Dữu Khánh xem như đã nhận ra được, những người này không quan tâm đến sự
sống chết của Nam béo và đám người Tam Tiên bảo của hắn, cũng giống như
hắn không quan tâm đến sự sống chết của những người này vậy. Vào lúc này,
hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vì vậy, hắn đảo ánh mắt về phía mấy người Long Hành Vân và nhóm người
Thanh Nha ở một bên, đặc biệt là nhóm người Thanh Nha, có không ít người,
ước chừng có đến hai, ba mươi người.
Sau khi nghe những đại lão này trò chuyện thêm một lúc, Dữu Khánh kêu gọi
đám người Mục Ngạo Thiết cùng mình rời đi. Đúng như dự đoán của hắn, Long
Hành Vân thấy vậy liền dẫn hai người Hoàng, Phượng đuổi theo.
Dữu Khánh nhấc tay, ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó xoay người lại đối
mặt với ba người đi theo mình, hỏi: “Ta nói nha Long huynh, ngươi cứ lẽo đẽo
đi theo ta làm gì vậy?”
Long Hành Vân hỏi ngược lại: “Đêm tối như vậy, các ngươi định đi đâu?
Không sợ xung quanh ẩn giấu nguy hiểm sao?”
Dữu Khánh: “Long huynh nói đúng, cho nên người đừng mạo hiểm đi theo ta.
Đi theo các đại lão đó mới an toàn.”
Long Hành Vân thản nhiên nói: “Điều đó chưa chắc. Các đại lão vốn không mở
ra được tiên phủ này. Ta cảm thấy các đại lão chưa hẳn đã hiểu biết về tiên phủ
nhiều bằng ngươi. Ngươi còn không sợ, ta có cái gì phải sợ chứ?”
Ở mức độ nào đó mà nói, Dữu Khánh thực sự phục tên này, đối mặt với tình
huống thực tế như vậy, gã vẫn có thể đưa ra quyết định chỉ dựa vào cảm giác mà
không cần đầu óc. Có thể coi gã là một kẻ khác thường hiếm có.
Hắn dứt khoát hỏi thẳng: “Long huynh, ngươi nhất quyết đi theo ta sao?”
Long Hành Vân: “Trời đất bao la, không phải nhà của ngươi.”
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, nói: “Xem ra Long huynh đã quyết tâm đi theo
ta. Nếu là như vậy, ta cũng không làm kiêu, người của ta đột nhiên mất tích,
biến mất rất đột ngột, ta muốn tìm bọn họ, nhưng trên tay thiếu thốn nhân thủ.
Long huynh có sẵn lòng gia nhập hỗ trợ tìm kiếm giúp chúng ta không?”
Long Hành Vân vừa định trả lời, Hoàng Tu Hùng liền vội vàng giơ tay vỗ vào
vai gã, hiển nhiên là nhắc gã suy nghĩ kỹ hơn.
Phượng Quan Vân hỏi: “Chúng ta có ích lợi gì khi giúp ngươi việc này?”
Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào Long Hành Vân và trả lời: “Để các ngươi trở
thành một thành viên trong chúng ta, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, đủ
không?”
Bản thân hắn cũng không biết Long Hành Vân đi theo mình thì được ích lợi gì,
hoàn toàn không nghĩ ra, không thể tưởng tượng được. Nhưng nếu Long Hành
Vân đã kiên trì ý nghĩ tùy tiện đó, thôi được, ta thành toàn cho ngươi, không thể
lãng phí nhân thủ tốt như vậy.
“Được, nếu ngươi thất hứa, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Long Hành Vân lập tức đồng ý. Hoàng Tu Hùng đẩy vai ra hiệu cũng không thể
ngăn cản gã.
Dữu Khánh mỉm cười, lập tức nói với bọn họ đồng thời cũng nói với đám người
Mục Ngạo Thiết: “Chúng ta không đủ người, các ngươi ở đây chờ một chút, ta
đi nói chuyện với Thanh Nha.”
