Bán Tiên

Chương 1379: Thực hiện lời hứa (2)




Xen lẫn ở trong đám người, A Lang đại cô thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, bà ta

không thể không rời đi, nếu không sẽ quá gây chú ý. Không biết có phải mình

gặp ảo giác hay không, bà ta luôn cảm thấy ánh mắt Hướng Lan Huyên cố ý hay

vô ý quan sát mình.

Trên thuyền lập tức trở nên trống trải hơn rất nhiều, Minh tăng ở lại đây, không

có ý rời đi, cũng không ai nói ông ta lảng tránh. Dữu Khánh rất tò mò, không

biết tại sao vị Đại hòa thượng siêu phàm thoát tục này cũng tới đây?

Long Hành Vân cùng Hoàng Tu Hùng, Phượng Quan Vân cũng chưa rời đi.

Sô Vũ không khách khí, trực tiếp quát lớn với ba người: “Tránh đi!”

Long Hành Vân lập tức chỉ vào Dữu Khánh, nói: “Tứ thúc, ngay cả hắn cũng có

thể ở lại, vì sao ta không thể ở lại?”

Sô Vũ lập tức nói với hai người Hoàng, Phượng: “Các ngươi cắm đầu vào đây

xem náo nhiệt làm gì chứ? Đây là nơi các ngươi chơi đùa sao? Lôi hắn đi nơi

khác đi!”

Hai người có chút bối rối, vội vàng làm theo, cưỡng ép đưa Long Hành Vân rời

khỏi hiện trường.

Nhưng tại đây vẫn còn có hai người xa lạ ở lại trên thuyền. Bọn họ xen lẫn

trong đám đông thì không dễ khiến người chú ý, nhưng khi đứng đơn độc, có

thể nhận ra được hai người đều đeo mặt nạ.

Mông Phá cười ha hả nói: “Quét qua một lần, mặt hàng gì đều lập tức lộ ra. Đây

chắc hẳn là người quen của chúng ta?”

Hai người đó cũng biết không che giấu được nữa, lần lượt kéo mặt nạ xuống,

bộc lộ khuôn mặt.

Một người là một vị Đại hành tẩu khác của Đại Nghiệp ty, được xưng là đệ nhất

cao thủ phía dưới Địa sư, Cừu Hạp.

Một người khác, Dữu Khánh cũng quen thuộc, là Nhị Động chủ Ô Ô của Thiên

Lưu sơn.

Hai người vốn định âm thầm phối hợp hành động với phe mình, một sáng một

tối dễ làm việc, kết quả vừa tiến vào liền bị ép buộc phải hiện thân.

Không còn cách nào khác, phương pháp đi ra ngoài rất quan trọng, bọn họ

không thể nào không quan tâm, lúc này chỉ có thể thản nhiên đi tới trước mặt

mọi người.

Nhìn thấy Ô Ô cũng tới đây, mắt Dữu Khánh thoáng sáng lên, hắn cảm thấy

nhiều thêm chút sức lực, hắn vô thức quay đầu nhìn về phía Long Hành Vân,

người giết mẫu thân Long thiếu đã tới rồi.

Bốp! Tiếng tát tai mạnh đột nhiên vang lên, rất mạnh, vang lên rất đột ngột.

Nó xuất phát từ tay Sô Vũ, vang lên trên khuôn mặt của Thanh Nha đang quỳ.

Thanh Nha lập tức bị đánh ngã ra sàn, phun ra một ngụm máu tươi cùng với

răng gãy.

Gã bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, đầu óc choáng váng. Những người

khác không biết chuyện cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới Sô Vũ lại đột nhiên

ra tay nặng như thế.

Dữu Khánh có phần không đành lòng, quay đầu nhìn đi phía khác.

Sô Vũ tựa hồ rất tức giận, quyết không chịu bỏ qua, đột nhiên có một người đưa

tay tới ngăn y lại, trên tay còn treo một chuỗi tràng hạt đen tuyền. Không cần

nhìn Sô Vũ cũng biết là ai, y quay đầu nhìn chằm chằm vào Minh tăng, người

đột nhiên can thiệp vào, chất vấn: “Đại sư can thiệp là có ý gì?”

Minh tăng nói: “Tha được thì hãy khoan dung và độ lượng.”

Sô Vũ lạnh nhạt nói: “Đại sư đã đứng ra nói giúp cho hắn, ta tự nhiên sẽ nể tình,

chỉ cần hắn thành thật nói rõ, ta sẽ không làm khó hắn.” Y đưa tay đẩy tay Minh

tăng ra.

Nếu y đã nói như vậy, Minh tăng chỉ có thể lui bước tránh ra.

Khuôn mặt nhanh chóng sưng phù lên, Thanh Nha ra sức lắc đầu, trước mắt vừa

mới khôi phục lại rõ ràng, liền nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn

chằm chằm xuống, gã sợ hãi vội vàng lại quỳ gối, khẩn trương cầu xin, “Tứ

động chủ thứ tội.”

Sô Vũ lạnh lùng hỏi: “Dùng cách nào để vào tiên phủ?”

Thanh Nha lập tức trợn tròn hai mắt, cuống quýt xua tay trả lời: “Không biết, ta

thật sự không biết vào bằng cách nào.”

Gã vừa định nhấc tay chỉ tới Dữu Khánh, đầu óc đã vang lên ong ong, choáng

váng.

