tiến vào Chư Yêu chi cảnh. Hắn không chấp nhận việc mẫu thân
của mình sống không thấy người, chết không thấy thi. Theo lời hắn nói, nếu thi
thể của mẫu thân hắn có thể vẫn còn tồn tại, hắn làm con phải đi nhặt xác cho
mẹ mình.”
Làm như vậy cũng không có gì đáng trách, Sô Vũ cau mày, “Tiểu tử này làm gì
vậy chứ? Dường như từ đầu đã để mắt đến Thám Hoa lang, giống như là ngay
từ đầu đã biết Thám Hoa lang có thể mở ra nơi này vậy.”
Nói đến việc này, Ô Ô cũng có chút bối rối, phát hiện thấy tiểu tử Long Hành
Vân này thật sự có chút đáng kinh ngạc, ít nhất là không để mắt sai đối tượng.
Bởi vì Thám Hoa lang quả thực là người biết cách làm sao mở ra Chư Yêu chi
cảnh, đồng thời cũng biết sự thật về cái chết của Xích Lan, và biết vị trí Xích
Lan phơi mình, và hắn cũng là đối tượng dễ đối phó nhất trong số người của
mấy nhóm đi ra, mặc dù gã và Hướng Lan Huyên cũng biết tất cả, nhưng không
phải là người Long Hành Vân có thể động tới.
Ngay từ đầu đã dễ dàng xác định được mục tiêu tốt nhất và bám sát mục tiêu đó,
như vậy còn không đáng để kinh ngạc được sao?