Dứt lời liền một mình rời đi, đi thẳng đến chỗ Thanh Nha.
Trong đêm tối, dưới ánh sáng trăng sao, nhìn thấy Dữu Khánh đi đến, Thanh
Nha lập tức quay đầu đi nơi khác, làm như không nhìn thấy, trong miệng nhai
thứ gì đó.
Khuôn mặt sung phù và bầm tím đã được y thi pháp làm tan đi.
“Thanh gia, vết thương của ngài không sao chứ?” Dữu Khánh đến gần cất lời
hỏi thăm.
Không nhắc tới vết thương còn đỡ, vừa nhắc đến liền khiến người nổi cáu,
Thanh Nha xoay người lại giận dữ, “Cút!”
Dữu Khánh đè đè tay xuống ra hiệu y đừng nóng giận, “Thanh gia, ta tới đây
xin lỗi ngài…”
“Cút!” Thanh Nha gầm lên như quát cháu trai mình, tay bóp vỡ vỏ đậu phộng,
ném hạt vào trong miệng nhai.
Cảnh này khiến Dữu Khánh kinh ngạc sửng sốt, chuyện gì vậy chứ, không có
răng vẫn có thể nhai đậu phộng ư?
Hắn muốn hỏi, nhưng sợ hỏi ra lại không lịch sự.
Thanh Nha dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, y tiện tay bẻ một cành cây ở
bên cạnh, sau đó để vào trong miệng cắn rộp rộp, rồi lại phốc phốc phun hết ra,
miệng sắc bén như dao chém, cũng có ý thể hiện, không răng thì thế nào? Lão
tử có tu vi, có pháp lực.
Dữu Khánh trợn mắt há mồm nhìn xem, đã hiểu rồi, giỏi thật, đây là lấy cương
khí làm răng.
Hắn nuốt nuốt khan, ánh mắt liếc nhìn đôi chân trần mất đi đôi guốc gỗ của ạ
Thanh Nha, sau đó tươi cười nói: “Thanh gia, ta có chuyện tốt tìm đến ngài,
trước hết ngài hãy nghe ta nói cho xong rồi quyết định có tức giận hay không
cũng không muộn.”
“Cút đi! Lão tử không muốn nghe chữ nào cả. Đồ khốn, tránh xa lão tử ra.
Phốc!”
Y phun một đống vụn đậu phộng về phía Dữu Khánh, thay cho việc nhổ nước
bọt.
Bất kể có phải là chuyện tốt hay không, Thanh Nha đã học đủ bài học rồi, y
luôn luôn nhắc nhở mình nhất quyết không bao giờ dính líu đến tên cẩu Thám
Hoa này nữa.
Tiếng quát giận dữ này của y rất lớn, đến mức có thể nghe được âm thanh vang
vọng mơ hồ trong sơn cốc.
Hướng Lan Huyên nghe tiếng, quay đầu nhìn tới, Mông Phá cũng đưa ánh mắt
nhìn sang, vừa nhìn thấy tình hình đó liền biết là chuyện gì xảy ra, cả hai người
đều không nhịn được nở nụ cười.
Dữu Khánh vung tay áo, cụt hứng rời đi, hắn biết Thanh Nha đã hạ quyết tâm,
mình không thể thuyết phục y được nữa.
Hắn lập tức quay lại tìm Long Hành Vân, “Long huynh, chuyện lúc này e rằng
phải có ngươi ra tay mới được.”
Long Hành Vân nghe không hiểu, “Chuyện gì?”
Dữu Khánh hạ thấp giọng nói: “Người của chúng ta không đủ, người của các
thế lực khác sẽ không nghe chúng ta điều khiển, ta muốn kéo đám người Thanh
Nha nhập bọn, nhưng hắn có thành kiến với ta.”
Long Hành Vân đã hiểu, trầm mặc một lát rồi gật đầu nói: “Được, để ta thử
xem.”
