Ở trong nước, Thanh Nha cùng lặn xuống theo Dữu Khánh, một mạch lặn đến
đáy nước. Y cũng chú ý thấy những bóng người mông lung ở xung quanh.
Dữu Khánh không để ý đến điều đó, hắn tìm kiếm ở trong nước một lúc, tìm
thấy tàn tích của những bậc thang khổng lồ xa xưa kia, rồi tìm đến một chỗ tàn
tích còn chưa sụp đổ, dừng ở trên đó, quan sát cảnh tượng ảnh sáng quỷ bí trong
nước, một lần nữa xác định lại phương hướng của bậc cấp cổ xưa.
Thanh Nha vừa định hỏi hắn muốn làm gì, Dữu Khánh đã nhấc chân đạp một
cái trồi người lên, Thanh Nha sửng sốt, chỉ có thể đuổi theo.
Sau khi ngoi lên khỏi mặt nước, Dữu Khánh chưa vội vã lên thuyền, trước tiên
nhìn vị trí mặt trời, tiếp đó nhìn xung quanh, nhìn thấy được hòn đảo biệt lập
mà Bàng Vô Tranh ở, rồi lại theo mặt nước xác định lại phương hướng bậc cấp
cổ xưa.
“Thám Hoa lang, người làm gì vậy?”
Thanh Nha bơi theo vừa cất lời hỏi, Dữu Khánh đã phi thân bay lên, đạp song
rời đi, sau mấy lần nhảy lên rơi xuống, hắn lại hạ xuống trên thuyền.
Trong không trung có bóng người lóe lên, Hướng Lan Huyên xuất hiện theo
sau.
Khi Thanh Nha về đến nơi, Dữu Khánh lập tức nhấc tay chỉ, “Thanh gia, hãy
cho thuyền đi về phía đó, đừng để lệch hướng, đừng đi nhanh, đi chậm thôi, đi
với tốc độ bình thường là được.”
Thấy đã có thay đổi thủ đoạn, Thanh Nha lập tức phấn chấn, nhanh chóng nói
với thủ hạ ở bên cạnh: “Có nghe Thám Hoa lang nói gì chưa? Đi làm ngay đi.”
“Vâng.” Người đó nhận lệnh rời đi, trực tiếp nhảy vào trong biển, chỉ huy Hải
yêu ở trong nước kéo thuyền. Gã đứng ở trên lưng Hải hét lớn, “Bên kia, lệch
thêm chút nữa, bên kia bên kia, đúng rồi, đi thẳng, chậm một chút, chậm một
chút đi, chậm thêm chút nữa…”
Chiếc thuyền chậm rãi điều chỉnh phương hướng, đi thẳng về phía trước, Dữu
Khánh quay đầu lại nhìn Nam Trúc.
Nam Trúc hiểu ý, khẽ gật đầu, kéo túi đồ ở phía sau lưng ra trước ngực, bên
trong chứa dựng “củ cải trắng” lấy ra từ Chư Yêu chi cảnh, rồi đi tới đầu mũi
thuyền.
Hướng Lan Huyên nhìn túi đồ đó mấy lần, nàng tất nhiên biết rõ, biết cẩu Thám
Hoa đại khái đã xác định được cổng vào tiên phủ, chỉ cần Dã Tiên không nói
dối, nếu “Củ cải trắng” thực sự là thứ mà Cửu vĩ hồ dự kiến dùng để mở ra tiên
phủ, căn cứ vào tình hình mở ra Chư Yêu chi cảnh, chỉ cần tìm đến vị trí cổng
vào Cự Linh phủ, kết quả hẳn là không có vấn đề gì.
Cho dù trong lòng có nắm chắc, nhưng khi thời khắc đó sắp tới, nàng vẫn âm
thầm có chút khẩn trương, trước tiên chưa nói đến ba đàm mây trên trời, nàng
biết rất rõ sự nguy hiểm trong tiên phủ.
