Bán Tiên

Chương 1364: Đi thẳng vào vấn đề (2)




Trong chốc lát, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến việc Trùng Nhi chủ động

bày tỏ sẵn sàng cải trang thành nữ đi dò xét Hổ Phách tộc, tiếp đó nhớ lại những

điểm khác thường khi Trùng Nhi vừa đến Hổ Phách hải, rất nhiều nghi vấn lướt

qua rất nhanh trong đầu hắn.

Hắn nhận ra rằng có thể mình đã quá tin tưởng Trùng Nhi, người đồng môn này,

có thể trước đây mình đã bị người đồng môn này lừa, mọi việc có thể không

đơn giản như lúc trước tưởng tượng.

Trùng Nhi có vẻ cũng rất khó xử, hỏi: “Đại cô, ngươi đến đây rốt cuộc là muốn

làm gì?”

Câu hỏi này đã kéo câu chuyện vào vấn đề chính, A Lang đại cô nhìn chằm

chằm vào Dữu Khánh, “Ta muốn biết Bàng Vô Tranh chết như thế nào.”

“Hả?” Dữu Khánh sửng sốt, ngay sau đó ngạc nhiên hỏi: “Ngươi chạy tới đây là

để hỏi việc này sao? Thật là kì quái, ta làm sao biết được lão ta chết như thế

nào. Hơn nữa, tại sao ngươi lại cho rằng ta biết việc đó?”

A Lang đại cô nhận ra được sự ngạc nhiên của hắn thực sự không giống giả vờ,

trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn nói ra: “Ngươi đừng có nói với ta là ngươi

chưa từng đi vào địa đạo trong tiệm quần áo Nghê Thường nhé!”

Dữu Khánh càng thêm khó hiểu, “Ta đã đi vào mật đạo đó, nhưng việc này có

liên quan gì đến cái chết của Bàng Vô Tranh chứ?”

A Lang đại cô: “Ngươi vừa tiến vào mật đạo, chúng ta liền nhận được tin tức.

Ngươi vào từ đầu bên kia, Bàng Vô Tranh vào từ một đầu khác dưới tửu lâu.

Các ngươi hẳn đã chạm mặt nhau trong mật đạo.”

Dữu Khánh đột nhiên nhận ra rằng mình có chút ngu ngốc, lúc trước Trùng Nhi

đã nói với mình rằng tiệm quần áo Nghê Thường có liên quan với A Lang đại

cô này, mà người này vừa đến liền nói rõ bà ta cùng một tốp với Bàng Vô

Tranh, lẽ ra mình phải nghĩ đến việc tiệm quần áo có liên quan với Bàng Vô

Tranh mới đúng.

Hắn lập tức hỏi: “Mật đạo đó là do các ngươi đào, là Bàng Vô Tranh đào ra ư?”

A Lang đại cô: “Đúng vậy. Chúng ta vốn định gặp ngươi, cho nên nhờ Tiểu Cầu

Nhi hẹn ngươi thời gian ra ngoài gặp mặt để chúng ta dễ sắp xếp. Nào ngờ

ngươi lại tự mình xông vào cửa hàng quần áo, lại còn dùng biện pháp càn quấy

như vậy để tìm ra lối vào mật đạo. Đúng lúc chúng ta ở đầu kia mật đạo, vì vậy

chúng ta quyết định gặp mặt ngươi tại trong mật đạo đó luôn.”

Dữu Khánh nghi hoặc hỏi: “Nếu đã như vậy, ngươi hẳn phải biết rằng chúng ta

hoàn toàn không có gặp nhau trong mật đạo…” Nói đến đây hắn chợt dừng lại,

“Ý của ngươi là, chỉ có một mình Bàng Vô Tranh đi vào mật đạo để gặp chúng

ta, không có ai khác cùng đi theo, kể cả ngươi, người tâm phúc vẫn luôn theo

bên cạnh hắn?”

“Đúng vậy. Đây là chuyện bí mật, không thể cho người khác cùng đi theo.”

“Tại sao ta cảm thấy lời nói này của ngươi có vấn đề chứ? Ngươi không phải là

tâm phúc của hắn sao? Ngươi đã bộc lộ thân phận ở trước mặt Trùng Nhi, ngươi

không cần phải tiếp tục tránh né nữa, đúng không?”

Nói đến đây, dường như bị đâm trúng điểm mấu chốt nào đó, A Lang đại cô rõ

ràng có chút nặng nề, sau đó mới giải thích: “Không phải vậy, hắn ở lại tiếp xúc

ngươi, gặp mặt ngươi, còn ta thì đến Tri Hải các tìm Tiểu Cầu Nhi, bởi vì sợ xảy

ra hiểu lầm, nếu có Tiểu Cầu Nhi tại đó thì sẽ dễ giải thích hơn.”