Nói xong liền xoay người rời đi, Dữu Khánh kéo cánh tay gã lại, nhắc nhở:
“Như ta đã nói, hắn có thành kiến đối với ta, lát nữa ngươi đừng có nói đây là ý
của ta, cứ nói là ngươi muốn lôi kéo người cùng làm việc, ta cũng đang làm việc
theo lệnh của ngươi.”
“Biết rồi.” Long Hành Vân là người sảng khoái, dứt lời liền bỏ đi.
Gã trực tiếp tìm đến Thanh Nha, không chút nào vòng vo, mở miệng liền nói
thẳng: “Thanh gia, tiến vào tiên phủ này đã có tính toán gì chưa?”
Thanh Nha liếc nhìn hai người Hoàng, Phượng một mực đi theo phía sau gã,
trong đầu lóe lên hình ảnh giao đấu với Ngân Sơn Hà, miệng nói: “Long các
chủ có chuyện gì hãy nói thẳng ra đi.”
Long Hành Vân: “Được, vẫn là Thanh gia thẳng thắn, vậy ta cũng nói thẳng đi.
Chắc hẳn ngươi đã nhìn thấy, Xích Lan các ta không có ai. Sau khi vào đây, ta
cảm thấy tốt nhất là nhiều người dễ làm việc. Thấy Thanh gia cũng là thế đơn
lực bạc, cho nên muốn mời người của Thanh gia cùng hành động. Không biết ý
Thanh gia như thế nào?”
Thanh Nha chắp tay đáp lễ, “Ta rất cảm kích ý tốt của Long các chủ, nhưng
chắc hẳn Long các chủ cũng đã nghe được, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta
không muốn đi đâu cả, cũng không muốn bất kì ích lợi gì. Chúng ta dự định
thành thật đi theo sau Minh tăng vượt qua chuyến này là được.”
Long Hành Vân tuy rằng đã trở thành Các chủ, nhưng tính cách thiếu gia hình
thành từ nhỏ cũng không phải giả, sắc mặt lập tức sa sầm, hỏi: “Thanh gia
không nể mặt ta sao?”
Thanh Nha vội vàng xua tay nói: “Long các chủ nói quá lời, chỉ là nhát gan
không muốn mạo hiểm.”
Long Hành Vân: “Ngươi không cần dùng lời gạt ta. Nếu Thanh gia đã không
uống rượu mời, vậy ta để lại lời khó nghe ở đây, Nhị thúc và Tứ thúc của ta và
người của họ đều ở đây, tại trong tiên phủ này, nếu ta không làm ngươi chết
được, ta đổi sang họ ngươi!”
Gã cũng là người cứng rắn, không cầu người, nói xong liền rời đi, không đè
được cẩu Thám Hoa, ta còn không đè được ngươi ư?
Thanh Nha chết lặng tại chỗ, rất muốn hỏi gã, đây rốt cuộc là chuyện gì? Ta
chọc giận ngươi sao? Ngươi có thể phân rõ phải trái hay không?
Nhưng người ta rõ ràng không muốn phân rõ phải trái với ngươi, ngươi có thể
làm gì chứ?
Vấn đề là, y bị nhốt ở trong tiên phủ này, không liên hệ được với Can nương để
nhờ hỗ trợ, chỉ một Sô Vũ đã đủ khiến y ớn lạnh.
Sau khi định thần lại, y nhanh chóng đuổi theo, dùng lời ngon ngọt thuyết phục:
“Long các chủ, ý của ta không phải vậy, ta chỉ muốn hỏi ngươi, làm cộng sự rốt
cuộc là như thế nào, để làm gì?”
Long Hành Vân dừng bước nói: “Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, ngươi
có theo không?”
“Theo!” Thanh Nha dang hai tay ra, rất sảng khoái nói: “Long các chủ đã nói
đến nước này rồi, nếu Thanh Nha ta không đồng ý, đó chính là cho mặt mũi mà
không biết xấu hổ. Quyết định như vậy đi, có phúc cùng hưởng có họa cùng
chia!”