Bán Tiên

Chương 1365: Hải thần kêu gọi (1)




“Chỉ toàn nói nhảm, Bàng Vô Tranh không thể là Đông Liên Ngọc được, ta

không muốn nghe ngươi nói bậy nữa!”

A Lang đại cô phản ứng mạnh mẽ, xua tay phủ nhận với thái độ rất kiên quyết.

Với Đông Liên Ngọc, ngay cả những tiểu bối trẻ tuổi như Dữu Khánh cũng có

nghe nói tới câu chuyện về lão ta, việc lão ta theo đuổi Địa Mẫu có thể nói là

một trò cười, bà ta làm sao có thể chưa nghe nói đến? Nói tình lang của bà ta là

người như vậy, bà ta không thể chấp nhận được.

Đường đường là tu sĩ Cao huyền, nhưng với khả năng kiểm soát cảm xúc như

vậy, Dữu Khánh thực không thể khen ngợi, hắn hỏi ngược lại: “Tiền bối có cách

nào chứng minh hắn không phải là Đông Liên Ngọc không?”

“Ta đã nói hắn không thể nào là Đông Liên Ngọc thì nhất định là không phải.

Đừng có nói chuyện Đông Liên Ngọc gì đó với ta nữa.” A Lang đại cô lại xua

tay, bỏ qua việc này, trực tiếp hỏi: “Có phải là ngươi có phương pháp mở tiên

phủ ra hay không?”

Hai người Nam, Mục quay nhìn nhau, rất muốn hỏi nữ nhân này xem có phải đã

quá coi trọng mình rồi hay không, Trùng Nhi cũng không biết nên nói gì với vị

đại cô này.

Dữu Khánh không chút do dự đáp: “Không có.”

A Lang đại cô trợn mắt nhìn hắn, “Ngươi đừng có nói ngươi nhiều lần tìm được

tiên phủ như vậy chỉ là trùng hợp.”

Dữu Khánh: “Có phải trùng hợp hay không thì có liên quan gì đến ngươi? Hắn

có phải là Đông Liên Ngọc hay không cũng không có bất kỳ liên quan nào đến

ta. Tiền bối, ta nói lại lần nữa, tại trong mật đạo ở cửa tiệm quần áo, ta thật sự

không có gặp Bàng Vô Tranh, ta cũng không biết hắn chết như thế nào. Bây giờ

ngài có thể rời đi được rồi. Ta có thể nghĩ cách đưa ngươi rời đi. Chỉ cần ngươi

không nói ra, ta cũng sẽ không tiết lộ chuyện của ngươi.”

Hắn quay đầu lại nói với Mục Ngạo Thiết: “Lão Cửu, đến chỗ người Tam Tiên

bảo, gọi bảy tám người đến đây, nỗ lực tìm người có vóc dáng tương tự như cô

ấy.”

Mục Ngạo Thiết ừ một tiếng, xoay người rời đi.

“Chậm đã.” A Lang đại cô cất tiếng gọi y lại, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào

Dữu Khánh, rồi đột nhiên nói: “Đưa ta vào tiên phủ.”

Mấy người ở bên cạnh đang có chút hoài nghi có phải tinh thần của nữ nhân này

không bình thường hay không, nào ngờ câu trả lời của Dữu Khánh càng khiến

bọn họ không nói nên lời, chỉ một chữ, “Được!”

Không biết rằng đối với Dữu Khánh mà nói, có thể tìm được tiên phủ hay

không còn chưa biết được.

Nhưng mà tu vi của đối phương quá cao, tâm tình lại rất dễ dàng xúc động cáu

kỉnh, còn có phần không nói lý lẽ, với một người không nói lý lẽ như vậy, làm

sao lý luận được chứ? Hiện tại hắn chỉ muốn ổn định tinh thần đối phương,

trước tiên đuổi đối phương đi đã rồi tính tiếp. Chỉ cần có được khoảng cách an

toàn, hắn còn sợ bà ta ư? Hắn có thể triệu tập một đống cao thủ tới vây công bà

ta bất cứ khi nào.

A Lang đại cô sửng sốt ngây người, “Ngươi không muốn biết tại sao ta muốn đi

vào ư?”

Dữu Khánh: “Nếu ngươi chịu nói cho ta biết, ta đương nhiên là cầu còn không

được.”

A Lang đại cô nhìn sang phía Trùng Nhi, “Tiểu Cầu Nhi, con có vẻ rất khẩn

trương, con đang sợ cái gì vậy?” Bà ta tiến tới, đưa tay xoa đầu Trùng Nhi,

“Đứa nhỏ ngốc, không che giấu được nữa, ta vừa đến đây liền không che giấu

được nữa. Con đừng thấy Thám Hoa lang không hỏi gì cả, thực ra trong lòng

người ta đã có hoài nghi rồi. Cho dù ta không đến đây, con cũng không che giấu

được nữa, kỳ thực thân phận của con đã bị bộc lộ từ lâu rồi. Con cho rằng Lý

Trừng Hổ sẽ dễ dàng thu con làm nghĩa tử như vậy sao? Nếu hắn không biết

thân phận của con, hắn không có khả năng ban thưởng các tộc nhân cho con.”

Chuyện gì vậy? Thân phận gì? Mấy người ở đây đều kinh ngạc không hiểu.

