“Áo xám, áo lam và áo xanh…” Ô y nhân dùng một ngón tay vuốt vuốt ria mép
dài bên khóe miệng, lẩm bẩm, rồi bỗng nhiên chiếc roi trong tay vung lên, vù,
quất trúng nam tử đó.
Bộp, âm thanh không lớn, giống như là âm thanh bọt biển vỡ ra, nam tử đó cũng
tan vỡ ra giống như bọt biển, thân thể biến thành một đống mảnh vụn tan tác rơi
xuống, chỉ còn lại có một bộ y phục treo trên dây leo.
Ngọn roi giống như linh xà cuốn lấy bộ y phục, đưa đến trước mặt Ô y nhân.
Ô y nhân chụp lấy y phục, đưa tới trước mũi ngửi, tham lam hít sâu mùi vị trên
bộ y phục, giống như đang ôm một mỹ nhân tuyệt thế, trên mặt biểu hiện ra vẻ
mộng mơ như say sưa, lẩm bẩm nói, “Mùi của con người, đây mới là mùi vị của
con người thực sự…”
Đột nhiên sợi roi vung lên, bộp bộp, lại đánh ra hai vết máu trên người hai bạch
y nữ tử. Y chỉ vào hai nữ tử đang run rẩy cầm cập, hét lên cuồng dại như điên,
“Các ngươi là giả, các ngươi đều là giả!”
Sợi roi giật lên, hất ra, quất đến khi hai nữ nhân đó té ngã trên mặt đất mới dừng
lại, hô to: “Đổi tên khác.”
Hai nữ nhân mình đầy thương tích nhịn đau bò đứng lên, toàn bộ quá trình
không dám thốt ra tiếng nào.
Hai người lại cởi trói cho một người khác bị treo ở trên cao, đưa xuống, dùng
dây leo buộc chặt rồi mới làm người này tỉnh lại.
Sau đó, toàn bộ quá trình gần như không khác trước, lại một trận tra tấn bức
cung, Ô y nhân tiến hành những câu hỏi tương tự, kết quả cuối cùng là người bị
tra tấn lại biến thành mẩu vụn dưới roi.
Tiếp theo lại là một người được đưa xuống, lần này là một nữ nhân, cũng là một
người cuối cùng. Quá trình không có gì khác biệt, sau một trận tra tấn bức cung,
kết thúc là cái chết giống như hai người phía trước.
Tại dưới một roi, ngoại trừ mảnh vụn thi thể rải ra, còn có những chiếc lá chao
liệng rơi xuống, ánh nắng xuyên qua cành cây loang lổ trên đám lá khô dày đặc
trên mặt đất, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Thực hiện thẩm vấn như nhau đối với ba người khác nhau là vì lo lắng có người
nói dối.
Khi nhận được những câu trả lời giống nhau, Ô y nhân liền yên tâm, y cầm
quần áo của ba người đã chết ở trên tay nhìn ngắm, cuối cùng y chọn một bộ
quần áo màu nâu, sau đó cởi quần áo của mình ra, mặc bộ y phục đó vào.
Một chiếc túi lớn cỡ bàn tay loang loáng ánh kim loại vung lên ở trong tay y,
trong nháy mắt, bộ y phục đen bóng và chiếc roi dài liền được thu vào trong đó.
Điều kỳ diện chính là, không thấy chiếc túi đó có bất kỳ dấu hiệu gì bị căng lên.
Chiếc túi được treo về lại bên hông như bình thường, y giang hai tay ra xoay
một vòng cho hai nữ nhân kia chiêm ngưỡng, rồi hỏi bọn họ, “Ta mặc bộ này
coi được không?”
Hai nữ nhân vâng vâng dạ dạ gật đầu, bộ dạng phục tùng.
Ô y nhân vui vẻ hỏi, “Các ngươi đoán xem ta định làm gì?”
Hai nữ nhân không hiểu, lắc đầu.
Ô y nhân trợn mắt, tức thì lại giống như nổi điên, xòe hai bàn tay ra, hai nữ
nhân liền bị hút tới. Y bóp cổ hai nữ nhân, lạnh lùng nói: “Con người phải có hỉ
nộ ái ố, con người phải biết nói…”
Khi đã sắp bóp chết hai người y mới đẩy một người ra, ôm lấy một người khác,
há mồm cắn mạnh vào cổ họng người đó, máu tươi phun ra, bắn tung tóe vào
khuôn mặt y, dính đầy cơ thể.
Nữ nhân đó co giật đau đớn, vùng vẫy trong sợ hãi, sau đó ra sức đánh mạnh,
liều mạng đấm đá, nhưng mà vô ích, thực lực chênh lệch quá lớn, đánh lên trên
người Ô y nhân chỉ như gãi ngứa.
