Bán Tiên

Chương 1372: Lưu vân (2)




Hướng Lan Huyên nhìn hắn chăm chú, đã nhận ra được, nếu như vừa rồi tên

này không có nói đối, vậy thì tối hôm qua chắc hẳn hắn đã chơi trò di hoa tiếp

mộc.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng lập tức quét qua đám người Tam Tiên bảo, nhưng

mà Tam Tiên bảo có quá đông người, nàng cũng không có nhìn kỹ từng người,

cho nên không thể biết được hết mọi người, nhìn cũng là vô ích.

Nàng cũng biết rõ, nếu như thật sự muốn che đậy cho người nào đó rời đi,

không chừng người ta đã thoát thân ở trong nước rồi, bây giờ nàng tới đây kiểm

tra là đã muộn.

Hơn nữa, nàng chỉ muốn biết rõ tình hình mà không phải cố ý đến đây gây

phiền phức cho Dữu Khánh, nàng không nói thêm gì nữa, hất mái tóc, như cười

như không nói: “Thám Hoa lang, ta quá giang thuyền của ngươi, ngươi không

có ý kiến gì chứ?”

Nghe lời nói này, Dữu Khánh than thở: “Ta dám có ý kiến sao?”

Hướng Lan Huyên xùy một tiếng, “Biết thì tốt.”

Dữu Khánh thoáng nhìn qua A Lang đại cô đang xen lẫn trong đám người Tam

Tiên bảo, ở cách bọn họ cũng không xa, trong đám người chỉ cách một trượng,

người của Tam Tiên bảo cũng biết bà ta trà trộn vào đây, nên cố ý dùng thân thể

hỗ trợ che chắn.

Dữu Khánh nhân cơ hội này hỏi: “Đại hành tẩu, tên Bàng Vô Tranh đó có phải

là Đông Liên Ngọc giả chết không vậy? Đã điều tra ra chưa?”

Hướng Lan Huyên còn chưa kịp trả lời, Thanh Nha ở bên cạnh đã há hốc mồm

cướp lời, “Người nào? Đông Liên Ngọc? Đông Liên Ngọc nào? Giả chết? Là kẻ

từng theo đuổi Địa Mẫu sao?”

Dữu Khánh gật đầu, “Chính là người được nói là theo đuổi Địa mẫu không

được, cuối cùng hậm hực, ấm ức mà chết đó. Một cao thủ Cao Huyền không

theo đuổi được nữ nhân rồi chết vì trầm cảm, quả thực là một trò cười lớn.”

A Lang đại cô ở trong đám người lạnh lùng nhìn chằm chằm Dữu Khánh, hai

tay âm thầm nắm chặt, nhưng đang ở ngay trước mặt mọi người, nhất là có

Hướng Lan Huyên tại đây, bà ta không dám có bất kỳ phản ứng nào.

Sau khi liên tiếp hỏi một loạt câu hỏi, Thanh Nha lại tiếp tục hỏi: “Ý của ngươi

là, Đông Liên Ngọc giả chết, sau đó thay hình đổi dạng thành Bàng Vô Tranh,

chính là Bàng Vô Tranh của Bàng Thị thương hội mà tối hôm qua bị người thần

bí nào đó giết chết?”

Dữu Khánh gật đầu, “Thanh gia yên tĩnh một chút, để nghe Hướng đại hành tẩu

nói đi nào.”

Thanh Nha lập tức nhìn chăm chú vào Hướng Lan Huyên, chờ nghe trả lời, rất

nhiều người khác bên cạnh cũng mở to mắt nhìn.

Hướng Lan Huyên suy nghĩ một chút, lúc đầu còn cảm thấy tiết lộ tin tức này

có thể sẽ có vấn đề gì đó, nhưng bây giờ đã bị tên cẩu Thám Hoa này nói ra

ngay trước mặt mọi người, tiếp tục lo lắng cũng không có ý nghĩa gì.

