Đối với phương thức giải quyết vấn đề đó của Nam béo, Dữu Khánh không dám
gật bừa, thật sự không biết gã là nghĩ như thế nào, việc đó có thể áp dụng đối
với đồng môn được sao? Vậy người chưởng môn là hắn đây chẳng phải như súc
sinh sao?
Hắn liền đưa tay đẩy gã ra, nói: “Việc này giao cho tiểu sư thúc tự xử lý.”
Nam Trúc ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng gã thở dài, không
nói thêm gì nữa.
Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi mọi người đều đã tỉnh lại từ trong đả tọa, Dữu
Khánh cất tiếng kêu gọi, mọi người lần lượt đứng lên thu dọn đồ đạc.
Bách Lý Tâm nghe lời làm chân chạy, đi thông báo cho An Di và Tô Thu Tử
cùng với nhóm người Thanh Nha chuẩn bị xuất phát.
Tam Túc ô Tiểu Thanh cũng vẫy cánh bay tới đáp trên bờ vai Mục Ngạo Thiết.
Lần này, Dữu Khánh dự định mang theo nàng hiện thân công khai, không ẩn
giấu nữa.
Trong lúc mọi người đang thu dọn, phát hiện thấy Trùng Nhi sau khi thu dọn
xong mọi thứ cho Dữu Khánh thì không làm gì nữa, Nam Trúc lập tức nhắc
nhở: “Lão Thập Lục, ngươi còn lề mề làm gì vậy chứ, còn không mau thu dọn
đồ của mình đi.”
Trùng Nhi không có hành động gì, ấp a ấp úng đáp: “Trước khi đến đây, sư phụ
đã dặn rồi, không cho phép ta theo các huynh vào tiên phủ.”
Mọi người đồng loạt nhìn nàng, Nam Trúc nghi hoặc: “Vì sao?”
Trùng Nhi hơi có vẻ uất ức nói: “Sư phụ nói ta không có da dày thịt béo như các
huynh, sẽ trở thành gánh nặng cho các huynh, nên không cho phép ta đi vào tiên
phủ.”
Quả thực là kiểu cách nói chuyện của tiểu sư thúc, ba sư huynh đệ quay mặt
nhìn nhau, hoàn toàn có thể hiểu được sự sắp xếp này, mang Trùng Nhi đi theo
quả thực là một gánh nặng.
Dữu Khánh nghĩ đến việc đã tách được vị A Lang đại cô kia ra rồi, quyền chủ
động không để cho hai người chạm mặt đã nằm trong tay hắn, hắn lập tức tằng
hắng nói: “Vậy thì làm theo lời tiểu sư thúc đi. Ngươi ở lại đây chờ.”
Trùng Nhi bất đắc dĩ mà ừm một tiếng.
Khi bọn hắn vừa ra khỏi cửa, ngoài cửa đã có một đám người chờ sẵn, An Di và
Tô Thu Tử dẫn theo một nhóm người đến chờ.
Nhìn thấy nhóm người Dữu Khánh ai cũng cõng bao lớn bao nhỏ, Thanh Nha
đang thảnh thơi bóc đậu phộng ăn liền sửng sốt, có phần không hiểu ra sao.
“Đi thôi.” Dữu Khánh cất lời kêu gọi, đi ở phía trước dẫn đội, phía sau xen lẫn
tiếng guốc gỗ lóc cóc vang lên.
Thanh Nha đi giữa đám nhân viên, trong đó có cả gã thành viên Tam Tiên bảo
giấu mình trong chiếc áo choàng mà lúc trước Dữu Khánh phái đến báo tin cho
Thanh Nha. Còn A Lang đại cô ngày hôm qua khoác áo choàng đi tới thì ăn
mặc theo kiểu thành viên Tam Tiên bảo đi xen lẫn trong mọi người.
