Bán Tiên

Chương 1380: Ai là Văn Khúc (1)




Dữu Khánh chưa vội trả lời, trước tiên xoay người lại vẫy tay về phía Nam

Trúc, cất tiếng gọi to, “Lão Thất, tới đây.”

Nam béo lập tức phi thân lướt đến, hạ xuống trước mặt mọi người, nhìn nhìn

tình cảnh bi thảm của Thanh Nha, âm thầm than thở, tên gia hỏa này sao mà ở

đâu cũng bị trừng trị, lúc trước ở tại Ảo Vọng cũng là như thế.

Gã xua tan những ý nghĩ vẩn vơ trong đầu, rồi hỏi: “Sao vậy?”

Sô Vũ phát hiện thấy tên mập này cũng rất can đảm, nhìn thấy mấy người bọn

họ mà không hề hoảng sợ chút nào.

Dữu Khánh chỉ vào bọc nhỏ trước ngực gã, “Lấy ra cho mọi người xem.”

Đưa thứ này cho bọn họ xem ư? Nam Trúc chỉ cái bọc, như muốn hỏi ngươi có

chắc không?

Dữu Khánh không muốn dông dài với gã, cũng không thể mày đi mắt lại ra ám

hiệu ngay trước mặt mọi người, hắn trực tiếp duỗi tay lấy bọc đồ xuống, mở ra

ngay tại chỗ, “Củ cải trắng” kia lộ ra, hắn chuyển quanh nửa vòng để cho mọi

người nhìn xem.

Hướng Lan Huyên và Ô Ô vô thức trao đổi ánh mắt với nhau, hai người biết rõ

thứ này là gì, đều không phải lần đầu tiên nhìn thấy.

Sô Vũ nghi hoặc, hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Dữu Khánh: “Không phải Tứ động chủ hỏi làm thế nào mở ra cổng vào tiên phủ

sao? Đây chính là chìa khóa cổng tiên phủ này.”

Chìa khóa? Thanh Nha mở to hai mắt nhìn, không phải là nhìn chìa khóa gì đó,

mà là nhìn chằm chằm vào mặt Dữu Khánh, vẻ mặt phẫn hận rất rõ ràng. Gã

phát hiện mình quả nhiên không có đoán sai, cẩu Thám Hoa quả thực đang lừa

mình. Ngay cả chìa khóa mở ra cổng vào tiên phủ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, có

thể thấy được hắn đã có kế hoạch từ trước.

“Đây là chìa khóa ư?” Sô Vũ nghi vấn, hiển nhiên có hoài nghi, không chỉ chưa

từng thấy qua, cũng chưa từng nghe nói tới có loại chìa khóa như thế này.

Đâu chỉ có y trong mắt toát ra sự nghi hoặc.

Dữu Khánh: “Nếu như Tứ động chủ không tin, có thể cầm nó đi thử xem, chỉ

cần cầm vật này đứng ở vị trí vừa rồi, cổng vào tiên phủ sẽ tự mở ra.”

Thật hay giả? Chỉ đơn giản như vậy sao? Người không biết chuyện đều khó thể

tin nổi.

Sô Vũ suy nghĩ một chút, dù sao cũng không mất mát gì, lập tức duỗi tay tới,

định cầm nó lên đem đi thử.

“Chậm đã.” Mông Phá đột nhiên quát lên, đồng thời đưa tay ngăn Sô Vũ lại, đổi

tay mình vào đó, nói ra: “Không nhọc Sô huynh, để mỗ làm thay cho. Ta vì chư

vị đi thử một lần.”

Sô Vũ hơi giật mình, ngay lập tức lại chụp lấy cánh tay Mông Phá, giữ lại, nói:

“Chỉ là một việc nhỏ, không cần phiền phức như vậy.”

Ý đồ của hai người giống nhau, nếu như thứ này thực sự là chìa khóa ra vào tiên

phủ, vậy đương nhiên đặt ở trong tay mình mới tương đối ổn thỏa, bằng không,

e rằng xuất hiện bất trắc gì đó.

Kết quả là không ai muốn nhường, hai người giữ lấy nhau, không người nào

muốn cho đối phương đạt được.

Hướng Lan Huyên đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta vừa mới đi vào, lẽ nào mọi

người lại vì thứ này mà tranh đoạt với nhau sao?”

Nàng vung tay lên, “Củ cải trắng” vù một cái rời khỏi tay Dữu Khánh, bay về

phía mọi người đi tới, rồi ngừng lại tại vị trí lối vào tiên phủ.

Những người suýt chút nữa xuất thủ tranh đoạt nhận thấy nàng vẫn đứng tại chỗ

không di chuyển, ý thức được điều gì đó, cho nên kiềm chế lại không thực hiện

hành động nào hấp tấp.

Chỉ trong nháy mắt liền có phản ứng, tại nơi “Củ cải trắng” dừng lại lơ lửng, lập

tức nhìn thấy trong không khí xuất hiện gợn sóng, sau khi yên tĩnh lại, cảnh

tượng mặt biển bên ngoài đã hiện ra.