Các tàu thuyền bám theo ồ ạt điều chỉnh phương hướng.
Chiếc thuyền chở Đinh Giáp Thanh cũng giống vậy, tình hình trước mắt có chút
quỷ dị, y nhịn không được hỏi, “Lão tứ, với thế trận kiểu này, ngươi xác định
tên địa đầu xà đó không phải đang tìm tiên phủ chứ?”
Sô Vũ có phần bối rối đáp: “Ta cũng cảm thấy không thích hợp, hỏi hắn nhiều
lần, hắn đều nói là đang tìm kho báu nào đó của Hổ Phách tộc. Theo lý mà nói,
hắn hẳn không phải gạt ta, và cũng không dám gạt ta.”
Minh tăng chậm rãi lần tràng hạt đen tuyền, vẫn bình tĩnh không hề dao động.
Đinh Giáp Thanh lại đảo mắt qua mặt biển, đích thân y đến rồi, y trái lại hi
vọng gan chó của Thanh Nha lớn một chút, hi vọng là gã đang gạt mình, một
chút tiền tài không đáng để đích thân mình đi một chuyến đến đây, tiền nhiều
hơn nữa cũng không có giá trị.
Đối với y mà nói, tiền không có bất kỳ ý nghĩa nào, nó chỉ là một phương tiện
để nắm giữ tài nguyên mà thôi.
Trên thực tế, cho dù là Ty Nam phủ hay Đại Nghiệp ty, đều không có người nào
biết Dữu Khánh quả thực đang tìm tiên phủ, thông tin mà Dữu Khánh “thành
thật” nói ra chỉ nắm giữ trong tay một số ít người.
Rất nhiều tàu thuyền chậm rãi đi tới, cũng không biết đi bao lâu, kỳ quái chính
là, người trên tất cả các tàu thuyền đều rất yên tĩnh, bầu không khí cực kỳ yên
tĩnh.
Đột nhiên, Đinh Giáp Thanh cất tiếng cười nhạt, “Lão tứ, đây là điều mà ngươi
nói là không phải đang tìm tiên phủ ư? Đây là điều mà ngươi nói là không dám
lừa ngươi ư?”
Đôi mắt sau tấm mặt nạ của Sô Vũ đột nhiên mở to ra nhìn, rất nhiều rất nhiều
người đều đột nhiên mở to mắt nhìn, chỉ thấy trong không trung ở phía trước
tựa như xuất hiện một tấm gương khổng lồ, kỳ thực đó là do không trung dao
động, khiến rất nhiều người chấn động.
Chiếc thuyền của đám người Thanh Nha đã ở trong làn sóng hư không. Có lẽ là
bởi vì tấm gương sóng hư không này quá lớn, nên người trên chiếc thuyền đó
không có ai nhìn thấy, chỉ cảm thấy trong sâu xa có lực lượng nào đó đang dao
động.
Đám người Dữu Khánh ở trên thuyền đều trợn to mắt nhìn phía trước, mặt biển
phía trước tựa như xuất hiện ảo giác, một bờ biển đột nhiên hiện ra, không khí
tựa hồ cũng có khí tức khác lạ.
“Ảo tượng?” Thanh Nha sửng sốt hỏi.
Phía sau đột nhiên có người hô to, “Mau nhìn kìa! Những chiếc phía sau chúng
ta đã biến mất.”
Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn, mặc dù phía sau vẫn là biển xanh sóng
biếc như cũ, nhưng cảnh tượng hàng ngàn tàu thuyền theo sau đã không còn, vô
số tàu thuyền lớn nhỏ đột ngột biến mất, đột nhiên không thấy nữa, thay vào đó
là bóng mờ của một số hòn đảo.
Ở hai bên bọn họ, phía xa xa xuất hiện hai cây cột trụ khổng lồ, cây cột rất cao,
giống như là ngọc trụ, trên đó mơ hồ có điêu khắc các loại hoa văn.