Làm Cưu chiếm tổ Thước, Hướng Lan Huyên ở trong phòng đang nhắm mắt
đứng thẳng trước cửa sổ đón gió biển tràn vào và tắm rửa ánh nắng ban mai,
chợt có người gõ cửa đi vào, bẩm báo: “Đại hành tẩu, nhóm người Thám Hoa
lang mang theo bọc lớn bọc nhỏ hành lý đi ra ngoài. Toàn bộ thành viên Tam
Tiên bảo cũng tụ tập lại đi theo. Thanh Nha cũng dẫn theo người của mình xuất
phát. Thế trận không nhỏ. Có vẻ như sắp rời khỏi. Nhưng tên Lâm Long kia thì
vẫn ở lại, không có đi theo.”
Đã chính thức bắt đầu rồi sao? Hướng Lan Huyên mở mắt ra, bước nhanh đến
trước giá treo quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác, vung lên khoác ở trên người,
lập tức rời phòng…
Trong căn phòng buông rũ những dải lụa trắng, tiểu sư thúc đang nhắm mắt
đứng ở trước cửa sổ, chợt mở mắt ra nhìn một đám người rời đi ở dưới lầu, sau
đó nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Trùng Nhi, lập tức đi tìm Tương Hải Hoa, nói với
nàng là sư huynh của con sợ nguy hiểm, không chịu dẫn theo con ra biển cùng
chơi. Con cũng muốn đi theo xem, nói Tương Hải Hoa đưa con đi. Nếu như
nàng không chịu, con cứ nói mình sẽ tự đi. Nhớ kỹ, nếu như nhìn thấy ta, hãy
làm như không quen biết.”
Nghe được truyền tin, Trùng Nhi tự nhiên là cầu còn không được, nàng đang rất
muốn đi theo, bây giờ có sư phụ chống lưng nàng không sợ gì nữa, lập tức ra
cửa, đi thẳng đến chỗ Tương Hải Hoa.
Lần này Dữu Khánh gây ra động tĩnh quá lớn, không thể tránh được bị người
khác phát hiện. Tương Hải Hoa vừa mới nghe thuộc hạ báo cáo xong, đang suy
nghĩ về việc này thì nghe nói Trùng Nhi đến.
Khi đến nơi, Trùng Nhi không hề quanh co lòng vòng, nàng thực hiện theo lời
căn dặn của sư phụ, nói ra ý muốn ra biển của mình.
“Việc này…” Tương Hải Hoa có phần do dự, “Lâm thiếu, thực ra Thám Hoa
lang nói cũng không sai, bây giờ tại Hổ Phách hải tụ tập rất nhiều loại yêu ma
quỷ quái, quả thực rất dễ xảy ra chuyện. Hắn không cho ngươi đi theo quả thực
là vì sự an toàn của ngươi. Hay là, chúng ta cứ yên ổn ở lại đây đi. Ta sẽ cử
người theo dõi sát sao, bất cứ lúc nào có chuyện gì xảy ra ta sẽ cho người báo
lại.”
Trùng Nhi: “Ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy, nếu đã không tiện, vậy thì không
quấy rầy Các chủ nữa, ta tự đi cũng được.” Dứt lời nàng lập tức xoay người rời
đi.
“Lâm thiếu.” Tương Hải Hoa vội vàng gọi lại, trong lòng có chút lo lắng, nếu
như vị này thật sự xảy ra chuyện gì, cô ta sẽ không chịu nổi hậu quả. Cô ta vội
đuổi theo nắm lấy tay Trùng Nhi kéo lại, cười gượng nói: “Thôi được, dù sao ta
cũng rảnh rỗi, cũng muốn nhìn xem bọn hắn đang làm trò gì. Để ta cùng đi với
ngươi một chuyến.”
Cô ta quay đầu lại dặn dò phụ nhân mập mạp trắng trẻo: “Mau sắp xếp đi, tất cả
các lực lượng liên quan phải được thông báo.”
“Được.” Phụ nhân đó đáp lời, rồi nhanh chóng rời đi.
Khi bên này đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường, mấy người vừa mới bước ra khỏi
phòng liền đụng phải tiểu sư thúc nhàn nhã thong dong đi tới.
Tiểu sư thúc a một tiếng, “Có phải ta đã tới không đúng lúc hay không chứ, Các
chủ chuẩn bị đi ra ngoài sao?”
