“Phát hiện thấy phía dưới có rất nhiều con trai rất lớn, ngọc trai chúng tạo ra
không chỉ to hiếm thấy, mà còn có rất nhiều màu sắc, đỏ có, xanh có…”
Một người chạy đến trước mặt mọi người, khoe một đống ngọc trai màu sắc rực
rỡ cất trong quần áo và giải thích với mọi người những gì phát hiện được dưới
nước.
Các đại lão lần lượt đưa tay đến cầm lấy một viên vào tay lật xem. Một viên
ngọc trai đều sáng bóng lóa mắt, đã có khí tượng của bảo vật, nền tảng không
tầm thường. Đối với người biết manh mối về Thất thải trân châu trong sách cổ,
họ thầm nghĩ trong lòng lời đồn không giả, quả thực là như thế, ví dụ như
Hướng Lan Huyên và Mông Phá.
Nam Trúc không có tư cách chen vào giữa các đại lão để lấy xem, gã lon ton
chạy ra boong tàu cúi người nhặt lên khá nhiều hạt châu, sau đó chạy về đến
trước mặt Dữu Khánh, hứng bằng hai tay đưa ra cho Dữu Khánh xem, “Nhìn
kích thước của nó này, nhìn bảo tượng toát ra này, lấy bất kỳ viên nào đem ra
ngoài bán, ít nhất giá trị cũng phải từ nghìn vạn trở lên.”
Dữu Khánh mới cầm lấy một viên để xem, Hướng Lan Huyên ở bên cạnh đã
quay đầu lại giễu cợt: “Đã tiến vào tiên phủ, lại có thể nghĩ đến kiếm mấy thứ
này để phát tài. Ngươi thật sự có tiền đồ.”
Nam Trúc không quan tâm, gã nhét mấy viên vào trong hai tay áo đã rồi tính
tiếp, tựa như muốn nói các ngươi không cần thì thôi.
Ô Ô liếc mắt nhìn bên này, nói: “Chỉ trong thời gian ngắn như thế đã lấy được
nhiều như vậy, có thể thấy ở đây có rất nhiều ngọc trai như vậy. Lấy ra ngoài
nhiều sẽ không còn đáng tiền nữa rồi.”
“Nơi này linh khí dồi dào, tiên gia chi địa quả nhiên không phải Nhân gian có
thể so sánh.” Minh tăng cảm khái với điều khác.
Một nhóm đại lão không có mắt nhỏ mũi nhỏ như Nam Trúc, họ chỉ nhìn xem
ngọc trai một lúc rồi tùy tiện ném đi, sự chú ý của bọn họ tập trung nhiều hơn
vào hoàn cảnh xung quanh.
Bọn họ lần lượt bay lên trên hai cây cột trụ ngọc thạch khổng lồ ở hai bên để
kiểm tra, và cũng tự mình xuống nước xem xét, không nhìn ra được kết quả gì
nên lại lần lượt bay trở về.
Mọi người không dừng lại tại nơi lối ra vào này quá lâu, mà lái thuyền tiến về
phía bờ biển.
Khi tới gần bờ biển, còn chưa kịp lên bờ, một khí tức thần bí đã ập vào mặt, một
dãy bậc cấp khổng lồ như núi cao xếp chồng lên nhau, mỗi một bậc cấp cao đến
ba tầng lầu, tương xứng với tàn tích dưới đáy biển ngoại giới.
Khi mọi người lên bờ, bọn họ đi theo những bậc cấp nhỏ ở giữa các bậc cấp
khổng lồ. Bậc cấp này có kích thước như bình thường, đặt giữa bậc cấp khổng
lồ, chúng tựa như là thành phần trang trí.
Một đám người dò đường trước tiên bay lên từng bậc cấp, sau đó các đại lão
mới lên bờ.
Dữu Khánh không có tư cách đi tại phía trước các đại lão, đi theo ở phía sau
cùng lên bờ.
Hắn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thanh Nha, cố ý an ủi một chút, còn chủ
động áp sát đỡ y, “Thanh gia, cẩn thận dưới chân.”
Thanh Nha không chút do dự đưa tay đẩy hắn ra, như thể muốn nói chúng ta
không quen, chúng ta không biết, qua hệ giữ chúng ta không tốt.
Dữu Khánh trái lại không để ý đến thái độ của đối phương, lại áp tới đỡ y, còn
hét lên với bên cạnh: “Các ngươi sao không chú ý gì hết vậy, để Thanh gia đi
chân trần có thích hợp không? Giày, chân người nào tương xứng với chân
Thanh gia, đưa giày đến đây xem nào.”
Hắn vừa nói ra lời này, đám thủ hạ của Thanh Nha dồn dập cởi giày ra, những
người khác không ai hưởng ứng, kể cả Dữu Khánh.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng chỉ nhìn xuống chân mình mà thôi.
Trong nháy mắt, mùi hôi chân bốc lên khắp xung quanh.
“Đừng đụng vào ta!” Cuối cùng Thanh Nha không thể nhịn được nữa, một lần
nữa đưa tay đẩy Dữu Khánh ra, sau đó bốp bốp bốp tát trái, tát phải, tự tát mình
mấy cái bạt tai rất mạnh, khuôn mặt vốn đã bị đánh sưng phù trở nên càng ửng
đỏ.
Một loạt cú tát vào mặt này khiến tất cả mọi người dừng lại, đồng loạt dõi mắt
nhìn y, ngay cả mấy đại lão ở phía trước cũng quay đầu lại nhìn, không hiểu có
chuyện gì, không biết tên địa đầu xà này vì sao lại tự giày vò mình như thế.