Ánh mắt Dữu Khánh liếc qua Trùng Nhi, “Hiểu lầm? Hắn có mặt ở đó thì có thể

tránh khỏi xảy ra hiểu lầm ư? Là ta lý giải có vấn đề sao? Ngay cả đến bây giờ,

ta không muốn hiểu lầm cũng khó. Nếu không, bây giờ hãy giải thích cho ta

trước đi?”

Giọng điệu của A Lang đại cô trở nên gay gắt, “Là ta đang hỏi ngươi!”

Dữu Khánh lại liếc nhìn Trùng Nhi, tạm thời không bức ép gì nữa, trả lời: “Ta

thực sự chưa từng gặp Bàng Vô Tranh ở trong mật đạo, tuy nhiên, lúc đó ta quả

thực cảm thấy dường như có người tiến vào mật đạo từ đầu bên kia. Nhưng rất

kỳ lạ, chúng ta đợi rất lâu vẫn không thấy có ai đến. Khi chúng ta đi tới bên đó,

mở cửa hầm ra, phát hiện đó là hầm của một tửu lâu, chúng ta tìm khắp tửu lâu

cũng không tìm thấy Bàng Vô Tranh.”

A Lang đại cô rõ ràng cảm xúc bất ổn, “Không thể như vậy, chuyện gặp mặt

ngươi đã được trù tính rất lâu, cũng đã sắp đến lúc gặp mặt rồi, hắn không có

khả năng từ bỏ cơ hội đó được.”

Dữu Khánh: “Lúc đó, Long Hành Vân, Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân

của Xích Lan các cùng đi vào với ta, nếu không tin lời ta nói, ngươi có thể tìm

bọn họ để xác minh. Sau khi nghe những gì ngươi nói, thực ra ta cũng rất ngạc

nhiên, đã muốn tới địa đạo gặp mặt ta, làm sao lại chết ở chỗ phố Điền Tự chứ?

Ngoài ra, nếu như chúng ta vừa tiến vào mật đạo, các ngươi liền biết, vậy các

ngươi hẳn phải biết rõ, không chỉ có mình ta đi vào. Tu vi từ Cao Huyền trở

xuống, trong trường hợp như vậy, đừng nói là có e ngại kiếm trong tay ta hay

không, phía bên ta có đến ba người tu vi Thượng Huyền, nói cách khác, Bàng

Vô Tranh dám một mình gặp chúng ta, hắn quả thực có thể đã che giấu tu vi, tu

vi thực sự của hắn có thể là Cao Huyền. Thân phận thực sự của hắn là Đông

Liên Ngọc, cựu Bảo chủ Liên Sơn bảo, đúng không?”

Với những lời phía trước, A Lang đại cô còn có thể sầm mặt mà nghe, khi nghe

đến đoạn sau, bà ta nhịn không được cười khẩy nói: “Thanh niên, có thời gian

thì tìm hiểu nhiều một chút về những chuyện cũ trong Tu hành giới đi, tránh

phải nhắm mắt nói xằng nói bậy. Ta nói cho ngươi biết, Bảo chủ Đông Liên

Ngọc của Liên Sơn bảo đã chết cách đây mấy chục năm rồi.”

Dữu Khánh: “Năm mươi năm trước chết đi, sau đó rất trùng hợp, Hổ Phách hải

năm mươi năm trước cũng đúng lúc xuất hiện một người tên là Bàng Vô Tranh,

Bàng Vô Tranh thực sự có khả năng đã chết từ năm mươi năm trước rồi.”

A Lang đại cô tức giận, “Như vậy cũng có thể tùy tiện kéo lại với nhau cho

được, quả thực là chỉ biết nói bậy!”

Thấy phản ứng của bà ta không giống như đang giả vờ, Dữu Khánh nghi hoặc

hỏi: “Lẽ nào Bàng Vô Tranh không phải che giấu tu vi Cao huyền?”

“Phải, hắn quả thực đã che giấu tu vi, nhưng hắn không có khả năng là Đông

Liên Ngọc gì đó. Hắn đến Hổ Phách hải rồi mới đột phá đến tu vi Cao Huyền.”

“Ta không biết thông tin ta nhận được có sai lầm hay không, nhưng có một

điểm đáng giá để suy ngẫm, ai có thể dễ dàng giết chết một tu sĩ Cao huyền?

cách đối nhân xử thế của Bàng Vô Tranh có đắc tội với cao thủ nào như vậy hay

không, ngươi hẳn phải biết rõ ràng hơn chúng ta. Ngươi không ngại suy nghĩ

thử xem, cái chết của hắn phải chăng có liên quan đến thân phận Đông Liên

Ngọc? Hơn nữa, hiện tại không chỉ có ta nghi ngờ hắn là Đông Liên Ngọc, Đại

Nghiệp ty cũng nghi ngờ năm mươi năm trước Đông Liên Ngọc là giả chết. Thi

thể Bàng Vô Tranh rơi vào trong tay Đại Nghiệp ty, với khả năng của Đại

Nghiệp ty, ta tin tưởng rất nhanh là có thể xác định được lai lịch thực của hắn.”