Những người khác tại đây không biết rõ sự lợi hại của tiểu sư thúc, nhưng hắn
thì biết rõ ràng, người nào đứng ở trước mặt tiểu sư thúc, sợ là rất khó che giấu
được giới tính với tiểu sư thúc.
Nếu quả thật là nữ, hắn không tin tiểu sư thúc không biết được giới tính của
Trùng Nhi.
Nếu như biết nàng là nữ, tiểu sư thúc vẫn thu làm đệ tử là có ý gì?
Không phải Linh Lung quan không thể thu nữ đệ tử, mà bởi vì người này ngay
từ đầu đã giấu giếm thân phận, vì sao còn thu nhận nhập môn?
Nam Trúc thì nghĩ đến một chuyện khác, gã sờ sờ cằm, miệng lẩm bẩm: “Nữ,
Trùng Nhi, ngươi thực sự là nữ sao? Không đúng a, ngươi đi ngủ vẫn luôn ôm
lão Thập Ngũ…”
Khi gã vừa nói ra lời này, ánh mắt mọi người lại đồng loạt đổ dồn vào Trùng
Nhi.
Điều Nam béo nói chính là sự thật, lúc trước Trùng Nhi chính là thư đồng của
Dữu Khánh, có vẻ đã quen với việc ở bên cạnh Dữu Khánh, ví dụ như khi gặp
phải điều kiện có hạn, hai người thường dồn vào ngủ cùng một giường, khi ngủ,
Trùng Nhi sẽ tựa ở phía sau Dữu Khánh, ôm lấy hắn. Lúc đầu chỉ nắm nắm tay,
về sau thì ôm lấy, dần dần Dữu Khánh cũng quen với việc bị nàng ôm.
Đám người Nam béo nhìn thấy cũng không để ý, lâu dần cũng nhìn quen, cho
rằng đều là nam nhân nên không đặt nặng cho lắm.
Bây giờ đột nhiên gã nói ra như vậy, một đám người đã quen thuộc đột nhiên
đều cảm thấy không còn bình thường.
Trùng Nhi càng không thể ngóc đầu lên được, mặt đỏ đến mức dường như sắp
rịn máu.
Nàng rất để ý đến việc đó, nhưng tại thời điểm này, những người khác thực sự
không có tâm trạng dây dưa vào việc nhỏ như vậy.
Dữu Khánh lên tiếng hỏi: “Trùng Nhi, ta muốn chính miệng ngươi nói cho ta
biết, lời bà ta nói có phải thật hay không?”
Trùng Nhi khẽ gật đầu, ừ một tiếng nhỏ xíu như ruồi muỗi vo ve.
Một cảm giác sụp đổ khó giải thích xuất hiện trong lòng đám người Dữu
Khánh, những người khác còn đỡ, với tư cách là chưởng môn Linh Lung quan,
điều Dữu Khánh lo lắng là không biết phải làm sao với việc Trùng Nhi đã biết
được sự tồn tại của Linh Lung quan?
Giết nàng? Hắn không nhẫn tâm được như vậy, vì vậy hắn lo lắng.
“Ai da, lão Thập Lục vậy mà lại là công chúa.” Nam Trúc bật cười vui vẻ, rồi
đột nhiên nghẹn lại tựa như bị bóp cổ, gã nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, “Công
chúa của Hổ Phách tộc, vậy chẳng phải là Lý Trừng Hổ sẽ không bỏ qua nàng
sao?”
A Lang đại cô không có ý kiến gì về vấn đề này, ánh mắt hơi chớp động, bà ta
không có đáp lại.
Bách Lý Tâm chợt chen vào một câu, “Lý Trừng Hổ huyết tẩy Hổ Phách hải,
sau khi tiền bối trở lại Hổ Phách hải, Bàng Vô Tranh còn dám thu nhận tiền bối
sao?”
A Lang đại cô: “Trước khi Hổ Phách hải xảy ra biến cố, ta và Bàng Vô Tranh
rất hợp nhau. Hắn là người có cốt khí, không muốn dựa vào địa vị của ta tại Hổ
Phách hải để kinh doanh. Cho nên mối quan hệ nam nữ giữa chúng ta chưa từng
được công khai. Thử hỏi, một người như thế, làm sao có thể là loại mặt hàng
như Đông Liên Ngọc được?
Hắn không chỉ giữ ta lại, nói chính xác là, hồi đó, khi trốn chạy trối chết, sau
khi tách khỏi Tiểu Cầu Nhi, ta tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng hắn đột
nhiên chạy đến và dùng phương pháp thay mận đổi đào để bí mật giải cứu cho
ta, khiến cho phía Lý Trừng Hổ nghĩ lầm ta đã chết, vì vậy ta mới có thể thoát
được một kiếp.”
Nghe đến đây, không biết nghĩ đến điều gì, Dữu Khánh hơi cau mày, hỏi: “Khi
ngươi gặp nạn tại Hổ Phách hải thì hắn không có xuất thủ cứu ngươi sao?”
A Lang đại cô biết hắn đang thắc mắc điều gì: “Trong hoàn cảnh lúc đó, hắn có
muốn cứu cũng bất lực. Có một số việc có thể hiểu được, không cần phải soi
mói.”