Dữu Khánh cũng sửng sốt, không hiểu ra sao, cho dù ngươi có ý kiến đối với ta,
tự đánh mình là có ý gì chứ?
Ngay sau đó liền có đáp án, Thanh Nha chỉ thẳng vào mũi Dữu Khánh, cảnh
cáo, “Lão tử không trách ngươi, lão tử chỉ trách chính mình. Cẩu Thám Hoa, từ
nay về sau, hãy tránh xa lão tử ra!”
Không còn răng, phát âm không được chuẩn, giọng nói phẫn nộ có phần hàm
hồ.
Lời này quả thực xuất phát từ tận đáy lòng, y thực sự oán trách chính mình, rõ
ràng đã rút ra được kinh nghiệm ở tại Ảo Vọng, phải cách tên cẩu Thám Hoa xa
này xa một chút, nếu không đụng vào sẽ không may. Nhưng sẹo khỏi rồi lại
quên đi cơn đau trước, ma xui quỷ khiến thế nào lại để hắn lừa đến mất cả sự
tỉnh táo.
Là chính y lén lút tìm kiếm sau lưng người ta, nhưng lén lút lại không tìm được,
muốn ăn mảnh mà không xong, lại công khai tìm người ta bàn bạc, liên tục chủ
động giày vò, kết quả giày vò mình ra thành như vậy, trách được ai? Dù rằng
bây giờ đã biết được đó là cái bẫy người ta giăng ra, nhưng rốt cuộc vẫn là vì
lòng tham của chính mình.
Nghĩ đến đây, y hận không thể tát mình nhiều hơn nữa.
Tất nhiên y cũng có trách Dữu Khánh, nhưng có Can nương đứng ở phía sau, y
không thể động tới người ta, thậm chí còn không thể vạch trần bí mật của người
ta. Đánh một trận dạy cho hắn một bài học ư? Tu vi thực lực của người ta cũng
đã tăng lên rồi, hơn nữa, mối quan hệ của người ta với các đại lão rõ ràng tốt
hơn mình nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, y không thể làm gì được Dữu Khánh, y có cảm giác tự đánh
gãy răng nuốt vào trong bụng.
Y tức giận xoay người bỏ đi sang bên, có vẻ như chứng muốn tỏ mình nói là
làm, cách cẩu Thám Hoa xa một chút, nào ngờ đạp phải một mảnh vỏ trai vỡ, bị
đâm vào chân. Việc này cũng không có gì, nhảy lên một chút là được, chỉ là
không quen mà thôi, nhưng mà cảm giác mất cả răng lẫn giày này quả thực
khiến Thanh Nha cảm thấy thương tâm.
Cảnh này khiến Hướng Lan Huyên cười run cả người, người không biết chuyện,
không biết vì sao nàng lại cười dữ như thế.
Trên khuôn mặt gầy đét như xương sọ của Mông Phá cũng hé mở ra một hàm
răng trắng, nụ cười của lão ta trông có chút đáng sợ.
“Ài!” Dữu Khánh chỉ có thể thở dài. Hắn vốn định hỏi thăm Thanh Nha, xem
người Can nương phái tới hỗ trợ đã tiến vào hay chưa, nhưng nhìn tình hình bây
giờ, xem ra không cần phải hỏi nữa, có hỏi người ta cũng sẽ không nói.
Hắn làm như là tâm ta hướng về trăng sáng, nhìn thấy phía sau có người khiêng
theo một bao tải lớn lên bờ, thuận miệng hỏi, “Trong này đựng cái gì vậy?”
Người đó thuận miệng đáp, “Đậu phộng của Thanh gia.”
Dữu Khánh không hề suy nghĩ bồi một câu, “Một bao lớn như thế đủ để ăn thật
lâu nha.”
“Phì phì”, một loạt tiếng nén cười vang lên, rất nhanh mọi người đều cười rộ
lên, ngay cả mấy đại lão cũng không nhịn được cười.
Dữu Khánh rất nhanh liền nhận ra, Thanh Nha đã không còn răng nữa, nói
chuyện về việc người ta ăn đậu phộng quả thực có phần không lịch sự, hắn quay
đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Thanh Nha đang có vẻ thẹn quá hóa giận, thầm hô
không ổn, sự hiểu lầm này e rằng khó thể khóa giải trong ngắn hạn.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm trên đường đi tới. Sau khi thám tử không phát
hiện thấy phía trước có gì khác thường, mọi người lần lượt bay lên và đáp
xuống đỉnh bậc thang hùng vĩ. Khi lên trên này, bọn họ phát hiện đây là đỉnh
của một ngọn núi, bậc cấp được xây dựng dựa vào núi.
Đưa mắt nhìn quanh, có thể nhìn thấy những cây cổ thụ cao vút lên trời, từng
tầng từng lớp trải dài ra xa, tất cả đều là cây cối cực kỳ to lớn như vậy, cao mấy
chục trượng là chuyện bình thường.
Đối với những người đã từng vào Chư Yêu chi cảnh, họ không hề ngạc nhiên
khi nhìn thấy loại đại thụ to lớn như thế này, nhưng những người khác thì chạy
lên chạy xuống quan sát khắp cây.
Dữu Khánh hái một ít lá cây rồi xé đứt ra kiểm tra, phát hiện thấy không có tà
khí, nói chung, thế giới bừng bừng sinh cơ này thoạt nhìn tương đối sạch sẽ.
“Đó là cái gì vậy? Trông nó không giống một đám mây!”
Cừu Hạp đứng trên đỉnh núi đang quan sát xung quanh đột nhiên chỉ ra phía bầu
trời xa xa, thốt lên.
Mọi người dồn dập nhìn theo, dõi mắt nhìn về phía xa.