“Dường như là một con cá.”
“Chà, xa thật, nếu nó thực sự là một con cá, vậy con cá này không khỏi quá lớn
a, giống như một ngọn núi vậy.”
“Cá làm sao lại lơ lửng trong không trung, không chút động đậy như thế? Cá
chết ư?”
“Tại Tiên gia chi địa, mọi thứ đều có thể.”
“Dù sao, nó chắc chắn không phải là mây.”
Lắng nghe mọi người xì xào bàn tán, Hướng Lan Huyên và Ô Ô lại vô thức trao
đổi ánh mắt với nhau, tinh thần tập trung cao độ.
Ba sư huynh đệ Dữu Khánh cũng kín đáo liếc nhìn nhau, đã nhận ra được thứ
khổng lồ trông giống như con cá trên bầu trời là cái gì, nhìn thấy được thứ này,
Côn nô mà Dã Tiên nói tới chắc hẳn cũng sẽ cách đó không xa.
Đúng lúc này, đột nhiên có người hét lên: “Động rồi, con cá đó động đậy rồi.”
Mọi người đổ dồn nhìn đến, trong mắt đều lộ ra nét kinh hãi.
Đó là một con cá, quả nhiên là một con cá khổng lồ, nhìn từ xa, động tác xoay
người trong không trung của nó rất linh hoạt, bầu trời dường như chính là đại
dương của nó.
Trước đó nó tựa như đang ngủ say, bây giờ mới tỉnh dậy, lắc đầu vẫy đuôi xoay
chuyển người, đột nhiên đi về phía bên này.
“Đi thôi!” Hướng Lan Huyên đột nhiên quát lên.
“Đi mau!” Ô Ô cũng cất tiếng gọi người của Thiên Lưu sơn.
Hai người bọn họ biết rõ con cá lớn này có ý nghĩa gì, con cá lớn này tới đây,
người điều khiển con cá lớn này rất có thể cũng sẽ đến đây, người có thể khiến
Cửu vĩ hồ ghi nhớ, tám chín phần mười là rất nguy hiểm, không phải bọn họ có
thể ngăn được.
“Đi thôi.” Dữu Khánh cũng phất tay kêu gọi người của Tam Tiên bảo đồng thời
bỏ chạy.
Mông Phá hơi sửng sốt, mặc dù không hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng lão ta
vẫn làm theo, kêu gọi người của Ty Nam phủ rời đi.
Một đám người không có phân tán bỏ chạy, vẫn tiếp tục tập với nhau cùng đi về
một hướng.
Trên đường đi, Hướng Lan Huyên lại hét to dặn dò, “Mọi người nỗ lực hết sức
đừng có lưu lại bất kỳ dấu vết gì.”
Nói xong còn cố ý quay đầu lại nhìn Dữu Khánh, phát hiện vị Thám Hoa lang
này tựa hồ rất tin tưởng vào mình, trong ba nhóm người thế lực lớn, Thám Hoa
lang không quan tâm nhóm người khác, dẫn người chạy sát theo phía sau nàng,
đây rõ ràng là phản ứng theo bản năng, đi theo người mình có cảm giác gần gũi
nhất.
Nàng vểnh vểnh khóe môi, cảm thấy vui vẻ và đắc ý.
Đám người An Di và Tô Thu Tử sau khi theo sát Dữu Khánh đi vào đây, bọn họ
vẫn luôn ngây ngây dại dại, bảo sao nghe vậy, nói cách khác là bọn họ không
thể tin nổi, đôi mắt không đủ để nhìn.
Mọi người rời Tam Tiên bảo đi theo cùng lăn lộn với vị Thám Hoa lang này,
cho dù là để theo đuổi một tương lai tốt đẹp hơn, nhưng tương này không khỏi
quá rộng lớn, lớn đến mức thế lực của mấy vị Bán Tiên cao nhất cũng không
chứa nổi, vậy mà trực tiếp đưa bọn họ vào lăn lộn trong tiên phủ.
Hiện tại, ngoại trừ mấy người Dữu Khánh ra, bọn họ không quen, không biết
người nào khác, đầu óc mờ mịt không biết tình huống như thế nào, ngoài việc
theo sát mấy người Dữu Khánh ra, bọn họ tạm thời không có lựa chọn nào khác.
Khi một nhóm người chạy qua mấy ngọn núi, trốn trong núi rừng thì con cá
khổng lồ đó cũng bơi đến bầu trời khu vực vừa rồi.
Không biết có phải đã nhận ra điều gì đó hay không, nó hạ thấp độ cao, rõ ràng
là đang dò xét khu vực lối vào tiên phủ, sau đó bay vòng đến nơi bọn họ đang
ẩn náu.
Nhìn con cá lớn đó bơi có vẻ rất chậm, dáng vẻ chậm rãi nhàn nhã, nhưng thực
ra là do kích thước của nó quá khổng lồ, nên về thị giác có sai lầm, trên thực tế
tốc độ bơi của nó rất nhanh.
