Ô y nhân nhân cơ hội đi kiểm tra xung quanh, lặng lẽ thoát khỏi mọi người, lẻn
ra phía sau chạm mặt với bạch y nữ tử đi theo phía sau chờ lệnh.
Sau khi hai người luồn đến một chỗ tối kín đáo, Ô y nhân hỏi: “Phía trước
chuẩn bị như thế nào rồi?”
Bạch y nữ tử đáp: “Người của chúng ta đã bố trí dấu hiệu chỉ đường dẫn đến
Bàng Bạc lĩnh. Vì sao bọn họ dừng lại rồi?”
Ô y nhân đè ép giọng nói, “Đêm tối không tiện đi đường.”
Bạch y nữ tử lấy can đảm hỏi: “Thượng tiên không phải muốn tìm tên Thám
Hoa lang đó sao? Vì sao lại thay đổi tuyến đường dẫn đến Bàng Bạc lĩnh?”
Ô y nhân cảnh giác xung quanh, “Tên Thám Hoa lang đó tuyệt đối không có
đơn giản như ba tên cặn bã đó đã nói. Chỉ với tên mập mạp dẫn đội trước mắt
này, một vật hắn tùy tiện treo bên eo lại chính là do Địa Nguyên Tiên Lộ trong
Bách Hoa tiên phủ ngưng tụ thành. Đặt tại Tiên giới, Địa Nguyên Tiên Lộ cũng
là bảo bối tốt. Chỉ là tùy tùng mà còn được trang bị thứ này, có thể tưởng tượng
được tên Thám Hoa lang cầm đầu đó sẽ như thế nào.”
Bạch y nữ tử vẫn không hiểu, “Thay đổi tuyến đường dẫn đến Bàng Bạc lĩnh là
để làm gì?”
Ô y nhân: “Ngươi đúng là không thông minh bằng con người thực sự. Ngươi
không suy nghĩ mà xem, người có thể đi vào Bách Hoa tiên phủ hái tiên hồ
xuống, nếu là người quen biết bên đó, còn có thể đi đến Cự Linh phủ, rất có khả
năng biết rõ sự tồn tại của ta. Đã biết rõ sự tồn tại của ta mà còn dám đi vào, há
là chuyện phàm nhân tục tử dám làm? Nếu là người không quen biết Bách Hoa
tiên phủ, vậy tất nhiên là dùng sức mạnh để hái tiên hồ đó, có thể tưởng tượng
được thực lực như thế nào. Ta làm sao có thể hành động hấp tấp được?
Tuy nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán của ta, nhưng có một điểm rất rõ ràng, nếu
tiên hồ đã có thể treo ở trên người tên mập này, vậy tên mập này nhất định biết
được nhiều sự thật hơn. Cho nên, chúng ta hạ thủ với tên mập này trước. Trước
khi cạy miệng hắn, phải thử xem mức độ sâu cạn của hắn thế nào, để xem hắn
có đang giả vờ hay không, tránh tình trạng tự lấy đá ghè chân mình.”
Bạch y nữ tử hỏi: “Là định để cho A Bồng đại nhân của Bàng Bạc lĩnh đích
thân tra tay thử sao?”
Ô y nhân: “Nhân tâm khó lường nha. Tên mập mạp đó giả vờ quá giống. Nếu
không phải ta có thể nhận ra được trái tiên hồ kia, thì ngay cả ta cũng suýt chút
nữa bị hắn lừa. Người bình thường sợ rằng không thử ra được thực lực của hắn.
Dùng thực lực của A Bồng để thăm dò, chắc hẳn có thể nhìn ra được chút manh
mối. Ngươi nói A Bồng chuẩn bị sẵn sàng đi…”
Bầu trời đêm lấp lánh đầy sao.
Các nhóm người Đại Nghiệp ty sờ soạng trong bóng tối để quay trở về nơi tập
kết, mấy người Dữu Khánh cũng ở trong đó, quả thực không thể truy tìm ra
hướng đi của nhóm người Nam Trúc trong đêm tối, vì vậy, bọn hắn không thể
không quay trở lại.