Bốp! Sô Vũ vung tay, lại một tiếng tát tai rõ ràng vang lên, một lần nữa đánh

Thanh Nha ngã lăn ra sàn, không khác lắm với lúc trước, miệng lại trào ra máu

tươi và răng gãy.

Đây cũng là Sô Vũ cố ý, bởi vì quá tức giận, hai cú tát đã đánh rụng hết răng

của Thanh Nha, nhưng không có đánh chết người, mức độ khống chế rất tốt.

Giọng nói hờ hững của Minh tăng cũng vang lên, “Sô Vũ!”

Hiển nhiên, ông ta có phần bất mãn với việc Sô Vũ không giữ lời.

Sô Vũ nhìn sang ông ta, hỏi: “Đại sư, hắn nói hắn không biết mình vào bằng

cách nào, ngươi tin sao?”

Ngụ ý là, ta không có nuốt lời, gã ta thành thật nói rõ thì ta mới không làm khó,

nhưng gã có thành thật nói ra không?

Minh tăng nghẹn lời không nói gì, không nói đến việc ông ta không tin, chắc

chắn còn có người khác ở đây không tin.

Mông Phá nhấc tay gãi gãi đầu, dùng tay ngăn cản lại, lặng lẽ liếc nhìn Dữu

Khánh.

Dù sao, không có ai nói giúp Thanh Nha nữa.

Những người trên các thuyền xa xa nhìn thấy đều rất lo sợ, nhất là các thủ hạ

của Thanh Nha, vẻ mặt vô cùng khổ sở.

Chờ khi Thanh Nha mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, quỳ xuống, Sô Vũ đưa tay

chụp lấy tóc gã, lắc lắc đầu gã, cười lạnh hỏi: “Người có còn nhớ được lời ta nói

không? Dám gạt ta, ta đánh rụng răng ngươi! Bây giờ ngươi có phải vẫn muốn

nói, ngươi là đang tìm kho báu, không phải đang tìm tiên phủ chứ?”

Khi nói đến đây y liền nổi lửa giận, không có bản lĩnh còn dám mở to mắt nói

dối với mình, đã thấy gan lớn nhưng chưa bao giờ thấy kẻ nào gan lớn như vậy.

Mấu chốt là khiến y cũng bị hại, tên địa đầu xà này hại y cũng hùa theo lừa gạt

Đại thánh. Lúc trước y bị Đại thánh chất vấn không nói nên lời, càng nghĩ càng

tức giận.

May mà Đại thánh đã chuẩn bị đầy đủ, nếu không, lần này y phải một mình dẫn

người tiến vào.

Nói cách khác, bất kể lúc này Thanh Nha có thành thật nói ra hay không, y nhất

định sẽ tìm cớ thực hiện lời hứa của mình, đánh rụng răng Thanh Nha!

Thanh Nha đưa đầu lưỡi đảo quanh một lượt trên hai lợi trồng rỗng, miệng đầy

vị mặn, gã cuống quýt lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Dữu Khánh.

Gã đang định mở miệng, Dữu Khánh đột nhiên lên tiếng, “Nếu ta không có

nghe lầm thì vị này chính là Tứ động chủ Thiên Lưu sơn đúng không? Nếu như

Tứ động chủ muốn biết làm sao mở ra cổng vào tiên phủ, vậy thì đúng là không

thể trách Thanh gia. Hắn thực sự không biết.”

Hắn không có ngốc, chuyện đã đến nước này, hắn làm sao có thể không nhận ra,

mình không trốn tránh được nữa, nhất định sẽ bị Thanh Nha tố cáo.

Cho nên không cần phải để người chỉ ra, như vậy sẽ khiến mình có vẻ không

trung thực, vì vậy hắn chủ động ra mặt.

Nghe hắn nói như thế, Thanh Nha miệng đầy máu tươi lập tức gật đầu lia lịa,

biểu thị Dữu Khánh nói không sai, biểu thị mình quả thực bị oan uổng.

Sô Vũ quay đầu lại nhìn Dữu Khánh, “Nói cách khác, ngươi biết cách đi vào?”

Dữu Khánh đi tới trước mặt Thanh Nha, chắp tay với Sô Vũ, khẩn cầu, “Thanh

gia bằng hữu của tại hạ, kết giao với tại hạ tâm đầu ý hợp, thân như huynh đệ,

xin Tứ động chủ giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho hắn. Thành thật mà nói, hắn thực

sự không biết gì cả. Có chuyện gì cứ nói với ta, không có liên quan gì tới hắn.

Chỉ cần Tứ động chủ bỏ qua cho hắn, tại hạ biết gì nói nấy, tuyệt đối không dám

giấu giếm bất kỳ điều gì.”

Ô Ô đã ra mặt, hắn đã có tự tin, cũng muốn thuận tiện hóa giải sự hiểu lầm của

Thanh Nha đối với hắn.

Thanh Nha bị nắm tóc nỗ lực quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt không

biết là bi phẫn hay là cảm kích.

Phản ứng của Hướng Lan Huyên và Mông Phá có chút không bình thường, một

người khoanh tay trước ngực ngẩng đầu nhìn trời, một người quay đầu theo dõi

chiến đấu ở xung quanh, dường như không thèm quan tâm đối với đại sự rất

quan trọng này.

Sô Vũ vung tay đẩy Thanh Nha ra, nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, hỏi:

“Được, vậy ngươi nói đi, vào bằng cách nào, làm sao mở ra cổng vào tiên phủ?”