Trong mắt Trùng Nhi đầy vẻ van xin, cầu xin đại cô không nên nói ra, nàng thật

sự rất sợ hãi.

Bàn tay của A Lang đại cô vuốt xuống khuôn mặt nàng, “Hổ Phách tộc không

thể từ bỏ con, vì vậy Lý Trừng Hổ cũng sẽ không khoan dung cho Hổ Phách tộc

tồn tại trên cõi đời này. Thực lực hai bên cách biệt quá xa, biện pháp duy nhất

để cứu tộc nhân chính là tiến vào tiên phủ tìm kiếm tiên duyên, giúp bản thân

lớn mạnh. Thực lực mới là nền tảng chân chính để tộc ta tồn tại. Vì tộc nhân, ta

cần phải tiến vào tiên phủ.”

Dứt lời, bà ta buông Trùng Nhi ra, coi như đã nói cho Trùng Nhi biết lí do vì

sao hôm nay bà ta lại chạy đến đây làm việc này.

Tiếp đó bà ta quay sang nhìn đám người Dữu Khánh, “Hồi đó, vì sự ích kỷ của

bản thân, Lý Trừng Hổ đã điều động một lượng lớn binh mã bao vây tấn công

Hổ Phách hải. Hổ Phách tộc ta tử thương vô số, máu chảy thành sông. Nhìn

thấy tình hình khó thể bảo đảm, nữ vương giao nữ nhi duy nhất cho ta, bảo ta

đưa công chúa đi trốn, cũng giao hi vọng chấn hưng Hổ Phách tộc lại cho ta.

Tuy nhiên, lực lượng vây công quá cường đại, ngoài đại quân của Lý Trừng Hổ

ra, còn có không ít cường hào nghe lệnh triệu tập chạy tới hỗ trợ Lý Trừng Hổ,

ta rất khó khăn mới thoát khỏi được Hổ Phách hải, nhưng lại bị phát hiện tung

tích, rồi một mực bị truy sát. Khi ta chạy trốn đến lãnh thổ Cẩm quốc thì cuối

cùng khó tránh khỏi bị thương nặng. Ta thực sự không còn cách nào khác, chỉ

có thể để cho công chúa trẻ tuổi yếu ớt chạy trốn một mình nơi hoang sơn dã

lĩnh, còn ta thì nghĩ đủ mọi cách để thu hút, dẫn dụ truy bình rời xa công

chúa…”

Nghe đến đây, ánh mắt mọi người dồn dập dán chặt vào Trùng Nhi, bởi vì

Trùng Nhi đã cúi đầu rơi lệ, đồng thời có tiếng nức nở khe khẽ vang lên.

Nhìn thấy cảnh này, đám người Dữu Khánh tức thì tỏ ra kinh nghi, bọn hắn mơ

hồ hiểu ra điều gì đó, nhưng không dám xác định.

“Khi còn non trẻ, công chúa trắng trẻo, mủm mỉm dễ thương, cẩm y ngọc thực,

chưa bao giờ chịu khổ. Ta không thể tưởng tượng nổi lúc đó một mình nó làm

thế nào thoát ra được hoang sơn dã lĩnh. Về sau, may mắn thoát thân, ta từng

chạy tới khu vực đó tìm kiếm khắp nơi, nhưng tìm rất lâu vẫn không thể tìm

được bất kỳ manh mối nào.

Lúc đó, ta cho rằng công chúa đã gặp nạn. Mãi đến gần đây, ta mới biết được

nàng còn sống. Ta bắt đầu tìm hiểu xem những gì nàng đã trải qua mấy năm

nay, ta mới biết rằng nàng lưu lạc thành nô trong một gia đình họ ‘Hứa’, trở

thành thư đồng. Sau đó tại trên đường cùng theo đến kinh thành đi thi, nàng đã

kết bạn với Thám Hoa lang. Ta chưa có thời gian hỏi kỹ, không biết nàng làm

sao lại đi theo Thám Hoa lang bước vào Tu hành giới. Tất cả những điều này

đều là do Hải thần phù hộ, giúp nàng trở lại Hổ Phách hải.”

Bà ta nói xong, hiện trường chìm vào tĩnh mịch như chết chóc.

Trùng Nhi không còn khóc nữa, đầu cúi thấp như gục vào ngực.

Một đám người sững sờ nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ khó thể tin nổi.

Nếu như nghe nói vậy mà còn không đoán được vị “Công chúa” đó là ai, vậy thì

chẳng khác gì kẻ ngốc.

Một lúc lâu sau, Nam Trúc bật lên tiếng hỏi kinh ngạc, âm thanh ùng ục như bọt

nước sôi lên, “Công chúa?”

A Lang đại cô trực tiếp tuyên bố đáp án, “Đúng vậy, nàng chính là công chúa

của Hổ Phách tộc chúng ta. Từ nhỏ nàng đã tu luyện một môn công pháp tên là

‘Tẫn mẫu công’, có thể che giấu giới tính của mình.”

Chấn động! Mọi người ngoại trừ chấn động chính là chấn động.

Cuối cùng Dữu Khánh đã hiểu được, vì sao vừa nghe nói sẽ đến Hổ Phách hải,

Trùng Nhi liền trở nên không bình thường, hóa ra là bởi vì điều này. Vậy tiểu sư

thúc có ý gì khi để cho Trùng Nhi tới Hổ Phách hải chứ?