Bán Tiên

Chương 1368: Lại thêm một quyển sách cổ (2)




Dữu Khánh: “Ngay cả một người có thân phận và địa vị như tiền bối đều có thể

khuất phục, huống chi là những tộc nhân khác? Có thể có khả năng này hay

không, hồi đó, khi Lý Trừng Hổ huyết tẩy Hổ Phách hải, ông ta cũng rất bất ngờ

với việc tiền bối có thể đột phá vòng vây, ban đầu ông ta không có ý định cứu

tiền bối, nhưng khi phát hiện thấy tiền bối trốn thoát được, ông ta mới nghĩ cách

để cứu tiền bối?”

A Lang đại cô: “Lại nói nhảm, không biết ta đã trốn thoát, làm sao tới cứu ta?”

Dữu Khánh: “Ý của ta là, nếu như có tộc nhân Hổ Phách tộc khác trốn thoát,

ông ta cũng sẽ cứu, sau đó sẽ để cho tình cờ phát hiện ra quyển sách cổ này.

Đương nhiên, với thực lực của những người khác, có khả năng không chạy trốn

được xa như vậy. Ông ta cứu tiền bối vừa tính ngẫu nhiên vừa có tính tất yếu.

Căn cứ vào những gì chúng ta tìm hiểu được, những Hổ Phách tộc khác chưa

chắc đã biết được chuyện các bức điêu khắc trên vách địa cung.”

A Lang đại cô: “Nói lui nói tới, chẳng phải ngươi muốn nói là hắn rắp tâm bất

lương, mơ ước tiên phủ sao? Lẽ nào các ngươi tới đây không phải vì tiên phủ ư?

Đã biết được sự tồn tại của tiên phủ, có mơ ước với tiên phủ thì thế nào? Chẳng

lẽ không phải là chuyện bình thường sao?”

Trùng Nhi có phần lo lắng nói: “Đại cô, không phải như vậy, tiên phủ thật sự rất

nguy hiểm, Trừ khi không phải thật sự bất đắc dĩ, thì không thể đi vào.”

“Được rồi.” Dữu Khánh giang rộng tay, ra hiệu nàng dừng lại, sau đó xua tay

không muốn đề cập tới việc này nữa, hắn trực tiếp chuyển chủ đề, “Tiền bối, sau

khi trời sáng, chúng ta có thể sẽ xuất phát đến đó để xem có thể tìm được lối

vào tiên phủ hay không. Tiền bối muốn trở về chuẩn bị một chút, hay là ở lại

đây chờ lên đường cùng với chúng ta?”

A Lang đại cô suy nghĩ một lúc rồi nói, “Đã như vậy rồi, cũng không có gì phải

chuẩn bị. Ta ở lại đây, không có vấn đề gì chứ?”

Dữu Khánh đáp rất dứt khoát: “Để ta sắp xếp.”

Hắn quay đầu lại ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết tiếp tục thực hiện lời dặn lúc

trước, đi tìm đám người Tô Thu Tử. Mục Ngạo Thiết gật đầu, rời đi.

Trong căn phòng buông rũ những dải lụa lơ lửng, tiểu sư thúc ngồi khoanh chân

đả tọa, dáng vẻ như đang chữa thương, chợt mở mắt ra, thần tình lộ vẻ bất đắc

dĩ.

Ý định của y là dùng Âm Tự quyết liên hệ với Trùng Nhi, nói nàng thông báo

cho mấy người Dữu Khánh biết đã có thể bỏ qua việc lập tức rút lui khỏi Hổ

Phách hải, ai ngờ tình cờ lại nghe được một loạt lời nói chuyện này.

Y biết rằng, bây giờ thời khắc thử thách tâm tính của Trùng Nhi mới chính thức

bắt đầu.

Giống như lời Trùng Nhi vừa mới nói với Diệp A Lang, tiên phủ rất nguy hiểm,

không thể vào đi, liệu nàng có nói cho Diệp A Lang biết chuyện mấy người

Dữu Khánh từng tiến vào các tiên phủ khác hay không? Có nói cho Diệp A

Lang biết những gì nàng đã trải qua mấy năm nay mà có liên quan tới Linh

Lung quan hay không? Diệp A Lang nhất định sẽ muốn hỏi tới.

Sau một lúc suy nghĩ, y nhắm mắt lại lần nữa.

Vì vậy, rất nhanh, bên tai Trùng Nhi liền xuất hiện giọng nói của y: Trùng Nhi,

nói các sư huynh của con tạm thời bỏ qua việc rút khỏi nơi này.

Trùng Nhi sửng sốt, thoáng nhìn A Lang đại cô đang nói chuyện với mấy người

Dữu Khánh, khẽ cắn môi, rồi nhanh chóng quay người trở về phòng mình.

Nàng đóng kỹ cửa lại, trốn vào một góc, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, ngài có nghe

con nói không? Con muốn hỏi ngài một chuyện.”

Tiểu sư thúc: Chuyện gì?

Trùng Nhi: “Sư phụ, hồi đó, khi Hổ Phách hải bị huyết tẩy, ngài có mặt ở đây

không?”

Tiểu sư thúc: Tình cờ có mặt ở đây. Lý Trừng Hổ tập kích rất bất ngờ, không hề

có dấu hiệu gì báo trước, tất cả khách trên đảo đều bị mặc kẹt lại, có muốn rời

đi cũng không được.

