Thực ra y cũng chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi, chỉ là một cách hình dung
hoàn cảnh trước mắt, một kiểu biểu đạt sự kinh ngạc và nghi hoặc, chứ y không
cho rằng mình đã tiến vào tiên phủ, chỉ tùy tiện điều khiển thuyền đi một vòng
trên biển, làm sao có thể tiến vào tiên phủ, huống chi chính y đã đi vòng vèo
qua lại khắp vùng biển này không biết bao nhiêu lần.
Đây cũng là điều khiến y kinh nghi, y đã dao qua dạo lại vùng biền này rất
nhiều lần, vì sao chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này?
Nếu như nói là ảo giác hay là ảo tượng, vậy đống thuyền theo sau đã biến đi đâu
rồi.
Vào thời điềm này, Thanh Nha bỗng nhiên lại cảm nhận được trong sâu xa có
cái gì đó dao động, cảnh tượng trên đường đi đến lại rung động một cái, bóng
mờ của những hòn đảo đột nhiên biến mất, và những tàu thuyền lớn to to nhỏ
nhỏ kia lại xuất hiện.
Lần này y thực sự cảm thấy không ổn, cất tiếng lẩm bẩm, “Cái quái gì vậy?”
Dữu Khánh lại chợt hét to lên: “Dừng thuyền, dừng ở đây đi!”
Hắn từng có kinh nghiệm dùng “Củ cải trắng” mở ra lối vào Chư Yêu chi cảnh,
đồng thời cũng đã trải qua quá trình xâm nhập vừa rồi, hắn có thể khẳng định
muốn dùng Linh căn để mở ra phong ấn lối vào thì không thể ở cách quá xa.
Đám người An Di và Tô Thu Tử ở trong nước đẩy thuyền không biết xảy ra
chuyện gì, nhưng vẫn dừng lại không chút do dự…
Nhìn thấy đa số tàu thuyền và người liên quan ở trên biển đột nhiên trở nên hỗn
loạn, đám người Tương Hải Hoa đang quan sát từ xa cũng kinh ngạc và nghi
hoặc.
Trùng Nhi có phần lo lắng, hỏi Tương Hải Hoa, “Các chủ, đã xảy ra chuyện gì
rồi sao?”
“Ảo tượng vừa rồi…” Tương Hải Hoa lẩm bẩm, cô ta cũng không biết đã xảy ra
chuyện gì, vì vậy quay đầu lại nói với một thuộc hạ: “Phái hai người đi xem đã
xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.” Có người nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
Trùng Nhi lo lắng lại quay nhìn sang phía sư phụ, nhưng thấy sư phụ vẫn đang
nhắm mắt tập trung tinh thần, dường như không hề bị cảnh tượng hỗn loạn lúc
này gây ảnh hưởng.
Tương Hải Hoa đột nhiên cất lời kinh ngạc, “Ảo tượng đó lại xuất hiện rồi!”
Tiểu sư thúc đột nhiên mở mắt nhìn ra phía xa, quả nhiên, trên biển lại xuất hiện
hình ảnh bờ biển giống như ảo tượng, chiếc tàu chở đám người Dữu Khánh lại
xuất hiện tại nơi nó biến mất.
Mà chỉ có những người đối diện với phương hướng này mới có thể nhìn thấy
cảnh tượng đó, nhưng cũng đã đủ để gây nên náo loạn một lần nữa.
“Tiên phủ mở ra rồi!”
Không biết là người nào đó đột nhiên hét to lên, cũng không biết là cố ý, hay vô
ý.
Toàn bộ tàu thuyền và người trên mặt biển trong phút chốc liền giống như sôi
trào, những tàu thuyền ở gần nhanh chóng điều khiển thuyền xông vào, những
người ở xa hơn quyết đoán bỏ thuyền bay nhanh đến, nhảy vào.
Đám người Dữu Khánh đang dừng tại ranh giới “Ảo tượng” quay nhìn những
tàu thuyền và người xông qua ở hai bên cùng đám người lướt qua phía trên đỉnh
đầu, bọn hắn có ảo giác như đã rơi vào trong đợt tấn công của thiên quân vạn
mã, ngay cả đám người An Di đang ở trong nước đẩy thuyền cũng cảm nhận
được sự cuồng nhiệt của những người đó.
“Không cần thuyền nữa.” Long Hành Vân cất tiếng hô to, rồi trực tiếp bỏ
thuyền lao về phía lỗ hổng mà mọi người đang lao vào.
Vừa rồi gã vội vã tìm kiếm đám người Dữu Khánh khắp nơi, nên thuyền đã
chạy ra khá xa, gã rất sợ bỏ lỡ cơ hội tiến vào tiên phủ.
Mấy người Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân tự nhiên phải nhanh chóng
đuổi theo, kỳ thực hai người có phần kinh hãi, lúc trước còn cảm thấy lời Long
thiếu có phần xằng bậy, không nghĩ tới thật sự xuất hiện một cái tiên phủ.
Long Hành Vân có phần không coi mình là người ngoài, gã trực tiếp đáp xuống
trên thuyền của đám người Dữu Khánh, và vẫn như cũ, việc khác gã không biết
rõ lắm, dù sao, gã cảm thấy cứ theo sát cẩu Thám Hoa sẽ không sai.
Những tàu thuyền khác chở thành viên Tam Tiên bảo cũng ngừng lại bên cạnh
thuyền Dữu Khánh.