Hướng Lan Huyên nhìn xung quanh, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời,
phát hiện ba đám mây trắng trên bầu trời đã không thấy nữa, thay vào đó chính
là rất nhiều tầng mây.
Khung cảnh đột nhiên thay đổi, Thanh Nha nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn
dưới, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy chứ? Ảo tượng còn có thể xuất hiện xung
quanh hay sao?”
Y không biết rằng, mọi người trên các tàu thuyền khác đã rối loạn.
Long Hành Vân đứng ở đầu thuyền hét to, “Mọi người đâu rồi? Thuyền đâu? Đi
đâu hết rồi?”
Giống như là sống gặp quỷ, chiếc thuyền ở ngay phía trước gã, gã đang mở to
mắt nhìn trừng trừng lại đột nhiên biến mất, quả thực là không thể hiểu nổi, một
chiếc thuyền lớn như thế, làm sao có thể đột nhiên biến mất không còn tung
tích.
Không chỉ chiếc thuyền của gã, mà những tàu thuyền khác dồn dập chạy đến
nơi chiếc thuyền Thanh Nha biến mất, nhưng chỉ có thể nhìn thấy các tàu
thuyền khác, duy chỉ không thấy chiếc thuyền của Thanh Nha.
Đông đảo bóng người bắt đầu đạp sóng lướt đi trên biển, chạy tới chạy lui, tìm
kiếm chiếc thuyền đột nhiên biến mất đó.
Không tìm thấy thuyền, chỉ tìm thấy Hải yêu kéo thuyền, và cả người điều khiển
đứng ở trên thân Hải yêu, gã cũng đang sửng sốt, thuyền đâu rồi, tại sao biến
mất rồi?
Ba đám mây trắng trên cao cũng nhanh chóng hạ thấp độ cao.
Ở trên thượng, Thanh Nha đang nhìn quanh nhìn quất khắp nơi, Dữu Khánh bất
chợt hét to, “Quay lại, nhanh quay lại, trở về đi.”
Người khác có thể không biết được ý của hắn, nhưng Hướng Lan Huyên là
người biết chuyện, nàng đã ý thức được dụng ý của hắn, quả nhiên đã tìm được
cổng vào tiên phủ, vậy “Củ cải trắng” thực sự hữu dụng, đây là đã xâm nhập
vào trong tiên phủ rồi.
Và điều này cũng chứng tỏ, lời Dã Tiên nói là sự thực.
Vậy thì bọn họ tất nhiên phải đối mặt với một vấn đề, chỉ dựa vào bọn họ là
không thể chịu nổi, Côn nô mà Cửu vĩ hồ nói đến, nhất định có tồn tại, bây giờ
chắc chắn là nhiều thêm chút người nhiều hơn một phần lực lượng.
Thanh Nha đang ngơ ngác nhìn xung quanh lập tức phất tay nói: “Còn lề mề gì
nữa, làm theo lời Thám Hoa lang nói đi.”
Kết quả có người hét lên: “Thanh gia, người kéo thuyền biến mất rồi.”
Thanh Nha tiến lên, đẩy Nam Trúc đứng ở đầu thuyền ra, chúi đầu tới nhìn vào
trong nước, quả nhiên không nhìn thấy Hải yêu kéo thuyền đâu nữa, chiếc
thuyền đang tiến tới trước theo quán tính.
Dữu Khánh lại hét lên: “Điều mấy người xuống dưới đẩy thuyền. An Di, Tô
Thu Tử, các ngươi tự dẫn người xuống đẩy thuyền đi.”
Hai người được chỉ đích danh lập tức gọi người xuống nước, đẩy thuyền chạy
ngược lại.
Dữu Khánh đẩy Nam Trúc một cái, Nam Trúc hiểu ra, nhanh chóng lướt đi đến
cuối thuyền, đứng đó.
Thanh Nha nhìn trái nhìn phải, “Khung cảnh này không đúng nha. Thám Hoa
lang, đây không phải là tiên phủ gì đó chứ?”