Ba người Long Hành Vân của Xích Lan các, Ô Ô cũng muốn giữ ở bên cạnh để
chăm sóc, nào ngờ Long Hành Vân từ chối, gã nói rằng Thám Hoa lang rất gian
trá, muốn đi theo để mắt đến hắn.
Ý nghĩ của gã rất đơn giản, một nửa là lí trí, một nửa là cảm giác.
Về mặt lí trí, phía bên Ô Ô có thu hoạch gì đó, gã đều có thể hưởng phần, phía
bên Thám Hoa lang thì chưa chắc.
Về mặt cảm giác thì, việc tên cẩu Thám Hoa đó không chịu ở lại đây, cứ muốn
đi mạo hiểm có vẻ rất khả nghi, dựa vào kinh nghiệm đối phó cẩu Thám Hoa
của gã, tên đó không phải như vậy, có thể hắn đang giấu giếm điều gì đó, cần
phải để mắt đến hắn.
Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân vốn tưởng rằng Ô Ô sẽ ngăn cản, nào
ngờ Ô Ô chỉ khuyên nhủ mấy câu qua loa rồi để mặc cho gã đi.
Đã được cho phép, Long Hành Vân lập tức dẫn theo hai người Hoàng, Phượng
đuổi theo phương hướng Dữu Khánh rời đi.
Cảm giác của Long Hành Vân quả thực không sai, Thám Hoa lang thực sự
không phải như biểu hiện bề ngoài như vậy, hắn chỉ cầm thương lắc lư một cái,
sau khi tránh khỏi tai mắt mọi người, hắn lập tức thay đổi phương hướng,
nhưng mấy người Long Hành Vân không biết, cứ một đường cắm đầu đuổi
theo.
Dữu Khánh dẫn theo người của mình bôn ba trên đường một thời gian, nhưng
không phát hiện thấy bóng dáng đám người Hướng Lan Huyên. Hắn lo rằng bên
mình đã đi chệch hướng, lập tức chia gần một trăm người bên mình ra làm mấy
nhóm, lệnh cho mọi người tản ra theo hình cánh quạt để tìm kiếm, một khi phát
hiện được gì thì lập tức quay lại báo cáo.
Ba sư huynh đệ Dữu Khánh cùng với Bách Lý Tâm, và thêm một số người Tam
Tiên bảo hợp thành một nhóm, An Di và Tô Thu Tử cũng ở trong này, A Lang
đại cô không có tách ra, kiên quyết đi theo. Bọn hắn tiếp tục tìm kiếm theo phía
Hướng Lan Huyên đã rời đi.
Trên đường đi, trong khi leo lên đỉnh đại thụ quan sát ra xa, tránh khỏi người
của Tam Tiên bảo, Nam Trúc cuối cùng cũng hỏi ra điều kìm nén trong lòng đã
lâu, “Lão Thập Ngũ, Linh căn chính là vật mấu chốt để mở ra cổng tiên phủ,
bọn họ cầm đi như vậy, tại sao ngươi không nói câu nào hết vậy?”
Dữu Khánh nhìn nhìn những người đi theo đang ở dưới cây, nhỏ giọng trả lời:
“Có nhiều người như vậy nhìn thấy tình hình Linh căn mở ra tiên phủ, nếu như
Côn nô đó thật sự còn tồn tại, Linh căn ở trên tay người nào, người đó tám chín
phần mười sẽ phải không may. Chúng ta đã đưa nó cho người khác ngay trước
mặt mọi người. Ngươi cho rằng, vì sao vừa rồi ta tình nguyện đi với các ngươi,
cũng không muốn ở lại chung với bọn họ? Ngươi không thấy nữ nhân Hướng
Lan Huyên kia khôn khéo đến cỡ nào, nhưng vẫn chủ động giao Linh căn, một
thứ quan trọng như thế vào tay người khác sao? Chuyện đó có bình thường
không?”
Nam Trúc à một tiếng, như đã bừng tỉnh hiểu ra, “Khi phát hiện thấy có người
đi vào, Côn nô tất nhiên sẽ điều tra xem vào bằng cách nào. Hắn tất nhiên sẽ
truy tìm tung tích của Linh căn. A! Ô Ô cũng biết sự tồn tại của Côn nô, vì sao
gã không có phản ứng gì? Chuyện gì xảy ra vậy chứ?”
Dữu Khánh: “Ta cũng không phải con giun trong bụng hắn, làm sao biết được
hắn nghĩ như thế nào.”
Nam Trúc: “Vậy chúng ta đuổi theo Hướng Lan Huyên, là để nương tựa sao?”
Dữu Khánh nhỏ giọng thì thầm: “Phải và cũng không phải. Nương tựa hay
không chỉ là thứ yếu, nương tựa vào nhóm nào cũng là nương tựa, chủ yếu là đi
theo nữ nhân đó tương đối an toàn hơn một chút. Theo ta được biết, nữ nhân đó
rất có thể đã che giấu tu vi, không chừng cô ta đã là thân thể Bán Tiên.”
Hắn không tiện nói ra việc tiểu sư thúc truyền âm báo cho biết.
“Hả?” Nam Trúc thất thanh, “Làm sao có thể? Đã có được thực lực như vậy còn
khiêm tốn như thế sao?”
Dữu Khánh: “Xì, còn cần phải hỏi sao? Nhất định là vì không thể thắng được
mấy vị Bán Tiên kia nha. Là nữ nhân, có thể thắng được thì đã nhảy ra xưng
vương xưng bá từ lâu rồi, còn cần phải ra vẻ yếu đuối sao? Việc này trong lòng
chúng ta biết rõ là được, nàng giả vờ hồ đồ, chúng ta cũng giả ngu ngốc, như
vậy, chúng ta còn có thể kiếm chút ích lợi, vạch trần ra nàng sẽ coi chúng ta như
là cháu trai. Nàng đã quen bắt nạt người khác rồi.”