Tương Hải Hoa kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại tới đây? Tổn thương của ngươi
còn chưa khỏi, hãy an tâm tĩnh dưỡng đi.”
Trùng Nhi trợn to mắt nhìn sư phụ mình. Lúc trước, khi sư phụ dặn nếu như
nhìn thấy y thì phải giả vờ như không quen biết, nàng còn băn khoăn không biết
sẽ được được sư phụ trong trường hợp nào, không ngờ lại là vào lúc này. Nàng
chú ý thấy trên mặt sư phụ có vết thương, vết thương được bôi gì đó đen thui.
Bản thân là tu sĩ, nàng tự nhiên biết rõ rất hiếm có tai nạn có thể khiến mình bị
thương, không biết vết thương của sư phụ là từ đâu tới.
Tiểu sư thúc: “Không nghiêm trọng lắm, đã khỏi hơn nửa rồi. Không tin, ngươi
kiểm tra mà xem.” Y duỗi tay ra cho đối phương.
Tương Hải Hoa thật sự quan tâm đến sức khỏe của y, cô ta lập tức nắm lấy cánh
tay y rồi thi pháp điều tra. Kết quả phát hiện thấy y quả thực đã khỏi được bảy
tám phần, đúng là không còn gì đáng ngại. Cô ta có chút kinh ngạc nói: “Khỏi
thật là nhanh.”
Tiểu sư thúc biết rõ đó là nhờ tác dụng thần kỳ của mật ong, “Buồn bực cả một
đêm, đang muốn ra ngoài đi dạo, nếu không có việc gì thì cùng đi dạo với ta
đi?”
“Việc này…” Tương Hải Hoa thoáng nhìn sang Trùng Nhi, “Thương Thủy, ta
quả thực có chút việc, cần ra ngoài một chuyến. Để lần sau nhé! Ngươi cứ tĩnh
dưỡng cho khỏi hẳn trước đi.”
Thương Thủy? Đôi mắt Trùng Nhi ngời ngời sáng.
Tiểu sư thúc thản nhiên nói: “Không sao đâu, nếu không ảnh hưởng gì thì chúng
ta cùng đi…” Đến lúc này, ánh mắt y tựa hồ mới chú ý tới Trùng Nhi, nghi hoặc
hỏi; “Vị này là?”
Tương Hải Hoa giới thiệu: “Lâm Long, người của Thám Hoa lang.”
Tiểu sư thúc à một tiếng đầy thâm ý, “Dáng vẻ quả thực là nhân tài, thật là mỹ
nam tử thế gian hiếm có. Chẳng trách có thể khiến cho Các chủ bận rộn. Tại hạ
quả thực đã đường đột tới đây rồi. Các chủ, ta không quấy rầy nữa. Ta thấy
thương thế của ta gần như cũng khỏi hẳn rồi, lần này tới Hổ Phách hải cũng đã
lâu, tại hạ từ biệt ở đây, cũng cảm tạ Các chủ đã nhiệt tình khoản đãi. Có cơ hội,
tương lai ta sẽ báo đáp.”
Dứt lời liền xoay người lại bỏ đi.
Tương Hải Hoa sững sờ, ý thức được điều gì đó.
Cô ta lại quay sang nhìn Trùng Nhi, không phải vậy sao, dung mạo nam nhân
này dễ nhìn như vậy, thực sự khó tránh khỏi bị người hiểu lầm, cô ta thực sự
nôn nóng, vội vàng đuổi theo, “Thương Thủy, hãy nghe ta nói, không phải như
ngươi nghĩ đâu…”
Phụ nhân mập mạp trắng trẻo liếc mắt nhìn Trùng Nhi, sau đó không nhịn được
nghẹn cười, phát hiện ra rằng việc này quả thực rất dễ khiến người hiểu lầm a.
Thực sự đã nổi cơn ghen rồi.
Tại chỗ ngoặt hành lang, sau một hồi khuyên giải an ủi, Tương Hải Hoa mới
đưa tiểu sư thúc quay trở lại.