Bọn hắn là nhóm người trở về cuối cùng, ngay cả Long Hành Vân và Thanh
Nha cũng đã quay lại từ lâu.
“Ngươi còn chưa tìm được những người của ngươi sao?” Cừu Hạp nhìn chằm
chằm Dữu Khánh đi tới trước mặt, cất lời hỏi.
Dữu Khánh im lặng lắc đầu, trong lòng rất lo lắng.
Hướng Lan Huyên chen vào một câu: “Chuyện này không bình thường, ngày
mai phải nghĩ cách tìm ra, xem có chuyện gì.”
Có nên điều động lượng lớn nhân thủ để làm việc này hay không? Cừu Hạp
không đưa ra ý kiến.
Thấy vậy, Hướng Lan Huyên không nói thêm gì nữa, nàng quay đầu nhìn hai
bóng người to lớn nằm gục trong sơn cốc, tiếng hô hấp nặng nề như ống bễ, đó
là hai tên cự nhân bị bắt. Nàng hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Cừu Hạp: “Sô Vũ bắt về. Sau khi tra hỏi, tình hình có phần phiền phức, nơi đây
e rằng vô cùng nguy hiểm. Vấn để chúng ta phải đối mặt lúc này là rút hay ở
lại.”
Hướng Lan Huyên: “Làm sao vậy?”
“Nơi này tên là Cự Linh phủ, những cự nhân này cũng không biết rõ tình huống
cụ thể, chỉ biết rằng thống lĩnh hiện tại của tòa Cự Linh phủ này là một tiên
nhân gọi là Vân Côn thượng tiên. Tọa kỵ của hắn chính là con cá lớn mà chúng
ta nhìn thấy lúc trước. Đó hẳn là Côn trong truyền thuyết. Trong tiên phủ này
ngoại trừ Vân Côn thượng tiên ra, đã không còn người nào bình thường, những
người và cự nhân mà chúng ta nhìn thấy đều do chính tay Vân Côn thượng tiên
này tạo ra.”
“Tạo ra?” Hướng Lan Huyên giật nảy mình, có thể trực tiếp tạo ra người và cự
nhân, đây là loại thần thông gì chứ?
Đám người Dữu Khánh ở bên cạnh cũng rất sợ hãi.
Cừu Hạp giơ ngón tay chỉ về phía bầu trời xa, “Tại trong bụng con Côn đó có
một nguồn Tiên tuyền, cho dù ném động vật vào đó, nó cũng có thể thoát thai
hoán cốt thành người. Tuy nhiên, có thể được ném vào trong đó hầu hết đều là
Yêu có linh trí. Và đó chính là cách tạo ra con người ở nơi đây. Cự nhân thì
được chuyển hóa từ những người đó thêm một lần nữa. Trong này có một động,
tên là Cự Linh động. Người sẽ biến thành cự nhân sau khi tiến vào. Nghe nói,
quá trình đó rất đau đớn.
Bất kể là người chuyển hóa, hay là cự nhân chuyển hóa, bọn họ đều chỉ là món
đồ chơi của Vân Côn thượng tiên kia. Vị thượng tiên kia rất tàn bạo, động một
chút là tra tấn, tàn sát bọn họ, làm ra rất nhiều trò tàn bạo khó thể tưởng tượng
nổi đối với bọn họ.”
Nhân tuyền lại thực sự ở trong bụng Côn, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn
nhau, đều nhớ tới hình ảnh con Côn kia, nghĩ đến Tiên tuyền di động, và cũng
không khỏi nghĩ tới Kim Khư.
Mối quan tâm của Hướng Lan Huyên nằm ở phương diện khác, “Thực lực của
Vân Côn thượng tiên đó như thế nào?”