Trùng Nhi: “Sư phụ, lúc đó ngài có từng cứu người nào, hoặc là giúp người nào

thoát khốn hay không?”

Tiểu sư thúc: Nói chuyện phiếm kiểu này rất mệt, rời khỏi Hổ Phách hải rồi từ

từ nói tiếp. Con phải nhớ kỹ một điều, con không nên tham gia vào chuyện tìm

kiếm lối vào tiên phủ, con cũng không thể tiến vào tiên phủ. Hãy ở lại Tri Hải

các đi.

Trùng Nhi tức thì có chút ngạc nhiên kêu lên, “Vì sao? Sư phụ, con cũng đã đến

đây rồi.”

Tiểu sư thúc: Bởi vì con không có năng lực tự bảo vệ mình, con cũng không có

da dày thịt béo như các sư huynh của con. Con đi vào đó chỉ là gánh nặng cho

các sư huynh của con mà thôi. Ta nói lại một lần nữa, con không thể đi vào, đây

là mệnh lệnh!

Tinh thần của Trùng Nhi tức thì ủ rũ, lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh hỗn

loạn.

Khi nàng chạy ra ngoài nhìn xem, nàng thấy An Di và Tô Thu Tử dẫn theo một

đám người Tam Tiên bảo đến.

Thực ra cũng không có gì to tát, chỉ lựa chọn ra từ trong đó một người, nói gã

cởi áo khoác ra đưa cho A Lang đại cô, để cho bà ta cải trang thành nam nhân.

Người cởi quần áo ra ở lại đây, còn A Lang đại cô cải trang nam nhân thì đi

theo đám người Tam Tiên bảo ra bên ngoài. Khi bọn họ ra khỏi cửa thì những

người khác lấy thân mình hơi che chắn lại và đưa bà ta về nơi đám người Tam

Tiên bảo ở.

Sau khi nhìn theo đám người rời đi, Dữu Khánh quay đầu lại thoáng nhìn Trùng

Nhi, thực ra hắn là cố ý tách A Lang đại cô ra khỏi Trùng Nhi, bởi vì sợ Trùng

Nhi nói ra bí mật không nên nói.

Sau đó, Dữu Khánh lại ném một chiếc áo choàng cho người đàn ông đã cởi y

phục, nói gã che đầu giấu mặt đi đến chỗ Thanh Nha, thông báo cho Thanh Nha

biết, nói là bên hắn sẽ dốc toàn bộ lực lượng, cần chuẩn bị nhiều thuyền một

chút, và cũng dặn dò gã ở lại chỗ Thanh Nha, lấy cớ là muốn nhìn chằm chằm

Thanh Nha.

“Nhìn chằm chằm cái rắm.” Thanh Nha cất lời khinh thường ngay trước mặt gã,

sau đó bóc một củ đậu phộng ném hạt vào trong miệng, nhưng y cũng không có

đuổi người ta đi, coi như hợp tác.

Ở phía bên kia, Trùng Nhi rất xấu hổ, một đám sư huynh cứ muốn nhìn thấy

nàng biến trở lại hình dáng nữ nhân, ngay cả Bách Lý Tâm cũng muốn nhìn

xem, sau đó, bởi bị ép buộc không còn cách nào khác, nàng đành phải về phòng

biến thân, khi quay ra liền rước lấy những tràng trầm trồ kinh ngạc của Nam

béo.

Xinh đẹp, thực sự rất xinh đẹp, nhưng khi nghĩ đến cảnh làm nam thân trước

đây, ánh mắt mọi người đều có vẻ kỳ lạ.

Nam Trúc không quản được miệng mình, gã nhắc lại việc Dữu Khánh thường

dùng chân đá vào mông Trùng Nhi, còn nói tới việc lúc trước khi Trùng Nhi hóa

trang thành nữ thì bị Dữu Khánh chụp vào ngực, và những việc khác tương tự.

Trùng Nhi càng nghe càng ngượng vô cùng, Dữu Khánh cũng hơi có vẻ bối rối,

nhưng tâm tình hắn chủ yếu là trầm trọng.

Nam Trúc tìm một cơ hội, kéo Dữu Khánh vào trong phòng, đóng cửa lại, nhỏ

giọng kề tai nói nhỏ, “Đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương nha! Lão Thập Ngũ, lần

này ngươi kiếm lợi lớn rồi. Trước đây luôn cảm thấy quái lạ, vì sao chỉ chịu kề

vai sát cánh với ngươi, bây giờ nhìn lại, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được

Trùng Nhi vẫn luôn thích ngươi. Nhân cơ hội này thu nhận đi.”

“Ngươi có bệnh à?” Dữu Khánh suýt chút nữa đã phun nước bọt vào mặt gã.

Nam Trúc đưa tay móc lấy cổ hắn, kéo sát tới, “Trùng Nhi biết được quá nhiều

bí mật của Linh Lung quan ta, ngươi đã biết môn quy rồi đó, không thể tiết lộ

sự tồn tại của môn phái chúng ta ra ngoài. A Lang đại cô đó quá cường thế, mà

Trùng Nhi lại vô cùng yếu đuối, nghe lời. Ngươi hiểu chứ?”