Hơn nữa, nàng cũng là một người thành tinh, mơ hồ nhận ra được tên cẩu Thám

Hoa này dường như muốn nhắc đến chuyện này ngay trước mặt mọi người, mặc

dù không biết cẩu Thám Hoa muốn làm gì, nhưng nàng vẫn cố ý phối hợp với

hắn, bởi vì nàng cũng muốn tìm hiểu dụng ý của cẩu Thám Hoa.

Vì vậy nàng liền nói ra trước mặt mọi người: “Căn cứ vào thời điểm Đông Liên

Ngọc tử vong, và thời điểm Bàng Vô Tranh xuất hiện tại Hổ Phách hải, quả

thực trùng khớp, có khả năng là Đông Liên Ngọc, nhưng vẫn không thể hoàn

toàn xác định. Tuy nhiên, căn cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi, khuôn mặt

của tên Bàng Vô Tranh này quả thực đã được thay đổi bởi tay nghề phẫu thuật

thẩm mỹ cao siêu, nếu không phải phát hiện thấy xương cốt từng có dấu vết cạo

sửa, gần như đã bị hắn qua mặt…”

Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm cũng bị tình hình nơi này thu hút

đến đây, ba người biết rõ dụng ý của Dữu Khánh, không kìm được lặng lẽ quan

sát A Lang đại cô trong đám người.

Đối mặt với lập luận có căn cứ, A Lang đại cô cũng không khỏi tỏ ra tập trung

lắng nghe.

“Tay nghề thay hình đổi dạng tinh vi như thế, ngay cả Thánh thủ Tiết Trạch của

Hổ Phách hải cũng cảm thấy không bằng. Căn cứ vào một số thông tin Đại

Nghiệp ty có được, trước khi bị bệnh chết, Đông Liên Ngọc từng đến Tích Lư

sơn để chữa bệnh. Thực ra mối quan hệ giữa Đông Liên Ngọc và Dược Đồ

không phải bình thường, bọn họ đã từng đi du lịch với nhau khi còn trẻ.

Nếu như Đông Liên Ngọc thực sự cải trang thành người khác, bất kể là thời

gian hay năng lực, có lẽ Dược Đồ chính là người biết chuyện, Đại Nghiệp ty đã

phái người đến chỗ Dược Đồ để tìm hiểu tình hình. Nếu như Bàng Vô Tranh

thực sự là Đông Liên Ngọc, bây giờ Bàng Vô Tranh đã chết, chắc hẳn Dược Đồ

sẽ không cần giấu giếm nữa. Ta tin rằng việc này sẽ sớm có kết quả, chậm nhất

đến ngày mai hẳn sẽ có câu trả lời.”

Nói đến đây, Hướng Lan Huyên thông qua vẻ mặt của Dữu Khánh, cùng với

việc lưu ý vào đám người Nam béo, từ ánh mắt loáng thoáng cùng nhìn vào một

người, nàng đã âm thầm khóa chặt A Lang đại cô. Nàng đoán rằng người này có

vấn đề, thậm chí còn hoài nghi người này chính là người giấu mình trong chiếc

áo choàng đen tối hôm qua. Người này là ai chứ?

Có thể ngồi trên vị trí Đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty, và còn có thể ngồi lâu

năm như vậy, một số chuyện tiên phủ lúc trước tạo ra ảnh hưởng không tốt đều

có thể xóa bỏ sạch sẽ, ít nhất là có thể khiến người ta không thể công khai nghi

vấn, từ đó có thể tưởng tượng được năng lực của nàng.

“À, thì ra là thế.” Dữu Khánh tựa như bất chợt hiểu ra, cố ý lớn tiếng nói: “Nếu

như Bàng Vô Tranh này thực sự là Đông Liên Ngọc, vậy vì sao Đông Liên

Ngọc phải mai danh ẩn tích kinh doanh một cái thương hội nhiều năm như vậy

ở Hổ Phách hải chứ? Đó là cao thủ Cao Huyền a, có thể thiếu tiền được sao?”

Hướng Lan Huyên hơi nhướng mày, khóe mắt kín đáo lưu ý đến A Lang đại cô,

nhận thấy bà ta đang mím chặt môi, trong lòng càng thêm xác định, và cũng

càng thấy tò mò, tên cẩu Thám Hoa này lại đang làm trò quỷ gì vậy, may mà

đích thân mình đến đây.