Cừu Hạp: “Căn cứ vào thông tin tra hỏi được, có thể đoán rằng, tu vi của Vân
Côn thượng tiên ít nhất cao hơn Bán Tiên rất nhiều, thực lực cụ thể không thể
xác định được. Hắn còn có hai thủ hạ chủ yếu, một ở tại Bàng Bạc lĩnh, tên là A
Bồng, một ở tại Hốt Nhi sơn, tên là Phổ Nhạ. So sánh tu vi của hai người, hẳn là
tương đương với cảnh giới Bán Tiên chúng ta, có lẽ còn cao hơn một chút. Cả
hai vốn đều là Yêu sinh ra tại trong này, sau đó được Vân Côn thượng tiên
chuyển hóa thành người, đi tu luyện lại, trở thành tay sai của hắn. Hai người
một nam một bắc, giúp hắn quản lý phương thế giới này. Bàng Bạc lĩnh cách
nơi này cũng không quá xa, ước chừng khoảng tám trăm dặm.
Mặt khác còn có một cao thủ tu vi tương tự bọn họ, được gọi là Chí Mỹ nương
nương, ở tại ‘Cự Linh cung’, cũng là phủ đệ của Vân Côn thượng tiên. Cô ta là
phu nhân hiện tại của Vân Côn thượng tiên. Sở dĩ nói là ‘Hiện tại’, bởi vì Vân
Côn thượng tiên từng có rất nhiều phu nhân tương tự, khi sủng ái thì cực kỳ
sủng ái, nhưng nếu thấy có người nào tốt hơn, hắn sẽ lập tức giết chết phu nhân
hiện có, đổi phu nhân mới.”
Còn có thể làm như vậy sao? Đám người Hướng Lan Huyên vừa mới trở về đều
có chút sửng sốt. Mấy người bọn họ biết tình hình nên có thể kết luận, Vân Côn
thượng tiên đó hẳn là Côn nô kia, chứ làm gì có thượng tiên nào lại đi làm chó
giữ nhà.
“Căn cứ vào nội dung thẩm vấn, Vân Côn thượng tiên đã biết có người tiến vào
tiên phủ. Nhiều người như vậy tiến vào, hắn sẽ không khó để tìm hiểu thông tin
về chúng ta, chỉ cần bắt sống hai, ba người là đủ rồi. Tuy nhiên, điều quái lạ là,
với tính cách tàn bạo của người này, lẽ ra hắn phải ra tay với chúng ta từ lâu rồi
mới đúng, nhưng xét theo thông tin chúng ta thu thập được từ các nơi, đến nay
hắn vẫn không có dấu hiệu nào sẽ động thủ với chúng ta. Việc Hướng Đại hành
tẩu bị tập kích cũng không giống như là muốn chính thức đối phó chúng ta.
Điều này khiến cho chúng ta tiến thối lưỡng nan.”
Mông Phá ở bên cạnh nói chen vào: “Chúng ta nghi ngờ, phải chăng sự tàn bạo
của hắn chỉ nhằm vào những người được tạo ra đó hay không?”
Nghe được lời này, Dữu Khánh cảm thấy buồn cười, cái gì mà nghi ngờ chứ, rõ
ràng là tự an ủi, nguyên nhân là vì lòng tham.
Tuy nhiên, hắn sẽ không nói ra, nếu những người này sợ hãi bỏ chạy hết, không
còn tấm mộc, bọn hắn phải làm sao bây giờ?
Đương nhiên, dựa vào kinh nghiệm của hắn, trong tiên phủ không phải hoàn
toàn là người xấu, quả thực cũng có kẻ tốt người xấu, Hoàng Kim lực sĩ tại Kim
Khư và Đại thanh nữ ở Bồng Lai đều không tệ, Ong chúa tại Bách Hoa tiên phủ
thực ra cũng không xấu.
Hắn cũng chen vào nói: “Chẳng lẽ người của ta đã bị Vân Côn thượng tiên bắt
đi?”
Nói đến cùng, hắn vẫn muốn lợi dụng những người này tìm người giúp cho hắn.
Tuy nhiên, không ai tiếp đề tài này của hắn, bọn họ chỉ tập trung suy nghĩ mà
thôi.