Đối mặt với hàng loạt bóng người ào ạt lướt qua ở xung quanh, cùng với hàng
ngàn tàu thuyền đua nhau lao tới, Thanh Nha có cảm giác như ở trong mộng
chợt tỉnh, y ngơ ngác lẩm bẩm, “Tiên phủ…”
Lão Khâu với khuôn mặt vẫn còn vết máu mở to mắt nhìn cảnh tượng đó, quả
táo cổ kịch liệt co giật, khó thể che giấu được sự khao khát trong ánh mắt mình,
lão cũng rất muốn lập tức xông vào, nhưng khi quay đầu lại nhìn Đinh Giáp
Thanh ở trên lầu, lão lại không dám hành động hấp tấp.
Thậm chí, lão còn không dám nhìn Đinh Giáp Thanh lâu, sợ lại bị đánh vì lí do
nào đó.
Sau khi bị đánh mấy trận, lão rất muốn tìm một tấm gương để xem hành vi và
biểu cảm của mình có vấn đề gì không ổn hay không.
Lê Hoa nương nương cũng rất muốn đi vào, nhưng giống như lão Khâu, bà ta
cũng không dám, bà ta biết rõ với chút khoảng cách như vậy, tu vi của mình
không thể thoát được cao thủ Bán Tiên.
Ánh mắt Đinh Giáp Thanh lại liếc nhanh về phía bầu trời.
Người ở trong đám mây trên bầu trời lại nhìn thấy một cảnh tượng khác, bởi vì
góc độ nhìn, bọn họ không thấy được ảo tượng tiên phủ, nhưng tận mắt nhìn
thấy quá trình chiếc thuyền chở đám người Dữu Khánh từ từ biến mất, cảnh
tượng đó thật quỷ dị. Tiếp đó bọn họ nhìn thấy tình hình trên biển trở nên rối
loạn. Bây giờ họ lại nhìn thấy lượng lớn tàu thuyền và người lao về cùng một
địa điểm, sau đó biến mất cùng một chỗ, tự nhiên nhận ra điều gì đó.
Ba đám mây tăng tốc hạ xuống, kích thước của chúng càng ngày càng lớn trong
mắt mọi người.
Thân hình Đinh Giáp Thanh đột nhiên lóe lên, một vệt hư ảnh phóng vút lên trời
cao, xông thẳng đến một đám mây, khóa chặt vị trí của người ẩn thân trong đó.
Vừa đối mặt liền phát hiện là người quen, Địa sư.
Địa sư nhìn thấy y từ phía dưới vọt lên, thoáng sửng sốt, rồi lập tức kinh ngạc
hỏi: “Trong hai đám mây khác là ai?”
Lúc trước gã còn tưởng rằng là Lạc Vân Phinh và Đinh Giáp Thanh.
Đinh Giáp Thanh không nói lời nào, lóe lên rời đi, xuyên ra khỏi đám mây, lại
nhảy vào trong một đám mây khác, lại rất nhanh khóa chặt vị trí của người ẩn
thân, lao thẳng tới.
Ở trên thuyền, Sô Vũ và Minh tăng đang nhìn chằm chằm động tĩnh trên không
trung. Đột nhiên, không gian phía trên tựa như sụp đổ, ba đám mây trắng đột
nhiên co nhỏ lại không ít, ngay cả những người ở trên biển là bọn họ cũng cảm
nhận được một lực hút.
Ầm! Sau đó mới vang lên một tiếng nổ chấn động kinh thiên động địa, ba đám
mây trắng như bông tan vỡ ra, sau đó sụp đổ và biến mất.
Người ở trong đám mây cũng bộc lộ ra, có Địa sư và Địa Mẫu.
Thần hình Đinh Giáp Thanh bay ngược ra, lướt qua trước mắt Địa sư, rơi nhanh
xuống biển giống như sao băng. Điều này khiến Địa sư thất kinh, gã có thể nhận
ra được, Đinh Giáp Thanh là bị người đó đánh bay.
Gã nhanh chóng nhìn về phía người đó, nhìn về phía người đánh bay Đinh Giáp
Thanh, nhưng không thấy rõ, chỉ mơ hồ nhận ra được là một nam nhân, là một
lão già. Lão ta cũng rơi ngược xuống mặt biển ở phía bên kia, lặng yên biến mất
ở trong biển, ngay cả một đóa hoa sóng cũng không gây ra.
Lúc này, lực bùng nổ trên trời cao mới tác động đến mặt biển, vùng biển ngay
phía dưới giống như bị một quả cầu vô hình khổng lồ đè lõm xuống, sau đó một
trận sóng lớn cuồn cuộn mới bùng lên, tựa như biển gầm lan tràn ra bốn phương
tám hướng, rất nhiều tàu thuyền chao đảo như một chiếc lá cây, khi thì lắc lư
trên ngọn sóng, khi thì quay cuồng trong gió, có thể bị sóng lớn nuốt chửng bất
cứ khi nào.
Rất nhiều tàu thuyền không được pháp lực cường đại cố định lại thì trong nháy
mắt liền bị vỡ tan.
Nhìn tình hình này, Dữu Khánh thấy đã có rất nhiều người đi vào, cảm thấy như
vậy đã đủ rồi, khi cơn sóng dữ ầm ầm ập đến, hắn hét lớn: “Đi, lái thuyền, lái
vào đi.”
Đám người An Di ở trong nước đẩy thuyền lập tức làm theo.
Tại thời khắc này, có lẽ vì biết Dữu Khánh đã chính thức quyết định tiến vào
tiên phủ, bên tai Dữu Khánh đột nhiên vang lên âm thanh truyền âm quen thuộc:
Lão Thập Ngũ, Hướng Lan Huyên đã ẩn giấu tu vi, nàng đã có thân thể Bán
Tiên.
Khi nghe giọng nói này, Dữu Khánh chấn động, dõi mắt nhìn ra xa, tìm kiếm
bóng dáng thân quen, tiểu sư thúc cũng tới rồi sao?