Nói đến đây, bà ta quay nhìn Trùng Nhi, giọng đầy xúc động nói: “Lúc đó, Lý
Trừng Hổ đã có kế hoạch tập kích và chuẩn bị kỹ lưỡng, hoàn toàn không cho
bất kỳ ai trong chúng ta có thể trốn thoát. Nếu không phải được Hải thần che
chở, chúng ta cũng không thể thoát thân.”
Những lời này nghe có vẻ thần bí, Nam Trúc vốn lắm miệng liền chen vào hỏi,
“Hải thần che chở? Hải thần làm sao che chở?”
“Lúc đó thế cục đã mất, tình huống khẩn cấp, bọn họ lùng bắt chúng ta khắp
nơi, một khi bị phát hiện, lập tức sẽ bị một đám cao thủ vây công. Ta cõng Tiểu
Cầu Nhi trốn trốn tránh tránh khắp nơi, gần như đã không còn chỗ nào để trốn,
trong tình thế tuyệt vọng đó, ta thực sự không còn cách nào nữa, trong cơn tuyệt
vọng ta cất lời cầu nguyện với Hải thần.
Theo truyền thuyết xa xưa của Hổ Phách tộc, huyết mạch của nữ vương chính là
huyết mạch của Hải thần.
Nhưng dù sao truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, thực ra lúc đó chính ta
cũng không có hi vọng gì. Nhưng ta thực sự không ngờ được, tại thời khắc tuyệt
vọng, Hải thần thực sự đã đáp lại. Ta biết các ngươi không tin điều này, ta cũng
không muốn nói ra cho người khác, nhưng lúc đó ta quả thực đã nghe được lời
kêu gọi của Hải thần. Cuối cùng, dưới sự che chở của Hải thần, ta thoát khỏi
vòng vây, rời đi Hổ Phách hải.”
A Lang đại cô nói đến đây lại nhìn chằm chằm vào Trùng Nhi, “Sở dĩ ta nói ra
điều này với con là vì hi vọng con hiểu rằng, truyền thuyết là có thật, sự thật đã
chứng minh con thực sự mang trong mình dòng máu của Hải thần, con gánh vác
truyền thừa xa xưa của Hổ Phách tộc.”
Mọi người quay mặt nhìn nhau. Ngay cả Trùng Nhi, trên mặt cũng hiện lên cảm
giác không tự nhiên với kết luận khó tin này.
Nam Trúc cố nén cười, cất lời bông đùa: “Tiền bối, chúng ta chưa từng nghe
được lời lêu gọi của thần. Lời kêu gọi của thần là như thế nào?”
A Lang đại cô lạnh nhạt nói: “Không tin cần gì phải hỏi?”
Trùng Nhi nhỏ giọng chen vào một câu, “Đại cô, lúc đó chúng ta ở cùng một
chỗ, tại sao con không có nghe được?”
Thấy nàng cũng đang nghi ngờ, A Lang đại cô trầm giọng nói: “Ta không biết
lúc đó vì sao con không có nghe được, nhưng quả thực có tồn tại. Giọng nói rất
rõ ràng, tựa như có người đang nói chuyện bên tai con. Nhưng nhìn khắp nơi lại
không thấy có bóng người nào liên quan. Đám người tìm kiếm gần đó dường
như cũng không nghe được.
Nhưng việc ta có thể trốn thoát chính là bằng chứng trực tiếp nhất. Lúc đó, chỉ
dựa vào khả năng của bản thân, ta không thể nào trốn thoát mà không bị phát
hiện. Mà khi đó ta cõng con trên lưng, dưới sự dẫn dắt của Hải thần, từng bước
kinh tâm tránh được toàn bộ đội ngũ truy tìm sát bên cạnh, từ đó mới có thể
thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm. Về sau ta biết được, đó cũng là vấn đề mà hồi
đó Lý Trừng Hổ vẫn luôn không thể hiểu nổi.”
Nghe nói về cách thức kêu gọi của Hải thần, Trùng Nhi ngẩn ra, không biết nghĩ
đến điều gì, nàng dần dần mở to đôi mắt, ngẩn người nhìn A Lang đại cô.
Dữu Khánh cũng ngẩn người, vô thức vươn ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, không
biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy cách thức nói chuyện này của
Hải thần có vẻ quen tai? Và cách thức hướng dẫn người thoát thân đó lại càng
có cảm giác quen thuộc.
Hắn không nhịn được thử hỏi, “Tiền bối, làm sao ngươi biết được người kêu gọi
ngươi chính là Hải thần?”
A Lang đại cô có vẻ không thích những lời vô nghĩa của hắn, “Khi ta đang cầu
nguyện với Hải thần thì Hải thần đáp lại. Trong lời đáp lại cũng thừa nhận mình
là Hải thần. Có thể có sai được sao?”
Dữu Khánh lại hỏi tiếp: “Giọng của Hải thần không phải là giọng của nam nhân
đó chứ?”
“Ha hả.” Nam Trúc không nhịn được cất tiếng cười lớn, phát hiện thấy điều lão
Thập Ngũ quan tâm thật là đặc biệt, hắn vậy mà lại có hứng thú đối với giới tính
của thần