Bán Tiên

Chương 1385: Người đàn ông áo đen




“Văn thị a, à…” Nam Trúc à một tiếng đầy ẩn ý. Những lời tiếp theo của hắn,

gã trực tiếp bỏ qua, coi như đó chỉ là mượn cớ. Bỗng nhiên gã chợt cau mày,

hỏi: “Ngươi mới gọi ông ta là gì?”

“Văn lão.” Dữu Khánh trả lời xong còn giải thích thêm, “Ta cũng không biết tên

ông ta là gì, chỉ biết mọi người đều gọi ông ta là Văn lão.”

Nam Trúc hỏi: “Văn gì? Là chữ ‘Văn’ trong văn tự, hay là ‘Văn’ trong họ

Văn?”

Dữu Khánh suy nghĩ một chút, “Không phải là con cháu Văn thị. Hình như là

bởi vì ông ta trông giữ ‘Văn Xu các’, nên gọi là Văn trong văn tự.”

Nam Trúc hỏi: “Văn giống trong tên Văn Khúc. Đúng lúc ông ta lại vừa tiến

đến. Ngươi nói xem, ông ta có phải chính là Văn Khúc mà mấy người Sô Vũ

nói tới hay không?”

Gã vừa nói ra lời này, mấy người khác đều giật nảy mình.

“Văn Khúc có thể bị đám ô hợp đó đánh bị thương ư? Nếu Văn Khúc vẫn luôn

ở tại Văn thị, vì sao lại ngồi xem Văn thị gặp phải trận thảm họa đó?” Dữu

Khánh hỏi ngược lại.

Hai người Nam, Mục nhìn nhau, nghĩ lại thấy cũng đúng, ngay cả Đinh Giáp

Thanh cũng bị ông ta đẩy lùi, làm sao đám ô hợp đó có thể mạo phạm.

Tuy là nói như vậy, nhưng lời nhắc nhở của Nam Trúc vẫn để lại mối nghi ngờ

trong lòng mọi người, dù sao đó cũng có thể là một khả năng. Sau khi đuổi theo

tới, đi sau đội ngũ, bọn hắn không nhịn được thỉnh thoảng âm thầm quan sát

Văn lão.

Kết quả phát hiện thấy Tô Thu Tử và Văn lão trò chuyện rất hợp.

Là Tô Thu Tử chủ động bắt chuyện. Gã lại tái phát bệnh cũ, vừa nghe nói là

người trông giữ Tàng thư các gì đó, gã lập tức hưng phấn, miệng phun lời văn

hoa, mà Văn lão thì vui vẻ tiếp chuyện. Ông ta không hổ là người trông giữ thư

viện thu thập nghìn năm, sự uyên bác của ông ta khiến Tô Thu Tử chấn động,

đôi mắt sáng ngời, tất cung tất kính, đối đãi với lễ nghi thầy trò.

Đối với Tô Thu Tử mà nói, lão nhân này dường như còn uyên bác hơn cả Thám

Hoa lang, tài tử đệ nhất thiên hạ.

Đương nhiên, gã cũng chưa bao giờ trải nghiệm được tài hoa của tài tử đệ nhất

thiên hạ từ trong miệng Thám Hoa lang. Mỗi lần bàn về những chuyện này,

Thám Hoa lang luôn nói rằng hắn đã bỏ văn theo võ. Điều đó khiến cho gã cực

kỳ tiếc nuối, cho rằng Thám Hoa lang dường như đã đạt đến một tầng cảnh giới

khác, ẩn dật.

Dữu Khánh rất khó chịu với cảnh này, khi đồng hành với An Di, hắn nói với

giọng điệu quái dị, “Tô Thu Tử làm gì vậy? Vừa mới quen biết, liền muốn đi

theo làm tùy tùng rồi sao?”