Nàng không kìm được liếc mắt nhìn Dữu Khánh mấy lần, phát hiện thấy tên cẩu

Thám Hoa này thật sự là càng ngày càng biết cách chơi đùa, quả thực là ngay cả

nàng cũng xem không hiểu.

“Hồi đó, Liên Sơn bảo của Đông Liên Ngọc cũng kiếm được rất nhiều tiền, hắn

chạy đến mai danh ẩn tích tại Hổ Phách hải rồi phát triển một cái thương hội là

để làm gì? Không hợp lý a…” Thanh Nha nhai đậu phộng, ngẩng đầu nhìn trời

lầm bẩm, chợt sửng sốt, a một tiếng nói, “Ba đám mây đó hình như có vấn đề.”

Mọi người nghe vậy ngẩng đầu nhìn theo, phát hiện thấy trên cao quả thực có

ba đám mây đang bay.

Hiện tại, bầu trời trong sáng vạn dặm không mây, ba đám mây đó quả thực có

phần dễ nhận thấy, nhưng Dữu Khánh vẫn không hiểu, “Thanh gia, ba đám mây

đó thì có thể có vấn đề gì?”

Thanh Nha chép miệng lắc đầu, “Dường như một mực ở trên đỉnh đầu chúng

ta.”

Hướng Lan Huyên ngước mắt ngóng nhìn một hồi, rồi tựa hồ nhận ra điều gì

đó, liếc nhìn Dữu Khánh và nói: “Cũng không có gì, có người đang cưỡi mây

đạp gió mà thôi.”

Lời này kỳ thực là đang nhắc nhở Dữu Khánh, nếu cứ tiếp tục chơi đùa kiểu

này, ngươi hãy cẩn thận hậu quả.

Vừa nghe được lời này, xung quanh lập tức vang lên một tràng cảm thán.

“Cưỡi mây đạp gió trên trời cao ư?”

“Cảnh giới Bán Tiên?”

“Chẳng lẽ là ba vị Bán Tiên đã tới?”

Dữu Khánh ngửa đầu nhìn chằm chằm, có phần không nói nên lời, ba vị đó thật

sự lại tới rồi sao?

Nhưng Thanh Nha thì lắc đầu: “Không nên vậy a.”

Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn y, “Địa đầu xà, việc này không phải rất bình

thường sao? Có gì mà không nên?”

Thanh Nha quay sang nhìn nàng, rồi lại quay nhìn những người xung quanh, do

dự một chút, cuối cùng hạ thấp giọng nói: “Hướng đại hành tẩu, không dối gạt

ngươi, lúc trước ta nhìn thấy ba đám mây này thì cũng có phần hoài nghi là có

Bán Tiên đang cưỡi mây đạp gió, nhưng ta nhận được thông tin từ phía Tĩnh

Viễn thuyền hành, Đại thánh đã tới đây, đang ở trên một chiếc thuyền phía sau.

Sau đó ta còn xác nhận lại lần nữa, không sai. Bên trên là ba đám mây, không

thể là Dã Tiên hay Phán quan cũng tới đây rồi a?”

Hướng Lan Huyên sửng sốt, vô thức quay sang đối mặt Dữu Khánh. Bọn hắn

biết rõ không thể là Dã Tiên, Phán quan đích thân xuất sơn ư?

Không phải là không có khả năng này, hai người đều nghĩ đến bản sách cổ đó

của U Nhai.

Bọn hắn không biết rằng, trên chiếc thuyền tốt nhất của Tĩnh Viễn thuyền hành

đi ở phía sau, Đinh Giáp Thanh đang đứng ở trên sân thượng của thuyền, tay

phe phẩy chiết phiến, mắt nheo lại quan sát những đám mây trên không trung, y

nhìn chăm chú đã lâu.

Minh tăng lần tràng hạt đen tuyền vẫn ở bên cạnh y, cũng thỉnh thoảng nhìn về

phía mấy đám mây trên không trung.