Mà Ô y nhân thì lại ra sức cắn xé như sói như hổ vậy, cắn xé cho đến khi chiếc
cổ của nữ nhân đó bị cắn nát hơn nửa, máu chảy đầm đìa, máu ồ ồ chảy ra từ lỗ
hổng, y mới đẩy ra, nữ nhân đó ngã sõng soài trên mặt đất, đôi mắt trợn trừng,
cơ bản không còn động tĩnh, chỉ còn lại đầu ngón tay hơi nhúc nhích mà thôi.
Về phần một nữ tử khác, cô ta sợ hãi đến mức mặt không còn chút máu, ngồi
dưới đất lùi lại phía sau, nhưng không dám bỏ chạy, khi Ô y nhân miệng đầy
máu tươi liếm môi quay đầu lại nhìn đến, cô ta sợ hãi cuống quýt cúi đầu không
dám nhìn thẳng.
Nhưng Ô y nhân không buông tha cho cô ta, đi tới ép hỏi: “Ngươi đoán xem ta
đổi bộ y phục này để làm gì?”
Nữ nhân này sợ hãi run lên, định lắc đầu, nhưng nghĩ đến kết quả của đồng bạn,
lập tức lấy hết can đảm trả lời: “Thượng tiên muốn đi tìm tên Thám Hoa lang
kia để lấy phương pháp mở ra tiên phủ.”
Ô y nhân trong nháy mắt liền chuyển thành bộ dạng nghiêm túc thảo luận vấn
đề, “Việc mở ra tiên phủ, ngay cả ta cũng không làm được, tên Thám Hoa lang
đó lại có thể mở ra, lại còn dám xông vào trong này. Sự tình tuyệt đối không có
đơn giản như ba tên cặn bã vừa rồi đã nói. Vạn nhất có thủ đoạn gì đó, ta trực
tiếp đưa tới cửa để tìm chết sao?”
Nữ nhân kia quan sát sắc mặt và lời nói của y, lập tức hùa theo hỏi tiếp, “Vậy
thượng tiên đổi bộ y phục này để làm gì?”
Ô y nhân giang hai tay áo ra tự mình quan sát mình, “Muốn đối phó địch nhân
thì phải trước tiên phải hiểu rõ địch nhân. Tên Thám Hoa lang đó xen lẫn một
chỗ với ba thế lực lớn, không thích hợp tùy tiện tiếp cận, cần phải có một quá
trình tiếp cận dần dần. Trong đám ô hợp đó có thêm ta, ai có thể phát hiện được
chứ?”
Nữ nhân kia đại khái đã hiểu được ý của y, lập tức ca ngợi: “Thượng tiên sáng
suốt.”
“Con người thực sự không giống với các ngươi. Con người rất phức tạp, bọn họ
biết so mưu đấu kế, bọn họ biết ngươi lừa ta gạt, rất sẽ kích thích…” Nói đến
đây, Ô y nhân hơi chút run rẩy vì hưng phấn, phấn khích đến nỗi cất tiếng hét
lên, tứ chi vùng vẫy nhảy loạn xạ tiến tới như một con cua.
Nhưng rồi sắc mặt y nhanh chóng biến đổi, đột nhiên trở nên bình tĩnh và
nghiêm túc, nói với nữ nhân kia: “Triệu tập nhân thủ đi tìm đám ô hợp kia.
Đừng tìm mấy tên lẻ tẻ, đơn độc, không có tác dụng gì, mấy thế lực lớn đó và
Thám Hoa lang hẳn là chướng mắt. Trong này nhất định có đội nhóm. Có giá trị
lợi dụng mới có thể dễ dàng tiếp cận đến bên cạnh Thám Hoa lang.”
“Vâng, tìm đội nhóm.” Nữ nhân kia đáp lời rồi bò đứng lên.
Ô y nhân lại hỏi: “Ngươi có biết làm sao tìm được không?”
Nữ nhân đó suy nghĩ một chút, đáp: “Không tìm ăn mặc đồng phục áo xám, áo
xanh và áo lam. Chỉ tìm nhóm ăn mặc đủ loại.”
Ô y nhân tức thì lộ ra vẻ hài lòng, khóe miệng thở ra một hơi, thổi bay ria mép
hai bên lên, “Đi đi.”
Nữ nhân kia khom người lui lại mấy bước, sau đó mới xoay người lướt đi.
Hiệu suất rất cao, không mất bao lâu thời gian đã có kết quả. Cô ta trở về mời Ô
y nhân đi theo mình.