An Di bật cười, “Đó là tật xấu của hắn. Ngài đừng so đó với hắn.” Nói đến đây,

cô ta cũng nhân cơ hội này hỏi ra những nghi ngờ trong lòng, “Tiên sinh, ta

không ngờ rằng chúng ta sẽ đi vào tiên phủ. Chuyến đi này của chúng ta có an

toàn không?”

Dữu Khánh: “Nhiều người như vậy muốn xông vào tiên phủ, các ngươi không

muốn sao?”

“Cũng không phải là không muốn, chỉ là…” An Di ấp a ấp úng, không biết nên

nói như thế nào, nếu như mình chủ động muốn vào, vậy đương nhiên là đã

chuẩn bị sẵn tâm lý. Còn như bây giờ ư? Cảm thấy giống như là đã bị lừa gạt

đưa vào?

Thật khó để không lo lắng.

Dữu Khánh vạch trần sự nghi ngờ trong lòng cô ta, “Cảm thấy đã bị ta lừa sao?

Vậy để ta nói rõ đi, chuyến đi này rất nguy hiểm.”

Hắn nói ra ngay trước mặt mọi người, không sợ những người khác nghe được.

An Di sửng sốt, ngay lập tức hỏi: “Nếu đã nguy hiểm, vì sao tiên sinh còn cố ý

tiến vào?”

Dữu Khánh: “Cũng giống như những người khác muốn đi vào vậy. Ngươi triệu

tập người của Tam Tiên bảo lại nói với họ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, nếu

muốn trở về, ta cũng không ép. Ta có thể tìm các đại lão đó thương lượng với

họ, mở lối ra để các ngươi đi ra ngoài trước.”

Nói xong, hắn lại chỉ về phía ngọn núi xa xa, “Thừa dịp lúc này vẫn còn cách

lối ra không xa, vượt qua ngọn núi đó, dù có hối hận ta cũng sẽ không xen vào

nữa. Đi nói đi.”

An Di do dự một lúc, về việc này, cô ta cũng không thể tự đưa ra quyết định,

cuối cùng vẫn đi làm theo lời Dữu Khánh dặn.

Nhưng đúng vào lúc này, phía xa xa đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh

chấn động, mọi người giật mình, hình như có đánh nhau.

“Lão Cửu.” Dữu Khánh cất tiếng gọi Mục Ngạo Thiết, rồi chỉ vào bờ vai y. Mục

Ngạo Thiết nhìn thấy, hiểu ý, lập tức thả Tiểu Thanh bay đi.

Động tĩnh từ nơi đánh nhau xuất hiện rất đột ngột, mấy tên cự nhân cao hơn

mười trượng bỗng nhiên từ trong núi rừng nhảy ra, tất cả gần như trần trụi, chỉ

có bộ phận nhạy cảm được quấn lại bằng không loại vật liệu nào đó.

Chúng vung cây gậy lớn trong tay, điên cuồng đập, quét vào đám người Đại

Nghiệp ty đến đây tìm kiếm.

Có thể tưởng tượng được kích thước và trọng lượng của cây gậy lớn trong tay

những cự nhân này. Nơi những cây gậy quét qua, cuồng phong gào thét, không

chỉ những cây đại thụ cao vút bị đánh gãy, vách núi bị nện trúng cũng sụp

xuống như cành khô gỗ mục.

Sự việc xảy ra rất bất ngờ, có người không kịp tránh né, bị cự bổng quét trúng,

lập tức phun máu văng đi.

Sự xuất hiện đột ngột của đám cự nhân chỉ tạm thời khiến cho mọi người giật

mình và kinh hoảng với thứ mình chưa biết, sau khi giao chiến, bọn họ nhanh

chóng thích ứng, dù sao bọn họ đều là người có kinh nghiệm chém giết.

Mọi người rất nhanh liền phát hiện ra được ưu thế của mình, nhờ thể hình nhỏ

hơn nhiều so với cự nhân, họ dễ dàng lợi dụng sơ hở, cảm giác giống như là con

người xua tay đuổi ruồi, mà những con ruồi này lại biết phản kích và còn có vũ

khí trong tay. Chẳng bao lâu sau, những cự nhân da dày thịt béo đó đã bị chém

cho da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, kêu gào đau đớn.