Hướng Lan Huyên vung tay lên, “Củ cải trắng” bay trở về, cảnh tượng tại lối

vào lại nhanh chóng chuyển đổi thành mặt biển có bóng dáng những hòn đảo.

“Củ cải trắng” không bay trở lại trên tay Nam Trúc, mà nổi lơ lửng trong không

trung, lơ lửng ở phía trên mọi người.

Mọi người phấn chấn ngẩng đầu nhìn, hóa ra vật này thực sự là chìa khóa mở ra

tiên phủ.

Một đám người ở xa xa chờ lệnh cũng nhìn thấy được, bọn họ khe khẽ thì thầm

to nhỏ với nhau.

Hướng Lan Huyên nói: “Không thể bỏ qua không để ý đến nó, nhất định phải có

một người bảo quản. Trong ba nhà chúng ta, bất kể đặt trong tay nhà nào, những

người còn lại đều sẽ không yên tâm. Tiếp tục đặt ở chỗ Thám Hoa lang thì lại

giống như đứa trẻ ba tuổi ôm bảo bối, rất dễ dàng khơi dậy ý muốn cướp đoạt

của mọi người. Theo ta thấy, không bằng đặt ở trong tay Đại hòa thượng. Mọi

người thấy thế nào?”

Khi nghe lời này, người của ba nhà đều bắt đầu suy tư.

Không thể không thừa nhận, nói một cách tương đối, Minh tăng là tương đối

trung lập giữa các phương thế lực, tính cách cũng tương đối siêu thoát, hơn nữa,

với thực lực mạnh mẽ của mình, có thể nói, bất kể là người nào ở đây ra tay, đều

không có khả năng dễ dàng cướp được vật đó khỏi tay Minh tăng.

Nhìn chung, so với tất cả những người có mặt ở đây, Minh tăng là người bảo

quản phù hợp nhất.

Ô Ô lên tiếng: “Giao cho đại hòa thượng bảo quản, ta không có ý kiến.”

Thấy Nhị ca đã đồng ý, Sô Vũ cũng gật đầu. Theo bọn họ nhìn thấy, Tảo Trần

tự dù sao cũng ở tại Ảo Vọng, về tình về lý đều tương đối thiên hướng về bọn

họ.

Cừu Hạp chậm rãi chắp hai tay sau lưng, lên tiếng: “Được.”

Ánh mắt mọi người đều dừng tại trên người Mông Phá, Mông Phá hừ một tiếng,

“Đại hòa thượng, ngươi tốt nhất nhớ kỹ, trừ khi một mình ngươi cầm nó chạy ra

ngoài, bằng không, bất kể ngươi giúp nhà nào, đều tương đương với việc đưa

cho người ta một nhược điểm lớn.”

Mọi người đều biết rằng nếu không có cách nào thỏa hiệp được thì bây giờ mọi

người sẽ phải đánh nhau.

Hướng Lan Huyên: “Nếu không còn ai phản đối, vậy thì quyết định vậy đi, giao

nó cho…”

“Chờ chút.” Nam Trúc đột nhiên hét lên: “Thứ này là của ta, các ngươi dựa vào

đâu để quyết định đưa nó cho ai. Các ngươi đã hỏi ta chưa?”

Mọi người đồng loạt nhìn tới, phát hiện tên mập này thật đúng là gan lớn, ngươi

tính là cái rắm!

Hướng Lan Huyên a một tiếng, “bây giờ hỏi ngươi cũng không chậm. Chúng ta

quyết định giao chiếc chìa khóa này cho Đại hòa thượng bảo quản, nếu ngươi

không đồng ý, vậy thì chúng ta sẽ giết ngươi. Ta chính thức hỏi ngươi một câu,

ngươi có đồng ý không?”

“…” Nam Trúc há to miệng, giống như một con vịt mập mạp bị bóp cổ, quả táo

cổ giật giật, nhìn thấy Dữu Khánh ở một bên không có phản ứng gì, gã đành

phải làm mặt vô cảm nặn ra hai chữ, “Đồng ý.”

Hướng Lan Huyên lật tay, chiếc túi vải trên tay Dữu Khánh bị một lực vô hình

kéo ra, bay lên không trung, bọc “Củ cải trắng” vào trong rồi hạ xuống.

Minh tăng giơ một tay chụp lấy túi đồ ôm vào trong ngực, chắp một tay hướng

về phía mọi người cúi người chào.

Sô Vũ quay lại vấn đề lúc trước, “Thám Hoa lang, ngươi lấy được chìa khóa

tiên phủ ở đâu?”

Dữu Khánh: “Kỳ thực ta cũng không biết chiếc chìa khóa này rốt cuộc là như

thế nào, có một người thần bí đưa cho ta, cũng nói cho ta biết phương pháp mở

ra lối vào tiên phủ.” Khi nói ra lời này hắn lặng lẽ nhìn phản ứng của Ô Ô, dù

sao Ô Ô cũng biết nguồn gốc của thứ đó.