Bán Tiên

Chương 1370: Thuyền tặc (2)




Trùng Nhi nhìn xem trợn mắt há mồm, nàng không có kinh nghiệm, nhưng

không ngốc, làm sao có thể không hiểu điều này có nghĩa là gì.

Vấn đề là, rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào? Lẽ nào tiểu bạch kiểm của

Tương các chủ mà mấy người sư huynh nghe nói tới chính là…

Quá sốc, nàng có phần không dám nghĩ tiếp, không thể tưởng tượng được nếu

các sư huynh của mình biết được chuyện này thì sẽ phản ứng như thế nào.

Nàng dường như có phần hiểu được vì sao sư phụ không để cho các sư huynh

biết chuyện mình cũng đã tới Hổ Phách hải này.

Kết quả sau đó tự nhiên rất đơn giản, Tương Hải Hoa không còn nói bận rộn

không có thời gian gì đó nữa, cô ta mời tiểu sư thúc cùng ra khơi, để chứng

minh sự thuần khiết của mình.

Mà tiểu sư thúc thì có vẻ không ưa gì Trùng Nhi, cơ bản không thèm đưa mắt

nhìn nàng, người biết chuyện nhìn thấy kiểu như vậy đều có thể nhận ra được là

có ý gì, Tương Hải Hoa dở khóc dở cười, chỉ có thể biểu hiện ôn nhu, trấn an

nhiều hơn một chút.

Đương nhiên, trong lòng cô ta rất vui, cảm nhận được sự quan tâm của tình

nhân đôi với mình, coi như không uổng công mình đã nỗ lực bảo vệ.

Trong khi đó Trùng Nhi thì không biết nói gì với việc này.

Nàng không biết rằng ngay khi nàng di chuyển, ngay cả lực lượng bảo vệ do Lý

Trừng Hổ phái tới cũng được điều động theo.

Vì vậy mà phía bên Tương Hải Hoa có tương đối nhiều thuyền rời bến.

Trên thực tế, hành động quy mô lớn của Dữu Khánh giống như một đốm lửa

nhỏ châm ngòi cho ngọn lửa thảo nguyên, nhanh chóng đốt cháy toàn bộ Hổ

Phách hải, rất nhiều rất nhiều tàu thuyền đều bắt đầu di chuyển.

Ở trong kho hàng của Tĩnh Viễn thuyền hành nơi bến tàu, sau khi biết được

hành động của Thám Hoa lang, lão Khâu cũng không kiềm chế được nữa, hành

động ở quy mô như vậy xuất hiện, khiến lão ta khó thể tiếp tục nấp xa ở phía

sau màn, lão ta nhanh chóng hạ lệnh cho người của phía bên mình ra tay hành

động.

Lão ta lấy tư cách là người của Tĩnh Viễn thuyền hành, nhanh chóng liên lạc với

một số tàu thuyền, coi như là giới thiệu cho Thuyền hành một mối làm ăn, lão ta

cũng xin nghỉ phép vì muốn giúp đỡ bằng hữu một số việc.

Sau khi đám người Lê Hoa nương nương ngụy trang thành khách hàng lên

thuyền, lão Khâu đi cùng thuyền hơi trao đổi một chút rồi lập tức ra lệnh cho

thuyền xuất phát.

Ai ngờ dây neo còn chưa kịp tháo ra, bất chợt có một đám người xuất hiện, bay

tới hạ xuống trên thuyền, khống chế toàn bộ con thuyền.

Cảm thấy tình hình bên ngoài không thích hợp, lão Khâu thò đầu ra khỏi cabin,

hỏi thăm Hoắc Lãng đang từ bên ngoài vội vã bước đến, “Chuyện gì vậy?”

Hoắc Lãng có chút bất an nói: “Bọn họ nói là tất cả tàu thuyền tạm thời bị trưng

dụng, có người lên thuyền lục soát, yêu cầu tất cả mọi người trên thuyền phải đi

lên boong tàu.”