Một số người vung kiếm hung dữ đâm vào lưng cự nhân, khiến cự nhân bị đau

dùng gậy đập ngược vào lưng chính mình, có người thì vung kiếm cắt ngang

chỗ sụn đầu gối của cự nhân, khiến cự nhân phải loạng choạng đứng không

vững.

Hướng Lan Huyên, người dẫn đội thì không tham gia trận chiến mà trước tiên

tránh đi, ẩn náu trong núi rừng phía sau.

Sau một lúc quan sát, nàng bỗng nhiên thi pháp gọi to: “Rút!”

Người của Đại Nghiệp ty đang chiến đấu với cự nhân cấp tốc thoát khỏi trận

chiến, bỏ lại mấy cái thi thể và nhanh chóng rút đi theo phương hướng của

Hướng Lan Huyên.

Và những cự nhân đó cũng vội vã đuổi theo. Chúng tung người nhảy lên hạ

xuống, lao tới truy sát không tha, một đường trèo đèo lội suối, gạt những đại thụ

cao vút trời sang bên như gạt lay sậy.

Một gã nhân viên chủ chốt của Đại Nghiệp ty thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại

phía sau, sau đó nhanh chóng đuổi theo nhắc nhở Hướng Lan Huyên: “Đại hành

tẩu, đám cự nhân này mặc dù sức lực rất mạnh, nhưng không khó giải quyết bọn

chúng.”

Ý là chúng ta không cần thiết phải bỏ chạy.

Hướng Lan Huyên trả lời rất gọn gàng, “Cắt đuôi bọn chúng!”

Về phần nguyên nhân, nàng không muốn giải thích và cũng không thể giải

thích, bây giờ nàng còn chưa thể nói cho mọi người biết sự tồn tại của Côn nô,

động tĩnh lớn như vậy, thu hút Côn nô tới thì phải làm sao? Hiện tại nàng cũng

không muốn khiến mình trở thành mục tiêu đầu tiên của Côn nô, nàng muốn để

cho người khác đi thử trước, xem nước sâu cạn như thế nào.

Một điểm khác chính là, nàng không muốn vội vàng gây thù hằn, vì vậy không

muốn giết những cự nhân này.

Nàng không biết rằng, trên ngọn một cây đại thụ gần nơi trận chiến vừa diễn ra

đã có người nấp sau tán lá che chắn lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình.

Đó là một người đàn ông đầu trọc, nước da màu đồng cổ, hai hàng lông mày

nhướng lên, để lại hai bộ ria mép kéo dài hình chữ bát, mặc một bộ áo đen bóng

loáng, trong mắt có chút nghi hoặc. Y có phần không hiểu vì sao vừa rồi những

người đó lại phải bỏ chạy, rõ ràng bọn họ có thể đánh thắng những cự nhân này.

Tựa hồ vì không hiểu nên y không dám hành động thiếu suy nghĩ, thân thể y

nhanh chóng biến mất trong tán cây như một làn gió nhẹ.

Sau khi y rời đi không bao lâu, lại có một nhóm người lẻn đến gần đó, ẩn nấp

nơi kín đáo âm thầm quan sát, chính là nhóm người Dữu Khánh nghe động tĩnh

chạy đến xem.

Bọn hắn nhìn thấy hai cự nhân da tróc thịt bong, người đầy máu, một người bị

thương đầu gối không đứng được phải ngồi dưới đất, một người khác hái một

nhúm lá cây bỏ vào miệng nhai, sau đó phu lên đầu gối đồng bạn. Nói chung,

hai người hỗ trợ xử lý vết thương cho nhau.

Sau đó, một cự nhân dìu một cự nhân khác, khập khiễng rời đi.