Có thể hiểu được, Nam Trúc gật đầu liên tục và ừ một tiếng, gã đã cảm nhận sâu
sắc điều này khi trước đó bị ép giao ra Linh căn.
Sau đó một nhóm người tiếp tục đi tới trước, trên cây, dưới cây đều có người,
rừng núi rậm rạp, kỳ lạ và huyền bí, còn có rất nhiều loại kiến, chim chóc chưa
từng gặp tại Nhân gian.
Đang đi tới, phía trước đột nhiên vang lên tiếng quát hỏi của Tô Thu Tử: “Ai?”
Đám người Dữu Khánh nghe hỏi lập tức lướt đến.
Có một ông già ngồi trong khoảng trống giữa các rễ của một cây đại thụ. Ông ta
đeo túi, râu tóc hoa râm, khóe miệng chảy máu, dáng vẻ coi được, chỉ là ăn mặc
có vẻ tầm thường, nhưng hai mắt rất có thần thái, lúc này đang bị Tô Thu Tử rút
kiếm nhằm vào.
Ông già chậm rãi đứng lên giữa các khe hở rễ cây kín đáo, khi nhìn thấy Dữu
Khánh, ông ta sửng sốt ngây người.
Dữu Khánh nhìn thấy ông ta thì cũng sửng sốt, nhìn rất quen, đã gặp qua, trong
đầu nghĩ ngợi một chút mới nhớ ra, buột miệng hỏi ra: “Văn lão?”
Lão nhân này không phải ai khác, chính là lão già trông giữ Tàng thư các mà
hắn đã gặp tại Văn thị Ninh châu hồi đó. Hắn ông biết ông ta tên là gì, chỉ nhớ
rằng mọi người gọi là Văn lão.
Nói đến ông ta, hồi đó hắn có thể tìm được manh mối về Tiểu Vân gian là được
lão nhân này trợ giúp, không ngờ lại gặp được ông ta ở đây.
Lão nhân chớp chớp mắt, hỏi: “Tiểu tử xem sách ở chỗ ta, là ngươi, ngươi chính
là Thám Hoa lang phải không?”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, thì ra là người quen.
Xem sách? Tô Thu Tử lập tức thu kiếm lại, phát hiện quả nhiên là phong cách
của Thám Hoa lang, trong trường hợp này mà cũng có thể gặp được người kết
duyên với nhau qua sách.
Dữu Khánh gãi gãi sau đầu, đối với người của Văn thị, trong lòng hắn luôn có
một loại cảm tình khó tả. Hắn nhìn Tô Thu Tử hỏi: “Ngươi đả thương ông ta
sao?”
Tô Thu Tử vội vàng giải thích, “Không có, ta chì vừa mới nhìn thấy, phát hiện
ông ấy trốn ở nơi này.”
Văn lão xua tay áo, “Không liên quan đến hắn, ta bị người khác đánh. Lúc trước
ta chạy theo một đám người bát nháo vào đây, nói chuyện không hợp, may mà
ta chạy nhanh, nếu không có khả năng đã mất mạng.”
Dữu Khánh nghi hoặc hỏi: “Ông không trông coi Tàng thư các, chạy tới nơi này
làm gì?”
Tại trong ấn tượng của hắn, lão nhân này gần như là không hề rời khỏi “Văn Xu
các” của Văn thị.
Văn lão: “Đã đọc hết sách khắp Nhân gian, đã xem hết khung cảnh trần thế,
Nhân gian không còn giữ ta được nữa, tiên lộ mở ra, ta phải đến xem.”
Dữu Khánh liếc mắt khinh bỉ, lại là một kẻ đến tìm tiên duyên, hắn chỉ vào vết
máu trên người ông ta, “Nhìn đẹp không?”
Trong giọng nói bộc lộ rất rõ sự mỉa mai, chỉ với chút bản lĩnh này mà cũng
dám chạy tới đây nhúng tay vào việc này?
Văn lão rất bình thản nói: “Không biết, còn chưa nhìn thấy được gì. Nghe nói
ngươi tương đối hiểu biết về tiên phủ này, hay là, ngươi dẫn ta đi xem đi?”
Dữu Khánh thật sự không muốn có thêm chuyện, gãi gãi trán, cuối cùng vẫn nói
với đám người Tô Thu Tử, “Người này chắc chắn không có vấn đề gì, thuận
tiện mang theo đi.”
Hắn đã nói như vậy, người khác tự nhiên không có ý kiến nữa.
Văn lão quan sát Dữu Khánh từ trên xuống dưới, mỉm cười.
Một nhóm người lại tiếp tục lên đường. Sau khi những người khác đã rời đi,
Nam Trúc kéo Dữu Khánh lại hỏi: “Tại sao người nào ngươi cũng dám nhận?
Lão nhân này là ai vậy?”
Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm áp sát đến bên cạnh cũng có nghi vấn này, với
sự cảnh giác hiện tại của lão Thập Ngũ, việc này có vẻ không bình thường.
Dữu Khánh cảm thấy không tiện nói ra việc này, nhưng sau khi suy nghĩ một
chút, hắn vẫn nói cho mấy người biết, “Tại Ninh châu, lão nhân này từng dẫn ta
vào Tàng thư các của Văn thị để xem sách. Có thể tìm được manh mối về Tiểu
Vân gian có một phần giúp đỡ của ông ấy. Về tình huống của ông ta, nói thế nào
chứ? Ông ta dường như luôn một mực trông giữ Tàng thư các, không tiếp xúc
nhiều với bên ngoài, chắc hẳn không có vấn đề gì.”