Lão Khâu ngẩng đầu liếc nhìn người khống chế con thuyền, hỏi: “Ai vậy?”

Hoắc Lãng: “Người của Thuyền hành không chịu nói, nhưng thấy động tĩnh

không nhỏ. Thậm chí toàn bộ những người phụ trách Thuyền hành đều có mặt,

thái độ rất cung kính. Trên thân những kẻ lên thuyền lục soát mơ hồ toát ra yêu

khí. Nếu như không có đoán sai, chắc hẳn phải là Đại nhân vật từ Thiên Lưu

sơn tới, người bình thường không thể ở đây nói ra từ ‘Trưng dụng’.”

Bọn họ đang nói chuyện thì có người đi tới, hung dữ mắng mỏ: “Còn lề mề ở đó

làm gì? Người trong khoang thuyền đều phải ra ngoài. Mau ra boong tàu tập

trung đi.”

Vừa đi vừa hò hét, đi đến đâu liền dùng nắm đấm đập ầm ầm lên vách gỗ

khoang thuyền.

Đợi cho gã ta đi qua, Lê Hoa nương nương nghiêng người ấp ở sau cửa nhỏ

giọng hỏi: “Tại sao có thể như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay

không?”

Lão Khâu cũng không ngờ tới đột nhiên lại xảy ra chuyện này, lão ta suy nghĩ

một chút, nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, tình hình sẽ không phải như thế

này. Chắc là vì hành động của Thám Hoa lang quá rầm rộ, đã kinh động tới quá

nhiều người, vì vậy khiến cho tàu thuyền thiếu thốn.”

Lê Hoa nương nương: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Lão Khâu: “Tạm thời đừng có hành động thiếu suy nghĩ, tránh khỏi đánh rắn

động cỏ. Trước tiên cứ theo dõi tình hình cái đã, nếu thực sự không được, vậy

thì cũng không còn cách nào khác, đành phải độn thủy bỏ chạy. Đi, trước tiên ra

ngoài tập trung đi.”

Cả hai người đều có phần tự tin vào thực lực của mình.

Một đám người lần lượt bước ra khỏi khoang thuyền, Hoắc Lãng nhanh chóng

gửi tín hiệu trấn an đồng bạn ở trên con tàu bên cạnh, dặn họ bình tĩnh, không

nên hành động hấp tấp.

Sau khi mọi người lần lượt ra tập trung trên boong tàu, trên bến tàu xuất hiện

một đám người, không chút vội vàng đi về phía bên này.

Người cầm đầu là một nam tử tuấn tú, mặc bạch y, dáng vẻ trông có vẻ lười

biếng, trên tay phe phẩy một cây chiết phiến, có khí chất thoải mái ung dung dù

đến bất kỳ đâu, trong đôi mắt bình thản đó lại toát ra một vẻ uy nghi nội liễm.

Vừa nhìn người này xuất hiện, lão Khâu và Lê Hoa nương nương ở trên boong

tàu đều thấy tắt đi hơn nửa hi vọng, sống lưng cũng cảm giác lạnh buốt.

Có lẽ người khác không ra người này, nhưng hai người bọn họ lại nhận ra, đây

chính là Đại thánh của Thiên Lưu sơn. Tại sao vị này lại đích thân tới đây chứ?

Lúc trước, bọn họ còn nghĩ rằng nếu như có chuyện bất trắc gì xảy ra, bọn họ sẽ

độn thủy bỏ chạy.

Bây giờ, ngay dưới mí mắt của Đinh Giáp Thanh, bọn họ bỏ chạy thử xem!

Bên cạnh vị Đại thánh này còn có một người ăn mặc kỳ lạ, là một tăng nhân đầu

trọc dáng vẻ trung niên trên tay lần tràng hạt đen tuyền, mi thanh mục tú, khoác

chiếc áo cà sa màu đen thêu chỉ vàng kim lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, sáng

rực rỡ đến lóa mắt, phong thái xuất trần được kim quang tôn lên một phần quý

phái.