Khi nó bơi lướt qua trên đầu mọi người, tựa như cơn lốc quét qua rừng núi, bầu
trời đột nhiên tối sầm, mọi người khẩn trương ngay cả thở cũng không dám thở,
tất cả đều ngước đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy mặt ngoài da con cá lớn lồi lõm gồ
ghề như tảng đá, trông như một khối thiên thạch khổng lồ bay qua trên đầu, trên
người buộc vô số sợi xích sắt, phát ra âm thanh khí tức nặng nề, khiến màng tai
người ta có cảm giác bị ma sát và đau đớn.
Khí tức toát ra từ trên người cá lớn không có mùi gì đặc biệt, nhưng lại có một
loại cảm giác hùng hồn, huyền bí sâu xa khó tả.
Sau khi con cá lớn bơi qua, bầu trời chợt sáng lên lại.
Một lát sau, nó rời khỏi khu vực này, dang rộng đôi cánh như một con chim và
lắc đầu vẫy đuôi bay về phương xa.
Một hồi lâu sau, mọi người mới dồn dập rời khỏi nơi ẩn nấp rồi tụ tập lại với
nhau, trên khuôn mặt vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi.
“Đây hẳn là Thủ sơn thú của tòa tiên phủ này a?” Mông Phá cất lời nói như hỏi.
Những người biết chuyện không tiện trả lời.
Tuy nhiên, một đám đại lão vẫn tụ tập lại cùng nhau bàn bạc.
Đám ô hợp xông vào lúc trước bây giờ đã không thấy ai, không còn một bóng
người, không biết đã đi nơi nào, tạm thời không có hi vọng lợi dụng được bọn
họ để đi dò đường tìm hiểu tình hình. Mọi người ở đây tiếp tục tụ tập lại với
nhau không khỏi có nguy hiểm tất cả trứng gà đặt vào trong một rổ.
Sau khi bàn bạc với nhau, các Đại lão quyết định trước tiên tách ra điều tra tình
hình nơi này, nhưng lại không yên tâm để cho một mình Minh tăng mang theo
“Chìa khóa”.
Vì vậy, Cừu Hạp, Ô Ô và Mông Phá quyết định ở lại cùng với Minh tăng tìm
một chỗ ẩn nấp, người của các phương thế lực thì chia nhau đi tìm hiểu tình
hình.
Lúc này Dữu Khánh phát hiện một điều thú vị, đệ nhất cao thủ Cừu Hạp ngay
dưới Địa sư của Đại Nghiệp ty, thái độ đối xử với Hướng Lan Huyên gần như là
trực tiếp sai khiến, không hề có ý trao đổi, Cừu Hạp trực tiếp sai Hướng Lan
Huyên dẫn đội đi làm việc, mà Hướng Lan Huyên cũng tỏ ra thành thật tuân
lệnh.
Dữu Khánh nghĩ đến lời tiểu sư thúc truyền âm nhắc nhở trước khi tiến vào tiên
phủ.
Ba thế lực lớn thương lượng với nhau một chút, rồi sau đó mỗi bên lựa chọn
một phương hướng rời đi điều tra.
Dữu Khánh cảm thấy đắc ý khi có nhiều nhân thủ như vậy đi tìm hiểu tình hình,
dò xét nguy hiểm trước, đây cũng là mục đích hắn để cho những người này
cùng đi vào. Hắn thì dẫn người đi theo nhóm người Cừu Hạp, muốn âm thầm
chờ đợi thành quả lao động của ba thế lực lớn.
Không ngờ Cừu Hạp lại không hài lòng, lão ta đột nhiên dừng lại, quở trách
đám người Dữu Khánh một trận, ép bọn hắn phải đi hỗ trợ điều tra tình hình.
Có nhiều người như vậy chỉ ngồi ăn không làm việc quả thực không thích hợp,
nhưng Ô Ô và Mông Phá cố ý bảo vệ sự an toàn cho Dữu Khánh, nên đề nghị
Dữu Khánh ở lại, những người khác thì đi hỗ trợ điều tra.
Nhưng Dữu Khánh không muốn nhận ân tình này, mấu chốt là hắn không thể để
mặc kệ Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đi mạo hiểm, nên quyết đoán tự mình dẫn
đội rời đi.
Bề ngoài, hắn cho mọi người thấy mình dẫn đội đi hướng khác, nhưng sau khi
vượt qua một ngọn núi, hắn lập tức dẫn người vòng qua một góc cua rồi đi
thẳng về phía Hướng Lan Huyên đã đi. Tại nơi lạ nước lạ cái như thế này, chắc
chắn phải đưa ra lựa chọn có độ an toàn cao.
Vốn đã quen đi guốc gỗ, bây giờ cứ phải cắm ngón chân xuống đất, Thanh Nha
luôn cảm thấy khó chịu, gã cũng bị sai đi hỗ trợ.
Minh tăng cố ý nói giúp cho gã, nói rằng mình đang thiếu một người ở bên
cạnh, nói gã ở lại cạnh mình để hỗ trợ làm một số việc vặt, nhưng Thanh Nha
không muốn tỏ ra không bằng Dữu Khánh, ngay cả cẩu Thám Hoa cũng có thể
cùng chung hoạn nạn, cùng tiến cùng thối với huynh đệ của mình, gã không
muốn thua kém, rất có cốt khí dẫn dắt các huynh đệ cùng nhau rời đi.