Đừng thấy bề ngoài vị hòa thượng này có vẻ trẻ tuổi, nhưng lão Khâu và Lê

Hoa nương nương đều biết người này không đơn giản, bọn họ cũng nhận ra, đây

là Minh tăng hiện tại của Minh tự, nhân vật hàng đầu trong số tu vi Cao Huyền,

có lời đồn đại rằng, người này là đệ nhất nhân về khả năng phòng ngự trong số

Cao Huyền!

Đó là những lời nghe đồn, bọn họ chưa từng chứng kiến, dù sao cũng không có

bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy Minh tăng xuất thủ, nhưng người có thể làm

cho mấy vị Bán Tiên đều nể tình như vậy, chỉ nghĩ cũng có thể biết thực lực như

thế nào.

Hai người quay nhìn nhau, khá kinh ngạc, tại sao ngay cả Minh tăng, một nhân

vật siêu phàm thoát tục, rất hiếm khi rời khỏi Tảo Trần tự cũng đến đây chứ?

Người đi theo bên cạnh Đinh Giáp Thanh là một người mặc chiếc áo choàng

đen che kín người, từ cách ăn mặc và tư thế đi cùng, lão Khâu và Lê Hoa cũng

mơ hồ đoán được danh tính người này, tám chín phần mười là Tứ động chủ Sô

Vũ của Thiên Lưu sơn.

Hai người âm thầm hi vọng những người đó không lên chiếc thuyền này của

mình.

Nhưng mà sợ cái gì tới cái đó, ai bảo chiếc thuyền này của bọn họ là chiếc

thuyền lớn nhất, tốt nhất, khoang thuyền có tầng lầu, không có gì bất ngờ,

những đại nhân vật đó sẽ lên chiếc thuyền này, những người khác thì lên các

thuyền còn lại.

Cuối cùng, nhóm người Đinh Giáp Thanh lên boong tàu đi tới đứng ở trước mặt

đám người lão Khâu.

Đã biết được đây là ai, lão Khâu và Lê Hoa gần như đổ mồ hôi lạnh.

“Bọn họ là ai?” Đinh Giáp Thanh nhàn nhạt hỏi.

Giấu mình trong chiếc áo choàng đen, Sô Vũ đáp: “Khách thuê thuyền, còn

chưa kịp xác minh lai lịch.”

Đinh Giáp Thanh tùy ý nói: “Không sao. Là chúng ta mạo muội, không nên

quấy rầy quá mức, chỉ cần ước thúc một chút là được.”

“Vâng.” Sô Vũ đáp lời. Ngay sau đó gã nói to với mọi người: “Trước khi mọi

việc chưa kết thúc, không cho phép bất kỳ kẻ nào được tự ý rời thuyền để lộ tin

tức, không được đi lại lung tung, không được lên lầu.”

Có nghĩa là bọn họ đã trưng dụng tầng lầu.

“Vâng.” Lê Hoa giả làm khách thuê cất lời đáp lại.

Đinh Giáp Thanh phe phẩy chiết phiến ung dung đi ngang qua bên cạnh lão

Khâu, nhìn thẳng về phương xa như không thèm để ý xung quanh, nói: “Đại hòa

thượng, ngươi là người rời xa hồng trần, bây giờ lại phó hồng trần, vậy Tảo

Trần tự còn làm sao có thể quét sạch bụi bặm.”

Đi theo bên cạnh, Minh tăng nói: “Trần thế như nước thủy triều, làm sao có thể

giữ vững phẩm cách.”

Lắng nghe những lời đối thoại này, cho dù không nhận ra mấy người trước mắt,

mọi người cũng bắt đầu cảm thấy đổ mồ hôi lạnh.

Lão Khâu và Lê Hoa ngược lại thở phào nhẹ nhõm, không chú ý tới, không coi

trọng bọn họ trái lại là chuyện rất tốt, có thể một mực như vậy thì càng tốt.

Dù sao hiện tại bọn họ có cảm giác mình đã lên phải thuyền tặc, trong lúc nhất

thời khó thể rời thuyền.